Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 683 - Chương 683:

Chương 683:

Bà Lục dùng sức ôm thật chặt anh như vậy, anh có thể cảm nhận được cô cần anh mãnh liệt thế nào, mãnh liệt đến mức khiến anh rất đau lòng, trái tim cũng thật sự đau!

Trong nội tâm của cô nhất định có không cách nào bộc bạch nỗi khổ tâm với anh, Lục Tiểu Cổn cũng tuyệt đối không đơn giản là cô nằm mơ thấy như vậy, nhưng anh thực sự nghĩ không ra, bà Lục yêu anh như thế, có thể có nỗi khổ gì không thể nói với anh!

Diệp Kiều hít thật sâu hơi thở trên người của anh, ôm chặt anh, chỉ có như thế này, trong ngực mới không còn cảm giác trống trải này, mới có thể ấm thêm một chút, thỏa mãn thêm một chút.

Anh trở tay, ôm chặt lấy cô, cho cô chút sức mạnh.

"Anh Kiêu... Anh có tin, chuyện kiếp trước kiếp này không?" Cô nhẹ giọng hỏi, từng hình ảnh từ kiếp trước ở trong đầu của cô, chiếu lại rõ ràng như vậy.

"Không tin! Anh của em là người vô thần!" Lục Bắc Kiêu nói như đinh đóng cột.

Diệp Kiều cười khổ, nghĩ thầm, là anh ở trong di ngôn ra lệnh cho em, kiếp sau gặp lại, nhất định phải yêu anh trước, đời này lại không tin có chuyện kiếp trước kiếp này rồi hả ?

Không khỏi nghĩ lên tổng thống Chu vĩ đại viết cho vợ của ông ở trong thư như vậy: Cả đời này kiên định chủ nghĩa duy vật của anh đều không thay đổi, chỉ có em, anh hi vọng có kiếp sau!

Kiếp trước anh cũng nghĩ như vậy à?

Là có bao nhiêu thất vọng lại có bao nhiêu yêu đối với cô, mới khiến cho một người vô thần như anh, muốn có kiếp sau, làm lại từ đầu?

"Anh Kiêu, em thường xuyên mơ thấy một đứa bé trai, cậu bé nói cậu bé tên Lục Tiểu Cổn, là con trai của chúng ta kiếp trước bị mất. Cậu bé nói, đời này, vẫn sẽ làm con của chúng ta... Cho nên, hiện tại trong bụng của em là song sinh, sợ không có cậu bé, mới buồn như vậy..." Không thể nói cho anh biết chuyện của kiếp trước, chỉ có thể nói là mơ thôi.

Dù sao anh cũng không thể nào tra được!

Một tay Lục Bắc Kiêu kéo cô ra, hai con ngươi sắc bén kia đánh giá cô, cô khóc thật sự thương tâm, giống như vô cùng tin tưởng bọn họ có kiếp trước, có đứa bé giống như vậy.

Quả là hoang đường!

Anh cũng không tin, một giấc mộng làm cho bà Lục thông minh, mê tín như thế, đau buồn như vậy!

Chẳng lẽ tinh thần bà Lục xảy ra vấn đề?

Làm sao có thể?! Cô vẫn luôn rất tốt, khôn khéo, ngang ngược, lạc quan, vài phút có thể tiêu diệt những tên cặn bã gây sự kia!

"Bà Lục, em cảm thấy, anh nên tin sao?" Ngón cái thô ráp nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má cô, Lục Bắc Kiêu cười khổ nói. Tương lai, sau khi nhìn những chữ kia cô viết, anh mới hiểu rõ, vì sao hiện tại bà Lục của anh không bình thường như vậy...

"Nên! Em nói cái gì, anh cũng phải tin cái đó!" Cô hít mũi một cái, tức giận ngang ngược nói.

"Ngoan ngoan ngoan, anh tin! Tin! Tin chúng ta đã từng có con trai tên Lục Tiểu Cổn!" Anh vội vàng dỗ dành cô nói: "Vì sao kiếp trước cậu bé lại bị mất vậy?"

Anh chỉ thì thào nói câu như vậy, tim Diệp Kiều lại co chặt lại...

"Cậu bé nói, kiếp trước em mong cậu bé cút đi, gọi cậu bé là Lục Tiểu Cổn... Về sau, em không xứng với chức làm mẹ, ngã một cái, cậu bé không còn... Em hối hận không kịp..." Cô lẩm bẩm nói.

Cái này càng vớ vẩn!

Ngài Lục hoàn toàn không tin.

Làm sao bà Lục lại mong con của bọn họ cút đi chứ?

"Ngoan, đầu tiên chuyện này là mơ, anh không tin. Nhưng, em tin, anh tôn trọng em. Hiện tại, em khổ sở, có phải là sợ hai đứa bé trong bụng không có Lục Tiểu Cổn hay không?" Anh ôn nhu nói.

Diệp Kiều liều mạng gật đầu.

"Bà Lục, em còn chưa biết hai đứa bé là nam hay là nữ mà? Làm sao lại không suy nghĩ, có phải là Lục Tiểu Cổn mang đến một em trai hoặc em gái hay không? Bà Lục của anh lúc này vừa mới mang thai đã choáng váng?" Tuy không tin lời cô nói, nhưng, vì an ủi cô, anh đành phải nói như vậy.

Chỉ vì yêu cô, thương cô, vô điều kiện tin tưởng nàng, không đành lòng thấy cô thương tâm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment