Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn, trời vẫn còn sáng.
Người đẹp đứng một mình bên đường, mặc một chiếc váy dài, đeo một cái túi nhỏ, quay lưng về phía bọn họ, chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng đối với người đã nhìn thấy vô số người đẹp như Diệp Thành cũng cảm thấy cực phẩm. Lúc này cô quay người lại, gương mặt trứng ngỗng tuyệt đẹp, làm cho Diệp Thành hít thở không xong, trong miệng anh đang cắn một miếng đậu cũng quên luôn nhai.
“Thật là đẹp...” Diệp đại thiếu gia cảm khái, nuốt xuống miếng đậu, lập tức đứng dậy đi về phía người đẹp.
Diệp Kiều nhìn thấy anh hộ đi về phía mình, dáng vẻ con ngựa đựa y như trong kí ức.
“Này! Em gái, đang đợi người sao? Hay là đi một mình?” Diệp Thành một chút cũng không nhận ra cô, đi đến trước mặt cô cười hỏi.
“Anh, em đang đợi người!” Diệp Kiêu một chút cũng không xấu hổ, ngọt ngào nói.
Hoa đã có chủ?
Chẳng qua là không có đóa hoa nào mà Diệp đại thiếu gia anh đây không tán được.
Mấy người ở trong góc nhìn thấy anh nói chuyện cùng với người đẹp, liền cô ý huýt sáo trêu chọc, Dại Ngốc vẫn như cũ bộ dáng ngốc ngốc, trong lòng nghĩ mấy người ở thành phố này thật không xấu hổ.
“Đợi đối tượng sao? Bộ dáng như thế nào? Có đẹp trai bằng anh không?” Diệp Thành cực kì tự tin nói, trong lúc nói còn cố ý gồng cơ bắp lên, hai mắt đào hoa nhìn Diệp Kiều phóng điện.
Diệp Kiều quay đầu, vừa hay nhìn thấy Lục Bắc Kiêu đi mua cho cô cây kem ở tiệm tạp hóa nhỏ đổi diện quay về, “ Anh, đó là bạn trai của em, anh nói xem có đẹp trai hơn anh không?”
Chết tiệt!
Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu, trong lòng Diệp Thành bạo phát.
Thật không ngờ, bản thân không dể gì mà gặp được một người đẹp đến thế, thế mà lại là bạn giá của người anh em của mình.
Lục Bắc Kiêu đi đến bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô tuyên bố chủ quyền,” Người anh em, cậu nói xem tôi có đẹp trai hơn cậu không?”
“Trời đất, Đó là bạn gái của tiểu Lục sao?” Phương Trác kinh ngạc thốt lên.
Mặt Đại Ngốc cũng ngẩn ra.
Mặt Diệp Thành phát xanh nói không nên lời, tức giận quay đầu đi, mấy người còn lại ngồi trong góc cười sặc sụa.
Diệp Kiều ăn que kem mà Lục Bắc Kiêu mua cho, được anh ôm đi về phía trong góc.
Đại gia này, không tìm bạn gái thì thôi, một khi tìm phải là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Trừ Đại Ngốc ra, những người còn lại đều cảm khái, mấy người đều đứng lên chào đoán. Gặp lại các thành viên trong tổ A Huyết Lang, trong lòng Diệp Kiều đúng là ngũ vị tạp trần, nhưng mà cô cũng rất vui.
“Đều không cần tôi phải giới thiệu nữa, gọi chị dâu!” Anh Kiêu lớn tiếng nói, tuy rằng anh là người nhỏ tiểu nhất trong 6 người, ai dám không gọi thì giơ tay lên.
“Rỏ ràng là em dâu mà!” Phương Trác nhỏ giọng phàn nàn thì đã thấy Lục Bắc Kiêu giơ nắm đấm lên.
“Chị, chị dâu!” Phương Trác lập tức ngoan ngoãn nói.
“Chào chị dâu!” Mấy người liền đồng thanh gọi
“Chào mọi người!” Diệp Kiều cười rộ lên, ngọt ngào hơn cả rượu, cùng với Lục Bắc Kiêu đừng cùng nhau như đôi kim đồng ngọc nữ, đúng là trời sinh một cặp a, quá chói mắt rồi.
“Anh ấy gọi là Diệp Thành!” Lục Bắc Kiêu giới thiệu với cô.
“Cô dâu xấu cũng phải ra mắt anh em...”Diệp Kiều cố ý nói lại lời của Diệp Thành.
Bốp bốp bốp, mặt thật đau!
Diệp Thành bị đánh vào mặt, chỉ Lục Bắc Kiêu,” Chị dâu, đừng thấy lạ, đó là nói đùa thôi, đều tại cậu ta cả, sao không sớm dẫn chị ra giới thiệu với mọi người!”
“Ừa, không trách được! thật là trùng hợp, tôi cũng họ Diệp, gọi là Diệp Kiều.” Diệp Kiều cười nói.
Nghe tên của cô xong, Diệp Thành liếc mắt nhìn kỹ cô mấy lần, “ y ya, tôi cũng có một em gái tên Diệp Kiều, chẳng qua là cô nhóc đó rất xấu! Thật là cũng một tên nhưng mệnh không giống nhau mà! Ha ha ha... Tôi và chị dâu thật là có duyên, cùng một họ, là người nhà, người nhà cả!”
“Ừa, thật là trùng hợp, anh trai con bác tôi cũng tên là Diệp Thành, anh ấy cũng y chang như anh vậy!” Diệp Kiều nhìn Diệp Thành miệng cười như lòng không cười nói.