Diệp Kiều xấu, cậu gọi “mẹ” lúc nào chứ?”
Lục Tiểu Cổn đã tỉnh từ nãy, chỉ là giải bộ ngủ, nên cảm thấy lời nói của Diệp Kiều có chút quái lại.
“Non nớt, không muốn xa rời, làm nũng. Con nói, con yêu mẹ, mẹ đương nhiên biết con yêu mẹ!” Cô nói, cúi người hôn lên trán cậu một cái, “Mẹ cũng yêu con!”
Đêm không khuya khoắt, không ngủ đi, còn tới đây nói mấy lời sến sẩm đó làm gì. Đáng ghét.
Trong lòng Lục Tiểu Cổn đầy vẻ ghét bỏ, tiếp tục giả vờ ngủ.
Cậu chờ cô rời đi, nhưng chờ thật lâu cũng không có động tĩnh gì nên cậu lén mở một mắt ra nhìn.
!!!
Diệp Kiều nằm trên giường của cậu, ngủ rồi.
Lục Tiểu Cổn cau mày, dáng vẻ ghét bỏ, thân mình lập tức dịch vào bên trong. Phía sau lưng cô còn có thanh chắn thành giường, chắc hẳn sẽ không rơi xuống đâu nhỉ.
Diệp Kiều xấu, mệt như vậy còn không đi nghỉ ngơi sớm đi, tới phòng mấy đứa cậu làm gì.
Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nhìn Diệp Kiều ngủ. Đầu tóc cô mới gội, còn đang dùng khăn lông quấn lại, trên người mặc váy ngủ, không trang điểm, làn da rất trắng, mịn màng, nhìn giống như quả trứng đã bóc vỏ. Cậu đưa bàn tay nhỏ, xoa nhẹ lên má cô.
Chiếc giường bị cô chiếm hơn nửa.
Lục Tiểu Cổn thở dài, đưa tay tắt đèn.
Tạm chấp nhận ngủ cùng mẹ một đêm đi.
Mới vừa nhắm mắt, cậu lại ngồi dậy, nhấc chăn đắp lên người cô.
Lục Tiểu Cổn không biết, thời điểm cậu chưa chuyển thế, thường xuyên nửa đêm phải đắp lại chăn cho người mẹ ngu ngốc của cậu.
Thế cho nên, sáng sớm hôm sau, khi Diệp Kiều tỉnh lại, nhìn thấy trên người mình đắp chăn thì cảm động đỏ mắt. Nhưng mà, Lục Tiểu Cổn đã dậy rời khỏi giường rồi.
Mấy đứa nhỏ cũng đã dậy sớm. Mộc Mộc cũng đã nhanh chóng điều chỉnh lại giờ giấc của mình. Bọn chúng dậy sớm, chạy bộ rèn luyện.
Diệp Kiều rất nhanh bắt nhịp được với chúng, cùng bốn đứa trẻ chạy bộ buổi sáng.
Mộc Mộc đã mặc đồng phục ngụy trang. Chẳng bao lâu nữa, xem ra cái đầu đầy tóc của cậu nhóc sẽ bị ông nội cạo trọc.
“Cô, cháu rất thích ở đây. Sau này cháu sẽ ở chỗ này!” Tiểu Mộc Mộc trong bộ quần áo ngụy trang chạy ở bên cạnh Diệp Kiều lớn tiếng nói.
“Mộc Mộc, sao không gọi là mẹ?”
“Tư lệnh Lục Tiểu Vũ có nói, chỉ cần cháu không gọi cô là mẹ, chị ấy sẽ phát bốt cho cháu!” Tiểu Mộc Mộc lớn tiếng nói.
!!!
Diệp Kiều dừng bước chân, “Tiểu Mộc Mộc, như vậy, cô không quan trọng bằng một đôi ủng sao?”
Cô còn định dùng Tiểu Mộc Mộc để kích thích sự ghen tị của hai nhóc nhà mình, kết quả thì ngược lại, cháu trai bảo bối của cô đã bị Lục Tiểu Vũ chiêu an xong.
Mà con nhóc Lục Tiểu Vũ kia rõ ràng là lừa Tiểu Mộc Mộc.
“Bốt quân đội tốt cho đánh nhau!” Tiểu Mộc Mộc thẳng thắn nói.
“Cô thì sao chứ? Cháu không cần cô có phải không?” Diệp Kiều ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc trong bộ quần áo ngụy trang, đầu tóc mướt mồ hôi, tóc mái còn dính bết xuống trán, hỏi vẻ chua lòm.
Cô đưa tay gạt những sợi tóc bết trên trán giúp cậu nhóc.
Một màn này bị tư lệnh Lục Tiểu Vũ bắt gặp. Cô nhóc thổi một hồi còi, vô cùng khí khách nói, “Tiểu đầu gỗ. Ngươi đang làm gì? Vì sao không chạy bộ?”
“Cô, chạy bộ đi!” Tiểu Mộc Mộc lớn tiếng nói, chưa nói xong hai chân đã bắt đầu chạy, dùng hành động chứng minh cho Diệp Kiều thấy, Diệp Kiều với ủng quân đội, cái nào quan trọng hơn.
“….” Diệp Kiều.
*
Hôm nay là ngày Kiều lão thái thái phân chia tài sản, toàn bộ Kiều gia đều tới đông đủ.
Đêm đó, trong buổi tiệc, cô nghe mợ nói cậu bị bệnh, cô còn tưởng là bệnh nhẹ, nhưng sau khi nhìn thấy Kiều Phác xong, Diệp Kiều cảm thấy cậu mình bệnh không nhẹ.
“Cậu, sắc mặt cậu không tốt, có đi bệnh viện kiểm tra chưa?”