Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 810 - Chương 810:

Chương 810:

“Anh có quyền mời luật sư!”

“Tôi có thể ra ngoài không?” Thẩm Hi Xuyên đứng dậy, muốn chạy đi luôn.

“Chờ luật sư của anh tới, nộp tiền bảo lãnh mới có thể ra ngoài. Hiện giờ, vào phòng tạm giam ngồi đợi! Giải đi!” Cảnh sát nói.

“Các người giám giam tôi! Tôi là Thẩm Hi Xuyên. Tòa thị chính còn phải quan tâm tới tôi, các người dám đối với tôi như vậy?!” Thẩm Hi Xuyên kiêu ngạo lớn tiếng nói.

Lúc này, Diệp Kiều đang ở bên ngoài. Cô thực sự không rõ, lần này bắt được Thẩm Hi Xuyên có thể ép được kim chủ sau lưng hắn ra lộ mặt không.

Cô đi vào một phòng thẩm vấn khác, nhìn thấy người đã phản bội công ty. Trong lòng cô cảm thấy phức tạp. Mặc dù mọi người vẫn nói, con sâu làm rầu nồi canh là chuyện dễ gặp trong công việc, nhưng nếu lần này không phát hiện sớm, thật sự để Thẩm Hi Xuyên thành công, thì trò chơi duy nhất của bọn họ làm trong 4 năm có thể sẽ bị tên hỗn đản đó làm cho thất bại.

Hơn nữa, một gián điệp như vậy, thật khó lòng phòng bị.

“Cù An, Thiêm Dực rốt cuộc có lỗi gì với ông? Trò chơi này tuy rằng mất 4 năm để làm, đầu tư rất nhiều, nhưng mà, tiền lương của mọi người công ty không hề thiếu. Đãi ngộ của ông cũng rất cao, vì sao ông còn bán đứng công ty?” Diệp Kiều lạnh lùng hỏi.

Làm bà chủ, cô muốn dùng những lời này để hiểu rõ mọi chuyện diễn ra như thế nào.

Cù An rũ đầu, “Diệp tổng, không phải đãi ngộ của công ty không tốt mà phải trách tôi quá tham lam. 100 vạn, tôi muốn tích cóp nhiều hơn.”

Diệp Kiều cười nhạo. “Ếch ngồi đáy giếng. Ông có biết trò chơi này nếu được yêu thích thì sẽ bạo hỏa như thế nào không? Đến lúc đó, toàn bộ đội kỹ thuật sẽ có thêm hoa hồng, không tới nửa năm, lợi nhuận, tiền tài sẽ ùn ùn kéo tới. Trong 2 năm, đừng nói là 100 vạn, nhiều hơn cũng có.”

Nói xong những lời này, cô đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Cù An trong dáng vẻ chẳng biết vì sao.

*

Cửa phòng giam mở ra, Thẩm Hi Xuyên trong bộ quần áo tù bị đẩy vào trong. Một không gian nhỏ hẹp đã có 8 nghi phạm đang ngồi sẵn. Mùa hè, trong phòng không có quạt, không có điều hòa, mùi mồ hôi tanh tưởi lấn át khiến người ngày thường sống trong nhung lụa như Thẩm Hi Xuyên vội vàng che mũi.

Mà 8 người đàn ông đang nằm trên đất, phòng giam nhỏ hẹp, mỗi người chỉ có đủ 1 chỗ nằm, trên mặt đất hầu như không còn chỗ trống.

“Nhường một chút, nhường một chút, cho tôi một chỗ nằm!” Vất vả tới nửa đêm, nào là kiểm tra sức khỏe, chụp ảnh, thay quần áo, hắn muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng những người đang nằm trên đất không thèm để ý tới hắn, không đề dịch chuyển.

“Lão tử đang nói chuyện với các ngươi đấy, không nghe thấy à? Biết lão tử là ai không?” Ngày thường quen la hét với những người ở dưới, Thẩm Hi Xuyên từ trên cao nhìn xuống đám quê mùa, dáng vẻ giống hệt như người giàu đang ngồi uống rượu ngắm đường phố.

“Con mẹ nó, ngươi là ai a? Dáng vẻ yếu đuối mong manh như vậy, vừa nhìn thấy đã yêu!” Một kẻ quê mùa ngồi dậy, nhìn dáng người gầy yếu của Thẩm Hi Xuyên lớn tiếng nói.

Thẩm Hi Xuyên tuy rằng là thụ, nhưng trong tâm lý hắn vẫn là thẳng nam, tên nhà quê nói một câu lập tức chọc vào nỗi đau của hắn.

Thẩm Hi Xuyên tức giận, vung chân vừa đá vừa mắng tên nhà quê.

“Tiểu tử, ngươi không muốn sống sữa sao? Mới tới đã không hiểu quy củ còn dám đá đại ca của bọn ta?”

Thẩm Hi Xuyên chưa kịp nói gì đã thấy mấy tên khác kích động đứng lên.

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì? Ta và các ngươi không giống nhau. Sáng mai lão tử có luật sư tới. Lão tử không phạm tội!” Mấy tên này đã vây kín hắn, nhưng Thẩm Hi Xuyên vẫn không chịu thua, dáng vẻ cao cao tại thượng mà nói với bọn chúng.

Bình Luận (0)
Comment