Kiều Thiêm năm đó bị cô ta lừa dối và khinh thường, bây giờ lên như diều gặp gió rồi, còn có bạn gái mới! Còn cô ta thì sao? Gả cho ông chủ nhỏ trong một gia đình kinh doanh, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ cơm no áo ấm, kết quả nhà chồng làm ăn thất bại, chồng thiếu một món nợ lớn ở bên ngoài, cô ta khó khăn lắm mới ly hôn được, không mò mẫm được gì cả, chỉ có thể bắc tiến đến thành phố J làm phục vụ nhà hàng!
“Ninh Tĩnh! Cô còn sững sờ ở đó làm gì? Khách bàn 20 gọi kìa!”. Trưởng ca thấy cô ta đang ngẩn người thì nghiêm nghị nói.
Ninh Tĩnh tỉnh táo lại, vội vã đi làm.
“Anh cả, chị dâu, Kiều…”. Kiều cái gì đó, muốn gọi anh ta là đầu gỗ quá!
“Tôi tên là Kiều Thiêm!”. Kiều Thiêm nhìn cô gái ở đối diện đã tẩy trang, lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trầm giọng nói.
Lục Bắc Đồng hơi thẹn thùng, đã gặp nhau hai ba lần rồi, còn không gọi nổi tên anh, rất ngại!
“Bang chủ Kiều, đương nhiên là tôi nhớ tên anh rồi!”. Cô ấy lanh lợi nói: “Em nói cho mọi người nghe, trò chơi của em là trò chơi online, không phải game offline! Có thể thực hiện hợp tác với rất nhiều game thủ online hoặc là pk cho nhiều người cùng một lúc! Mọi người nhất định phải ủng hộ em, Lục Bắc Đồng em ắt sẽ trở thành người đầu tiên làm game online ở Trung Quốc!”
Ba người làm như không nghe thấy, Diệp Kiều tiếp tục ăn cua, nghĩ sau này sắp mang thai rồi, bây giờ cô phải ăn nhiều một chút mới được, hơn nữa cua ở mùa này là béo khỏe nhất!
“Chị dâu, anh cả!”. Lục Bắc Đồng tỏ vẻ sắp suy sụp.
Diệp Kiều đưa cho cô ấy nửa con con cua đã lột sạch, cô ấy lắc đầu: “Cảm ơn chị dâu, em bị dị ứng với mấy thứ này! Chị dâu, chị giúp em một chút đi! Anh cả, bây giờ em cũng bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi nhà rồi, đang ở nhà chị dâu đây này!”. Ngay sát bang chủ Kiều!
“Nên thế!”. Lục Bắc Kiều ghét bỏ nói.
Lục Bắc Đồng: “…”
“Bang chủ Kiều, anh thì sao? Anh không có hứng thú với trò chơi này à?”. Lục Bắc Đồng vội vã nịnh bợ Kiều Thiêm!
Nhìn Lục Bắc Đồng lanh lợi đáng yêu, Kiều Thiêm không khỏi cong môi: “Đương nhiên tôi cảm thấy hứng thú! Chỉ là, bây giờ thị trường game trực tuyến vẫn còn trống rỗng ở Trung Quốc, nếu cô có sáng kiến gì hay, thì chúng ta có thể giành thời gian tâm sự!”
“Bang chủ Kiều! Anh hào phóng quá, tôi đã nói với anh rồi, trò chơi của tôi căn cứ vào bối cảnh của Tam Quốc…”. Lục Bắc Kiều kích động nói chuyện với Kiều Thiêm!
Vừa nghe đến hai chữ “Tam Quốc”, Diệp Kiều đang ăn cua bỗng nhìn về phía Lục Bắc Đồng, lẽ nào, cái game gì đó tên là Tam Quốc trong ký ức của cô ở kiếp trước là do cô nhóc này sản xuất ra à, kiếp trước Lục Bắc Đồng không vô dụng hả!
Mảng trò chơi trực tuyến này đúng là miếng mỡ dày.
“Cho nên, bang chủ Kiều, chúng ta phải là người đầu tiên làm ra nó! Đêm nay tôi sẽ mang máy tính sang phòng anh trò chuyện, có được không?”. Lục Bắc Đồng cầm một con cua trong tay, khoa tay múa chân nói, nhắc đến game là mặt cô ấy lại hưng phấn!
Kiều Thiêm cong môi, vừa định nói thì bên trong nhà hàng vang lên tiếng quát của đàn ông và tiếng khóc của trẻ con.
“Cái cô phục vụ này, con mẹ nó cô cố ý à?!”. Bàn số 8 cách đó không xa, lúc bưng canh lên, người phục vụ lỡ làm đổ canh ra ngoài, hắt lên cánh tay bé trai, may mà bé trai mặc áo len, không đến mức bị phỏng, cha của thằng bé tức giận đập bàn nói.
“Xin lỗi xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý! Xin lỗi!”. Người phục vụ vội vàng nói, giọng rất lớn, xen lẫn tiếng nức nở.
Kiều Thiêm nhướn mày, nghiêng đầu, nhìn sang người phục vụ kia…
Diệp Kiều cũng nhìn theo ánh mắt Kiều Thiêm, vừa nhìn một cái, con cua trong tay cô suýt rơi.
Mẹ kiếp!
Người phục vụ kia không phải là Ninh Tĩnh sao?
Bạn gái cũ của Kiều Thiêm!