Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ dù gì cũng sợ anh trai, cũng biết mình làm sai.
“Máy bay là của anh, xe tăng là của em!”. Lục Tiểu Vũ vẫn ngạo nghễ nói, rồi ôm xe tăng đi.
Thế còn tạm được.
Lục Tiểu Cổn cũng không tranh giành với em gái, nếu có thể cho cô bé, cậu cũng cho, điều duy nhất không thể nhân nhượng là, cậu là anh trai!
“Cái cô Hoa Nhụy đó, đã làm lỡ dở Diệp Thành của chúng ta bao nhiêu năm? Bây giờ biết đường về rồi, ở nước ngoài không sống được nữa hả! Diệp Thành, con đừng để ý đến cô ta nữa, tham vọng một chút! Biết không?”
Không sống được nữa? Bọn họ không biết Hoa Nhụy bây giờ là giám đốc của một công ty nước ngoài sao? Nghe nói lương một năm từ bốn trăm nghìn đấy!
Diệp Thành ngồi trên ghế salon, không nói gì.
“Diệp Thành! Lúc đầu cô và cô cả của con cũng không có thành kiến gì, có thể chấp nhận rồi, năm đó các con mà kết hôn đi thì các cô cũng không nói, còn có thể thêm hương hỏa cho nhà họ Diệp, yên phận làm cháu dâu nhà họ Diệp. Cô ta thì ngược lại, nhất quyết muốn ra nước ngoài đấu tranh, hai năm còn chưa đủ, mà phải bốn năm! Bây giờ không có tiền đồ gì đấy sao? Chắc chắn cô ta hẹn con!? Vùng vẫy ở nước ngoài mấy năm, không làm được cái tích sự gì hết lại đến làm lành với con, nào có chuyện tốt như vậy!”
Các cô luân phiên oanh tạc Diệp Thành.
Diệp Thành mặc dù đầy một bụng oán khí với Hoa Nhụy, nhưng mà nghe các cô nói như vậy, sắc mặt anh cũng sầm tới cực điểm!
Anh không chịu nổi khi nghe Hoa Nhụy bị người ta nói xấu dù chỉ một chút!
Tuy cô nhóc đó đã hành hạ anh bốn năm!
Anh cúi thấp đầu, cầm điện thoại di động trong tay, trên màn hình hiện lên một tin nhắc do Hoa Nhụy gửi tới: Số 626 đường Văn Uyển, em chờ anh, khi nào anh đến mới thôi!
Gửi lúc sáu giờ sáng, bây giờ là mười giờ sáng rồi.
“Diệp Thành à, con cũng đừng tức giận, trên đời này còn rất nhiều cô gái tốt, con đã ba mươi rồi, đàn ông ba mươi là lúc có sức hấp dẫn nhất đấy! Lần này cô cả tìm đối tượng cho con, đây chắc chắn là tiểu thư khuê các mà chúng ta hiểu tận gốc rễ! Cũng không giống kiểu con gái như Thư Dư đâu!”
“Ai nói con muốn xem mắt?”. Diệp Thành đứng lên, nghiêm mặt nói.
“Thế con về làm gì?! Lẽ nào thật sự đi tìm Hoa Nhụy? Diệp Thành à, con có tiền đồ một chút đi! Con!”. Cô cả tức giận nói, đau lòng vì mấy năm qua cháu trai lớn bị Hoa Nhụy làm lỡ!
“Ai nói con muốn đi tìm cô ấy?”. Diệp Thành lạnh mặt nói.
Cô còn hẹn anh để làm gì?
Hai năm trước, Diệp Thành anh khuyên can mãi trong điện thoại, không tiếc lấy lời chia tay để uy hiếp, nhưng vẫn không thể nào khuyên cô trở về!
Bây giờ, cô đã có thành tựu nhỏ và về nước, tưởng rằng anh vẫn còn có thể đứng đó chờ cô sao?
Cô nhóc thúi!
Mơ đẹp nhỉ!
Anh không ra ngoài, chỉ đi lên lầu, ngoài trời đang mưa.
Lúc đó, Hoa Nhụy đang che ô chờ Diệp Thành trong mưa, vẫn trông ngóng nhìn về phía cửa, nhưng vẫn không thấy anh tới…
Hai giờ chiều.
“Em vẫn đang chờ, có phải anh bận việc trong doanh trại, không thể tới không? Nhưng mà, em vẫn sẽ chờ! Số 626 đường Văn Uyển”.
Số 626 đường Văn Uyển, là nơi nào?
Diệp Thành nghĩ không ra, anh nằm trên giường, bữa trưa cũng không xuống ăn, tỏ vẻ muốn chết chứ không muốn sống nữa.
“Cậu Diệp Thành, rốt cuộc cậu có đi tìm dì Hoa Nhụy không? Mưa lớn rồi!”. Lục Tiểu Cổn đi tới, tỏ vẻ như một ông cụ non, nghiêm túc hỏi.
“Sao các con biết được?”. Diệp Thành cười khổ, nhìn hai kẻ dở hơi.
“Diệp Kiều nói!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Ngoài trời quả thật mưa to rồi, còn sấm chớp.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Hoa Nhụy chờ anh trong trời mưa như thác lũ, trái tim Diệp Thành thắt lại.