Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661:

Chương 661:

Mấy ngày trước, Tô Mục vừa đến Hồng Kông để thu âm một bài hát, hôm nay Diệp Kiều lại đến Hồng Kông, thật là trùng hợp!

Nghĩ đến chuyện lúc trước, Tiết Văn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai tay, căm hận nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, người đang nói là Diệp Kiều, cô mặc một bộ âu phục tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp! Chính là cô gái nhỏ năm nay mới 22 tuổi này, đăng thiệp mời lên trên mạng làm một người đứng vững bao nhiêu năm trong làng giải trí như Tiết Văn thân bại danh liệt!

Là thân bại danh liệt đó!

Nhà chồng cô ta cắt đứt quan hệ, cô ta bị nhà họ Đặng đuổi ra khỏi cửa! Bây giờ, cũng chỉ có thể dựa vào chút cổ phần tại Nhã Văn, dựa vào lão đại xã đoàn là anh Hồng mới có được chỗ đứng ở Hồng Kông thôi! Đời này không thể về nước gây dựng danh tiếng được nữa rồi!

Nghĩ đến những điều này, cô ta ước mình có thể lao vào màn ảnh rộng, tóm lấy cô gái nhỏ hô mưa gọi gió này mà đánh cho thật mạnh!

Cảm giác thật là khó chịu, thật là ghen tị!

Lần này tại địa phận của cô, cô nhất định sẽ không để cho Diệp Kiều và Tô Mục sống yên ổn! Đặc biệt là Diệp Kiều này!

Bữa tối được tổ chức trên một du thuyền sang trọng tại bến cảng Victoria xinh đẹp.

Mặc dù không trang điểm hay mặc váy dạ hội, nhưng Diệp Kiều, người mặc một chiếc váy và mái tóc dài uốn xoăn, trông xinh đẹp, có năng lực và đầy khí chất. Vừa là cổ đông lớn, vừa là người nắm quyền, vợ chồng ông Khương hết lần này đến lần khác giới thiệu cô cho các giám đốc khác.

“Giám đốc Diệp, cháu không giận ta nữa đúng không?” Là giám đốc Mục vừa lên tiếng, anh ta cầm ly rượu đỏ bước tới chỗ Diệp Kiều, cười nói.

Anh ta là người đứng đầu trong việc đá Diệp Kiều và Đỗ Quân ra khỏi hội đồng quản trị, vốn dĩ anh ta cho rằng hai đứa trẻ chỉ gặp vận may thôi, dựa vào một mảnh đất nhỏ mà có thể có được cổ phần của Kim Ưng, lại không nghĩ, cô gái trẻ mới 22 tuổi này lại có tài đến vậy!

“Giám đốc Mục thật không chuyên nghiệp chút nào nha. Trong kinh doanh, chú nói chuyện tình người với nhau là như thế nào? Tuy cháu còn nhỏ tuổi, nhưng quy tắc cá lớn nuốt cá bé này thì làm sao mà cháu không hiểu được chứ!” Diệp Kiều cười đáp, trong khi Đỗ Quân ở bên cạnh cô vẫn không muốn nói chuyện với giám đốc Mục chút nào, Diệp Kiều đành phải khều khều anh ta.

“Vẫn là giám đốc Diệp biết nghĩ! Ta mạn phép uống trước rồi nói!” Giám đốc Mục đã trên 50 tuổi, ông ta nhìn Diệp Kiều, nói một cách tán thưởng, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Diệp Kiều uống một hớp nước trái cây, nói: “Giám đốc Mục, cháu cũng chỉ là thế hệ sau, chưa hiểu biết nhiều, sau này vẫn mong chú chỉ bảo!”

“Làm gì có, làm gì có.” Giám đốc Mục vội vàng khách khí nói.

“Lão Mục, tôi đã nói với ông từ lâu rồi, Diệp Kiều là một nhân vật không tầm thường, lần này ông đã nhận ra chưa?” Khương Đại Lão, luôn cười hiền từ như một ông bụt, ông bước tới cười nói. Giám đốc Mục bị Diệp Kiều thuyết phục tâm phục khẩu phục, liên tục dựng đứng ngón cái lên, hiểu ra, năm đó vì sao Khương Đại Lão lại chuyển cho cô 25% cổ phần!

Ngay khi Diệp Kiều trở về phòng khách sạn, cô nhận được điện thoại của Lục Bắc Kiêu, anh vẫn không tin, nhưng giác quan thứ sáu của cô cho cô biết lần này chắc chắn trăm phầm trăm là mang thai.

“Lúc nào em về? Anh muốn đích thân dẫn em đến bệnh viện kiểm tra!” Kết quả dựa trên xét nghiệm máu cũng rất chuẩn!

Diệp Kiều đứng bên khung cửa sổ, mắt đảo ra bên ngoài nhìn cảng Victoria cách đó không xa lên đèn, khóe miệng nhếch lên: “Ngày mốt em về rồi! Ngày mai đi mua sắm! Em quẹt thẻ của cậu trẻ! Cái gì em cũng sẽ mua!”

“Quẹt thẻ của cậu trẻ đi, anh không có ý kiến!” Nếu cô ấy quẹt thẻ của người khác, thì anh sẽ có ý kiến lớn hơn!

Diệp Kiều mỉm cười, tự nghĩ, chắc anh sẽ không ghen với cậu mình đâu nhỉ!

“Anh thật sự có thời gian đưa em đi kiểm tra à?”

Đương nhiên cô rất hy vọng anh có thể xuất hiện trong những cột mốc quan trong của thai kì, nhưng nếu anh không có thời gian thì cũng không sao.

Bình Luận (0)
Comment