“Nếu hắn ta không chuyển số tiền này thì tôi sẽ lấy tiền túi ra. Nhưng mà, tôi thực sự muốn biết, cái tên tiện nam này rốt cuộc có tiền hay không. Mấy năm nay, tư liệu về hắn không đầy đủ!” Diệp Kiều ăn miếng bít tết, “Chỉ là, có tiền thì cũng là do kim chủ cấp. Chỉ không rõ, kim chủ rốt cuộc là ai?”
Hoa Nhụy đặt dao dĩa xuống, nhấp một ngụm rượu, “Gặp chiêu nào phá chiêu đó, như vậy thì mấy tiểu lâu la mới không dám động tới người của Kiều gia!”
“Đúng là như vậy!” Diệp Kiều vô cùng tự tin.
“Thiêm Dực thật sự đi đầu thời đại a, thế mà cũng đã bắt đầu online!” Hoa Nhụy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào poster quảng cáo treo ở phía đối diện, trên đó quảng cáo về một game online Tam quốc chiến.
“Bốn năm mài kiếm a! Bốn năm nay chúng ta đã chuẩn bị tốt, hiện giờ phải xuất hiện thôi!” Diệp Kiều cũng nhìn vào tấm biển đó.
*
Trong căn phòng tổng thống xa hoa.
Những ngọn nến được thắp lên chiếu sáng cho căn phòng. Một mùi hương cổ kỳ lạ lan tỏa.
Mà Thẩm Hi Xuyên cực kỳ ghét cái mùi này. Bởi mỗi khi ngửi thấy cái mùi này thì hắn lại chịu sự lăng nhục cùng đánh đập.
Nhưng mà, không thể không nghe.
Cả người hắn gần như trần truồng, quỳ gối dưới đất, hai mắt bị che bởi một dải lụa đen, không nhìn thấy gì, nhưng mùi hương càng lúc càng nồng, bên tai thì vang lên giọng trầm thấp của người đàn ông.
“Muốn nhiều tiền hơn sao?” Giọng nói như ma quỷ vang ở bên tai.
“Vâng, thưa ngài!” Thẩm Hi Xuyên ngoan ngoãn trả lời, vẻ u ám hiện rõ trên mặt hắn.
“Muốn nhiều tiền hơn thì phải phục vụ nhiều hơn. Có đồng ý không?” Giọng nói này lại vang lên, lại khiến Thẩm Hi Xuyên căm thù đến tận xương tủy, giống như ma túy xâm nhập vào xương cốt không thể dứt bỏ, nhưng hắn chỉ có thể nghiến răng.
“Đồng ý!” Hắn nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, hắn bị kéo lên, chỉ một lát sau đã đi tới phòng tắm lạnh lẽo. Sau đó, vẫn là cái giọng nói Thẩm Hi Xuyên mỗi lần nghe thấy lại cảm thấy hổ thẹn, rửa ruột.
“Ngoan, không rửa sạch sẽ sao có thể chơi? Lúc hưởng thụ, đừng có cái vẻ đau khổ, mất hứng.”
“Khiến ta không hứng thú, ngươi có thể thất sủng!”
Thẩm Hi Xuyên lập tức thể hiện cái dáng vẻ hưởng thụ, ngửa đầu, hầu kết nhấp nhô, từ trong miệng trào ra nhưng tiếng rên, khiến kim chủ vô cùng vui mừng.
Không biết bị tra tấn bao lâu, lại bị kéo ra tới phòng ngủ, lúc này, cuộc tra tấn chính thức mới bắt đầu.
Trước đây, hắn chính là một thẳng nam.
Nhưng mà hiện giờ, lại bị một người đàn ông từ phía sau đâm tới, cảm giác đau đớn xé rách tràn tới, nhưng mà hắn không thể kêu thành tiếng, không thể không bày ra cái dáng vẻ hưởng thụ, cắn răng chấp nhận người đàn ông này, chấp nhận sự tra tấn đau đớn này.
Một lần lại một lần, cuối cùng hắn ngất đi.
Lúc tỉnh lại, trên giường đã đặt một tấm chi phiếu giá trên trời. Điều khiến hắn không cam lòng chính là, số tiền này, hắn phải chuyển cho Diệp Kiều.
“Diệp Kiều đáng chết!” Thẩm Hi Xuyên vẫn nằm trên giường, hai tay nắm chặt. Nơi đó đau đớn hơn gấp ngàn lần so với những lần bị trĩ phát tác, giống như kim đâm, nóng rát.
Nỗi hận này, hắn sẽ tính toàn bộ trên đầu Diệp Kiều.
Hắn cựa mình ngồi dậy nhưng lại ngã ngồi xuống đất. Thấy đau, hắn ta đưa tay ra phía sau sờ sờ, một tay đầy máu. Cúc hoa lại bị nát.
“Alo, việc đó, ngươi làm thế nào rồi?” Thẩm Hi Xuyên nghiến răng đứng dậy, cầm lấy điện thoại, ngồi ghé xuống giường gọi.
“Đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà khoản tiền ngài đồng ý với tôi lúc trước…” Tiếng người đàn ông trong điện thoại vang lên rõ ràng.
“Chỉ cần ngươi làm được, ta lập tức chuyển tiền cho ngươi. Số tiền này, có thể còn nhiều hơn số tiền ngươi kiếm được 10 năm!” Thẩm Hi Xuyên cong môi dụ dỗ.
“Ngài Thẩm, thêm 10 vạn thì thế nào?” Đối phương giống như sư tử đói há to mồm.
Thẩm Hi Xuyên nghiến răng, “Được. Trước khi phát hành trò chơi online, ngươi phải đảm bảo không để bọn họ phát hiện.”
“Đó là đương nhiên. Ngài Thẩm, tôi chính là giám đốc kỹ thuật.” Đối phương đắc ý nói.
Tắt điện thoại, Thẩm Hi Xuyên đắc ý cựa mình, nhưng cúc hoa lại bị động tới, đau đớn bỏng rát. Vẻ mặt của hắn vừa thoáng đắc ý đã pha thêm vẻ đau đớn, vô cùng vặn vẹo.
“Diệp Kiều, không phải sự nghiệp của ngươi luôn rộng mở sao? Thẩm Hi Xuyên ta sẽ khiến cho sự nghiệp của ngươi chấm dứt!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
*
“Diệp Kiều, con sắp chết đói rồi. Bánh kem nướng xong chưa? Đừng nướng thành bánh trứng nhé.” Lục Tiểu Vũ lần thứ ba đi vào bếp giục.
Cuối tuần, cô nhóc cùng Mộc Mộc chơi xếp gỗ. Lục Tiểu Cổn đang chơi thử trò chơi mới.