Cô muốn xem, sẽ là ai vội vàng đến đây!
Kẻ xấu ở trong tối tính kế cô, giờ phút này, nghe thấy tiếng hét chắc chắn rất đắc ý?!
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hét của Diệp Kiều, Hạ Thiền ở trong viện bên cạnh vẫn luôn ngóng trông, mừng thầm trong lòng, khóe miệng nở một nụ cười âm ngoan!
Cô ta vội vàng sửa sang lại dung nhan, chạy nhanh ra ngoài.
“Bà Lục!" Cô ta mới ra khỏi cổng lớn, thấy Diệp Kiều đứng ở cái chắn cửa, lớn tiếng kêu.
“Bà Lục, cô làm sao vậy?! Tôi vừa nghe thấy cô hét lớn một tiếng! Là ngã hay là làm sao thế?!" Người phụ nữ mặc một thân áo lông trắng, quần ủng màu đen, đi một đôi giày bó, tóc dài vừa mới làm khô, đi về phía cô, vẻ mặt quan tâm.
Cởi quân phục của nữ, trang điểm đến rất là gợi cảm.
Diệp Kiều tay ôm ngực, bộ dạng nhìn rất hoảng loạn.
Ánh mắt liếc nhìn rơm rạ dưới mặt đất, chân đi giày không dẫm lên mà gạt sang bên cạnh.
Hạ Thiền nhìn Diệp Kiều đỡ chắn cửa, cô vừa bị ngã sao? Trong lòng cực kỳ đắc ý.
“Ai u……Nãy làm tôi giật cả mình, không biết tại sao cửa nhà tôi lại có mảnh thủy tinh, may mắn là tôi phát hiện sớm, nếu không thì đã ngã rồi, ở dưới đống rơm ấy!" Diệp Kiều làm bộ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà chỉ đống rơm dưới đất.
Cho nên, cô căn bản không bị ngã!
Hạ Thiền vừa mới đắc ý trong lòng lúc này lại cực kỳ tức giận, cô ta nhấc chân đá đống rơm ra: "Chắc là do mấy đứa bé chơi xong không dọn đi, hại người quá!" Cô ta tự nhiên mà nói.
“Bà Lục, sáng sớm tôi thấy có mấy đứa bé ở đây chơi, có thể là do tụi nó để lại! Cô về sau phải cẩn thận nha, mang thai cần phải để ý nhiều hơn!" Hạ Thiền vội vàng nói.
“Tham mưu Hạ, sao cô biết tôi có thai?" Diệp Kiều cười tủm tỉm nói, tuy rằng có rất nhiều người đã biết, nhưng tham mưu Hạ tới có mấy ngày vậy mà cũng biết sao?
Ai sẽ chủ động nói với cô ta, là ở đây có thai phụ! Tướng sĩ ở văn phòng Đặc Đại chắc chắn sẽ không nói!
Trong lòng Hạ Thiền kinh ngạc, giây sau tự nhiên mà nói: "Trong lúc mấy chiến sĩ Huyết Lang giảng bài, tôi có nghe mọi người nói! Bọn họ còn nói, huấn luyện viên Lục nhà cô là người cuồng vợ, vợ quản rất nghiêm!"
“Đúng là mấy thằng nhóc thối! Anh nhà tôi yêu thương tôi, đó là do ở bên ngoài cho tôi mặt mũi thôi, tôi phải nghe anh ấy nhiều!" Diệp Kiều cười nói, khom lưng nhặt những mảnh vỡ giống y hệt kiếp trước, còn những cái khác đều bị cô đá vào cống thoát nước.
Cái người Diệp Kiều này, rốt cuộc là vận khí tốt hay quá tâm cơ?!
Hạ Thiền thấy quỷ kế của chính mình lại lần nữa bị cô phá bỏ, trong lòng cảm thấy không thoải mái!
Cô ta nói thêm hai câu rồi trở về phòng mình.
“Tham mưu Hạ ăn sáng chưa? Ở đây tôi có cơm sáng, có muốn ăn cùng không?" Cô giả vờ nhiệt tình nói.
“Bà Lục, tôi ăn rồi!"
“Tham mưu Hạ đừng coi tôi là người ngoài, đừng có gọi bà Lục, gọi chị dâu được rồi! Tuy rằng tôi nhỏ hơn cô vài tuổi." Diệp Kiều cực kỳ nhiệt tình nói.
Hạ Thiền xác định, Diệp Kiều không nghi ngờ gì cô ta!
Sau một cuộc nói chuyện, cô đi về nhà.
Diệp Kiều vẻ mặt thân thiện tươi cười, lúc xoay người, biểu cảm cực kỳ lạnh lùng!
Cô nắm mảnh thủy tinh, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm!
Nếu mảnh này không giống mảnh kiếp trước hại cô, cô cũng sẽ không hoài nghi người phụ nữ này, nhưng lại giống y hệt! Cho dù có trẻ con đến đây chơi nhưng cũng không thể nào trùng hợp với mảnh kiếp trước hại cô được?! Đám trẻ đó quý mấy cái này như vậy sao dám vứt đi!