Bóng lưng cao lớn, mỗi bên vai ngồi một đứa nhỏ, ba cha con đi về phía ký túc xá, ánh tà dương kéo cái bóng của bọn họ thật dài, một hình ảnh thật ấm áp.
Ai nói thiếu tá Lục không yêu thương con?!
Chẳng qua là không yêu thương dữ dội như vợ mà thôi!
Khi hai đứa nhỏ xuất hiện trong phòng làm việc, những gã đàn ông cứng rắn đồng loạt thể hiện ra mặt hiền từ hòa ái, dùng đủ cách để dỗ cho hai đứa nhỏ vui!
Lục Tiểu Vũ có thể nói ra cấp bậc quân hàm trên vai các chú.
Lục Tiểu Cổn lấy ra khẩu súng lục đã bị cậu tháo lung tung, thấy cảnh tượng đó, Lục Bắc Kiêu nhất thời vui vẻ: “Giỏi lắm nhóc con! Khẩu súng lục này cũng không thoát khỏi móng vuốt bé nhỏ của con!”
Lúc còn bé anh cũng từng trộm súng của ông nội rồi tháo rã ra như này.
Nói xong, anh ôm lấy Lục Tiểu Cổn cho cậu ngồi lên đùi mình: “Con nhận ra hết những bộ phận này sao?”
Lục Tiểu Cổn gật đầu, cầm lấy từng cái, đọc tên từng cái: “Nòng súng, băng đạn, viên đạn, tân súng, cò súng, lò xo, cơ giới thép, tay cầm…”
Lục Bắc Kiêu trông thì nghiêm túc, nhưng trong lòng rất hài lòng với biểu hiện của con trai, nhất là, Diệp Thành vừa mới bước vào cũng nhìn thấy, anh càng đắc ý.
“Cháu trai lớn của tôi trâu bò thật!”. Diệp Thành càng nhìn hai đứa bé càng thích, nghĩ thầm, nếu anh cũng có một cặp như thế thì không làm lính nữa, dứt khoát chuyển nghề về nhà chăm con luôn!
“Cháu trai lớn của cậu thì liên quan gì đến cậu, con trai của Lục Bắc Kiêu tôi, nên như vậy!”. Thiếu tá Lục ăn nói có ý tứ, câu nói chọc tức Diệp Thành đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Đồ ngạo mạn!”. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Diệp Thành nghĩ thầm, nếu anh ta cũng có một cặp em bé như thế thì chắc sẽ suốt ngày dùng loa phóng thanh để khoe khoang mất!
“Lục Tiểu Cổn, nào, ăn kẹo sữa bò, cậu cố ý đi tìm cho các con đó!”
“Cảm ơn cậu, con không ăn kẹo”.
“Cậu, cậu, con muốn!”. Đồ ăn hàng Lục Tiểu Vũ nghe nói có kẹo cái là chạy tới ngay lập tức.
“Không được ăn! Sẽ sâu răng!”. Lục Tiểu Cổn nghiêm nghị ngăn cản, nữ vương Kiều không có ở đây, cậu phụ trách quản lý em gái.
“Ăn đấy ăn đấy!”. Lục Tiểu Vũ lè lưỡi.
Thật ra bình thường bé và anh trai rất không hợp nhau, anh trai cũng không thích chơi với bé, chê bé đần, ngây thơ!
“Lục Tiểu Vũ! Chỉ được ăn một cái!”. Thấy con nhóc ăn hàng chụp hết số kẹo trong tay Diệp Thành, bỏ vào vúi, thiếu tá Lục nghiêm túc nói, rồi lại thấy buồn cười trong lòng.
Cái thuộc tính tham ăn của cô nhóc có lẽ được di truyền từ mẹ.
“Tiểu Vũ cưng, bọn họ đáng ghét, chúng ta đừng để ý đến bọn họ, ra ngoài chơi với cậu đi, được không?”. Diệp Thành vội vàng nhân cơ hội lấy lòng cháu gái.
“Không muốn! Cha không đáng ghét!”
Diệp Thành: “!!!”
Thật đúng là, không phải người một nhà không vào cùng một cửa!
Lục Bắc Kiêu biểu diễn cho con trai xem kỹ năng độc nhất vô nhị, đó là nhắm mắt lắp súng trong vòng năm giây, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thấy mà trợn mắt há hốc mồ, cũng càng sùng bái cha!
Anh lại gỡ súng ra trong bốn giây, để bản thân thằng bé tự lắp vào, anh ở bên cạnh chỉ đạo.
Lãnh Dao muốn dẫn bọn họ đến nhà cô ấy ở, hai đứa bé không chịu, nhất quyết muốn ở ký túc xá với cha, năng lực tự lập của chúng rất mạnh, ít cần anh chăm sóc, chín giờ rưỡi tối, đúng giờ lên giường ngủ.
Mười một giờ tối, Lục Bắc Kiêu lấy cái điện thoại di động cũ không thường xài ra, mở hộp thư đến.
Lại lấy điện thoại mới nhất, bấm số kia vào gọi đi, kết quả vẫn không cách nào kết nối được.
Năm quái, Queen đã biến mất rất lâu bỗng xuất hiện lần nữa, gửi cho anh một tin nhắn bằng mã Moore tỉ mỉ hơn, chính cái tin này đã cứu mạng Phương Trác và Giang Hải!
Điểm khác biệt chính là, có thể tra ra được số của Queen, nhưng mà là số rác, không có tên trong hệ thống, không biết là ai mua, cũng đã kiểm tra quyền sở hữu, nhưng không có kết quả gì!