Ở cuối lối nhỏ, không có người, Lãnh Dao mặc quân trang đứng đối diện với Diệp Kiều mặc áo khoác, mặt đối mặt, sao Lãnh Dao lại không rõ ánh mắt của Diệp Kiều.
“Diệp Kiều, cảm ơn cô đã cứu lão Thái của tôi!" Cô ta mỉm cười nói.
Lời này cô vừa nói ra làm Diệp Kiều ngơ ngác, sao cô ta có thể biết được là cô cứu lão Thái?! Ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng không biết, cô đã nhờ Lục Tiểu Cổn gửi mật mã rồi mà!
Lãnh Dao lại cười: "Tôi biết, cô trọng sinh đến đây. Tôi là ai, chắc là cô có thể đoán được!"
Cô ta vừa nói lời này, Diệp Kiều lại cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Lãnh Dao lại biết cô trọng sinh về!
Vậy mà cô ta lại biết?!
Cô ta là ai?
Cô sao có thể đoán được?
Diệp kiều nhìn cô gái năng động trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc ngắn gọn gàng, một thân quân trang, không khỏi hoảng hốt.
“Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật! Bí mật của tôi, thật sự không thể nói cho cô. Tôi yêu lão Thái, anh ấy cũng yêu tôi! Nói vậy, cô hiểu chưa? Đừng bị tôi dọa sợ nha, thai phụ!" Lãnh Dao cười nói, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai.
“Cho nên, cô là……” Diệp Kiều lẩm bẩm nói, cái tên kia, cô vẫn chưa nói ra.
Lãnh Dao gật đầu: "Mang thai ba năm, cô trở nên ngốc rồi sao!" Cô ta cười nói.
Diệp Kiều cảm thấy khó có thể tin nổi, sao có thể được? Đời này, Lãnh Tuyết đã chết mười mấy năm rồi, sao lại trở về được?
Ánh mắt Lãnh Dao giống như phát sáng, chiếu đến sự nghi hoặc của Diệp Kiều, nhưng, cô ta không thể nói cho cô biết lúc này được.
Không thể nói cho cô, kiếp trước, cô ta đã chết hai lần, vì người đàn ông cô ta yêu, cô ta không thể nào đầu thai chuyển thế, cô ta cũng biết là anh ấy vẫn còn yêu mình, một đời này, anh ấy vẫn giống như kiếp trước, lựa chọn hy sinh tính mạng vì để báo thù cho cô ta……
Tình yêu của bọn họ, cảm động thần linh nên để cô ta trở về, có thể tiếp tục yêu anh.
Chỉ là, anh ấy không biết cô ta là Lãnh Tuyết.
“Tôi hiểu rồi." Diệp Kiều suy nghĩ cẩn thận, kiếp trước, Lãnh Tuyết chết, mười mấy năm sau lão Thái vì cô ta báo thù, đời này, lúc cô trọng sinh cô ta cũng đã chết, người trước mắt hồn của Lãnh Tuyết nhưng thân xác là Lãnh Dao.
Lãnh Dao gật đầu, cười cười, ánh mắt lấp lánh ánh lệ: "Có thể tiếp tục yêu anh, bảo vêh anh, thật tốt!”
Diệp Kiều cũng bị cảm động đến nghẹn ngào, nhớ tới cô với Lục Bắc Kiêu, mắt hơi đỏ lên: "Chỉ là anh ấy không biết……tôi cũng sẽ không nói cho anh, bởi vì kiếp trước tôi quá ngu! Không giống cô, trong lòng trung đội Thái chắc chắn đang tự trách lắm, cô vẫn nên nói cho anh ấy đi!"
Lãnh Dao vội vàng lắc đầu: "Ý trời! Anh ấy cũng sẽ sớm biết thôi!"
Diệp Kiều hiểu rõ gật đầu: "Đúng rồi, lần này có cảm giác là có người cố ý làm khó trung đội Thái, cô biết là ai không? Hoặc là nói, cô có dị năng gì không?"
Lãnh Dao lắc đầu: "Sinh mệnh tôi có hạn! Muốn biết càng nhiều thì sẽ càng giảm thọ!"
“Vẫn không nên biết!" Diệp Kiều vội vàng nói, Lục Tiểu Cổn trước kia đã nói, năng lượng của anh ấy sớm đã dùng xong, sẽ nhanh biến mất.
“Chuyện này, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ! Nhưng mà, may là cô có kiếp trước nên nhắc nhở tôi được!"
“Tôi chỉ là bị người ta hại nên mới có kinh nghiệm đề phòng. Chỉ là không nghĩ tới, có thể xảy ra chuyện như này! Lãnh Dao, có người muốn đối phó với cô sao?" Diệp Kiều nghi hoặc nói.
Lãnh Dao lắc đầu: “Không có khả năng.”
“Đúng rồi, cô biết tham mưu Hạ có bối cảnh gì không?" Cô gái này, kiếp trước có quan hệ gì với Lục Bắc Kiêu?