Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 766 - Chương 766:

Chương 766:

Không bao giờ ngờ rằng, cái tên năm đó chỉ biết trốn đằng sau Lý Vận để mưu hại cô, cô còn chưa đối phó với anh ta thì anh ta đã sợ đến mức không dám trở về thành phố J – Thẩm Hi Xuyên – đã thay đổi nhanh chóng, trở thành tổng giám đốc của công ty nào đó, còn có vẻ rầm rầm rộ rộ!

Thẩm Hi Xuyên! Cuối cùng anh ta cũng dám hiện thân rồi! Cô còn tưởng rằng, cả đời này cô sẽ không gặp lại cái tên đàn ông đê tiện này nữa, cô cứ tưởng rằng anh ta sẽ mãi im hơi lặng tiếng như vậy!

Cho dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh.

Diệp Kiều cong môi giễu cợt: “Quý tổng giám đốc này, nếu tài đại khí thô*, sao không tiêu ít tiền xây một cái dành riêng cho mình, chiếm lấy thang máy chung làm thang máy riêng, phong cách này, thật là rác rưởi!”

(*) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.

Cô vừa nói xong, các nữ nhân viên trong thang máy che miệng cười, gục đầu xuống.

Quả nhiên là nữ vương Kiều, thế cũng dám chửi!

Hơn nữa còn chửi vô cùng có lý!

Kể từ sau khi thang máy chung bị vị tổng giám đốc này chiếm lấy, những nhân viên quèn như bọn họ đi làm vô cùng bất tiện, gọi cho bảo vệ trách cứ bao nhiêu lần cũng không được.

Hơn nữa, vị tổng giám đốc này còn lên tin tức, trên tin tức nói anh ta rất trâu bò, tuổi còn trẻ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, giá trị con người xa xỉ, lại còn là sinh viên xuất sắc của viện công nghệ Massachusetts!

Ở trên mạng, anh ta đã thành người chồng quốc dân!

Cô nhận ra anh ta?

Cô vẫn mạnh mẽ như trước đây!

Nhưng mà, Thẩm Hi Xuyên anh ta bây giờ đã không còn sợ cô nữa!

Anh ta trông như một người đàn ông lịch lãm, chỉ nhìn cô, khẽ gật đầu với cô một cái, và không nói gì cả.

Lúc này, có nhân viên lục tục rời khỏi thang máy, chào hỏi với Diệp Kiều, Diệp Kiều gật đầu chào từng người một, thang máy tiếp tục đi lên, cho đến khi chỉ còn lại cô, Thẩm Hi Xuyên và hai gã cấp dưới của anh ta.

Đến tầng 26, là tầng làm việc của cô, Diệp Kiều cũng không ra mà là tháo kính râm xuống, nhìn về phía Thẩm Hi Xuyên.

Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nay đã trở nên chín chắn sắc sảo hơn trước kia, khoảnh khắc cô lấy kính râm xuống vẫn khiến anh ta kinh ngạc, kinh ngạc như nhiều năm trước, lúc cô mười mấy tuổi, đẹp đến mức khiến anh ta chỉ muốn cất giấu cô!

Anh ta sợ cô bị những thằng nhóc trong đại viện cướp mất, nên mới bảo cô mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đeo gọng kính lớn, thắt bím tóc, bảo cô đối nghịch với bọn họ!

“Thẩm Hi Xuyên, thật sự không ngờ, cái đồ cặn bã như anh cũng có một ngày trở mình! Lý Vận không còn giàu có nữa, mấy năm nay anh bu bám phù bà à?!”. Diệp Kiều đi tới trước mặt anh ta, dáng người cô cao gầy, hơi ngước khuôn mặt lên, nhìn Thẩm Hi Xuyên còn đeo kính rấm, làn da nhẵn mịn, cô châm chọc nói.

“Được bảo dưỡng thành “tiểu bạch kiểm”* thực thụ rồi nhỉ!”. Cô lại châm chọc.

(*) Tiểu bạch kiểm: mang nhiều nghĩa, ở đây hiểu theo nghĩa tiêu cực là những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi…

Thẩm Hi Xuyên cũng tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt kia.

“Gọt hàm, cấy lông mày, tiêm gọn mặt!”. Cặp mắt Diệp Kiều sáng quắc như tia x, nhìn Thẩm Hi Xuyên và nói một cách chắc chắn.

Lần này, cô càng chắc chắn là Thẩm Hi Xuyên được bao nuôi!

“Diệp Kiều! Cô đừng nghĩ tôi quá rác rưởi!”. Thẩm Hi Xuyên rốt cuộc cũng mở miệng, híp hai mắt nói với cô.

Diệp Kiều mỉm cười: “Ừm, khả năng anh càng rác rưởi hơn những gì tôi nghĩ!”

Khóe miệng Thẩm Hi Xuyên co quắp: “Tôi cũng không có thời gian nói nhảm với cô!”

Cửa thang máy mở ra, đến tầng 32!

Thẩm Hi Xuyên lại đeo kính râm lên, bước đi, giả vờ kiêu căng ngạo mạn ra khỏi thang máy.

Diệp Kiều nhếch môi, nhấn nút 26.

Cô vừa vào công ty đã gọi: “Tiểu Tằng! Cô qua đây!”

Trong đại sảnh náo nhiệt, nữ vương Kiều xách túi công văn bước chân vội vã, cô cất giọng kêu, thư ký Tiểu Tằng đang bận rộn ôm một chồng tài liệu, vội vàng chạy về phía bóng dáng cao gầy của cô.

“Sếp Kiều!”

“Cô lập tức đi thăm dò tất cả tư liệu về công ty tên là cái gì Đế đó tầng 32 cho tôi, và tất cả tư liệu về tổng giám đốc Thẩm Hi Xuyên của bọn họ nữa!”. Diệp Kiều vừa đi vừa phân phó, giày cao gót nện trên nền đất phát ra tiếng “lộc cộc”.

Bình Luận (0)
Comment