Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 743 - Chương 743:

Chương 743:

Hai vợ chồng họ Lục kiêng kỵ hơn một năm trời, ngay khi hai bờ môi chạm vào nhau đã không ngăn cả được, giống như củi khô gặp lửa hừng hực đốt cháy lẫn nhau!

Người phụ nữ nhỏ đã tăng 26 cân khi mang thai, còn sưng phù bây giờ đã khôi phục dáng người nóng bỏng, eo còn thon hơn trước kia, bờ môi đào vểnh lên, ngực còn to hơn! Không phải yêu tinh thì là gì?!

Bây giờ cô còn có thêm chút quyến rũ của một thiếu nữ trưởng thành, giống như quả đào chín có thể trực tiếp ngậm lấy ăn!

Cô có ma lực để anh yêu cô hôm sau nhiều hơn hôm trước, năm sau nhiều hơn năm trước!

Có vài người tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian, còn tình yêu của Lục Bắc Kiêu với Diệp Kiều ngày càng sâu đậm hơn khi thời gian trôi qua!

Lưỡi nóng bỏng của người đàn ông hoành hành trong miệng cô, cướp đoạt, mút lấy hết ngọt ngào trong miệng cô! Người phụ nữ cũng nhiệt tình đáp lại, lưỡi mềm mại cuốn lấy chơi đùa với anh, bờ môi đỏ mút lấy phát ra tiếng nước chậc chậc!

Nam nữ trưởng thành xoay người bên bức tường, cô đẩy anh dựa vào tường một lúc, anh lại đẩy cô một lúc, đầu hai người trao đổi qua lại, môi lưỡi quấn lấy nhau, không có sự tách rời!

"Ư..."

Không biết hôn kịch liệt với anh bao lâu rồi?! Thực sự hưởng thụ! Diệp Kiều say mê thở hổn hển, khuôn mặt đã ửng đỏ.

"Cô Lục còn nhiệt tình hơn trước kia, cưng ơi, em rất muốn phải không? Hả?" Anh vươn tay áp cô vào tường, một tay áp má cô hỏi thẳng, hormone đàn ông bùng nổ.

"Muốn! Nằm mơ cũng muốn anh... Em!" Cô dẫn lửa trên bờ môi anh!

!!!

Đâu còn chịu được?

Cởi áo len của cô!

"Oa oa oa..." Người yêu nhỏ của sĩ quan Lục đột nhiên gào khóc như muốn tranh giành gifnh cảm với mẹ!

!!!

Sĩ quan Lục nghiến răng!

Nghe con gái yêu khóc xong, tình mẹ bao la của cô Lục vội vàng muốn đi dỗ lại bị anh Lục mặt đen thui giữ lại, "Đừng để ý!"

"Con bé đang khóc mà!" Sao có thể mặc kệ được?!

"Để con bé khóc đi!" Anh Lục nhẫn tâm nói.

Diệp Kiều: "..."

Lúc này dì nghe thấy tiếng khóc của Lục Tiểu Vũ thì vội vàng chạy đến, Lục Bắc Kiêu kéo Diệp Kiều vào phòng để dì dỗ con.

"Chúng ta đến phòng làm việc!" Người đàn ông nói rồi bế ngang cô gái nhỏ không chịu đi đến thẳng phòng làm việc.

!!!

Diệp Kiều cạn lời, Lục Tiểu Vũ còn đang khóc to mà, nhất định do đói bụng!

Có người cha nào như anh sao?

"Chồng à, đừng nóng vội mà, em cho lũ nhỏ bú trước sau khi cho con bú em sẽ đi cùng anh, được không?” Cô nhẹ nhàng dỗ dành.

"Soạt" toàn bộ vật phẩm trên bàn sách bị anh gạt xuống, cô bị đặt lên bàn.

"Cưng à, em nên đút cho anh trước!" Ngày nào cô cũng ở cùng lũ nhỏ so với anh ba tháng không gặp đương nhiên phải nhường anh trước!

Diệp Kiều im lặng lần nữa!

Cô còn định phản bác kết quả bị anh hôn mạnh lên....

Lục Tiểu Vũ khóc một hồi lâu thấy người ôm bé vẫn không phải cha mẹ thì dứt khoát không khóc nữa, mà còn Lục Tiểu Cổn vẫm không khóc không quấy dường như biết khóc cũng vô dụng!

Lục Tiểu Vũ ngốc thật, sao vẫn không biết rõ vị trí của bản thân trong nhà vậy?!

"Ưm... Không muốn... Chồng... Không có áo mưa..." Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô Lục “bấm nút tạm dừng”!

!!!

Anh nào đó mũi tên đã lên dây không được bắn dấu đen đầy đầu.

"Phòng ngủ chính có chứ? Anh đi lấy!" Anh tức giận nói rồi định kéo quần đi.

"Phòng ngủ chính. . . Cũng không có, bị xử lý lâu rồi..." Cô Lục cúi đầu nhắm mắt nói, cô biết sĩ quan nào đó đang tức giận muốn giết người!

Bình Luận (0)
Comment