Không có Quách Mỹ Anh bao nuôi, Thẩm Hi Xuyên đã tiêu hết tiền suốt ngày bị giục tiền chẳng khác gì một con chó bị rơi xuống nước. Trên mạng thỉnh thoảng lại xuất hiện thông tin anh ta nợ tiền từ một số dự án từ thiện, thế là đám cư dân mạng lại suy đoán rốt cuộc anh ta có tiền không!
Thậm chí còn có bài viết anh ta được một người phụ nữ giàu có, phú bà là ai thì không viết tên.
"Lại là Diệp Kiều khốn khiếp!" Thẩm Hi Xuyên nhìn bài viết trên mạng, tức giận nói.
"Đến cùng người mua văn phòng có đến không?!" Thực sự không có tiền, anh ta đành phải bán văn phòng này với giá thấp!
Lúc này, , ba người đàn ông đầu trọc trong trại tạm giam lại đến, mỗi người đều cầm gậy trên tay, vừa đập vỡ một mảnh kính trên chiếc tủ cổ vừa bước vào cửa. Thực ra bình sứ bày trong tủ cổ đó đều là đồ giả, Thẩm Hi Xuyên bày biện ra để giả làm người giàu.
"Thẩm đại tổng tài, anh lại không nghe lời rồi, số tiền còn lại bảo anh chắc chắn sẽ chuyển cho chúng tôi đâu rồi?" Đầu trọc cây gậy đi về phía Thẩm Hi Xuyên, Thẩm Hi Xuyên sợ đến mức trốn vào một góc, một tên trong đó đã ngồi vào ghế da bàn làm việc, cầm chuột nhìn màn hình máy tính.
Thẩm Hi Xuyên nhìn ba người đàn ông đầu trọc, mặc dù rất tức giận, nhưng anh ta không dám làm gì họ!
Trong khoảng thời gian này, bọn họ thường xuyên đến tống tiền anh ta, khiến anh ta không yên tâm!
"Mẹ nó không phải tuần trước mới đưa cho các anh năm mươi vạn sao?" Anh ta nghiến răng nghiến lợi, hiện tại anh ta đã nghèo đến mức gần như phải bán văn phòng để sống qua ngày. Hôm qua suýt nữa còn bán chiếc bán đứng Rolls-Royce nhưng đến cùng vẫn không bỏ được, bán chiếc xe kia rồi thì anh ta giả ngầu thế nào được nữa?!
"Đúng rồi, nhưng tuần này còn chưa đưa cho chúng tôi!"
"Không có tiền! Nếu các anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát? Có tin bây giờ tôi đăng bài về những gì đã xảy ra với anh trong trại tạm giam không?" Tên trọc đầu đi dầu nói rồi định gõ phím!
"Đừng đừng đừng! Tôi, tôi lập túc đưa tiền cho các anh, những người mua tòa nhà của tôi sẽ nhanh chóng tới đây, anh mau ra ngoài đi, chiều tôi sẽ đưa tiền cho anh!" Thẩm Hi Xuyên vừa nghe chuyện của mình sẽ bị lộ ra ngoài thì sợ hãi, vội vàng nói.
Mẹ nó thực sự là khổ không nói ra được!
"Buổi chiều! Buổi chiều anh còn không trả tiền, ông đây lập tức vạch trần chuyện đã xảy ra với anh! Và chúng ta đang ở trong trại tạm giam-"
“Câm miệng!” Thẩm Hi Xuyên tức giận nói, bịt tai lại.
Đầu trọc ngả ngớn nhìn anh ta một chút, ba người chậm rãi ung dung đi ra ngoài. Vừa ra ngoài đã gặp một nhóm người mặc âu phục đi giày ra, đi đầu chính là Diệp Kiều!
Diệp Kiều cũng nhìn thấy ba tên trọc đầu này, trông cũng không phải loại tốt đẹp gì, nghĩ thầm hẳn bọn họ đến đòi nợ.
“Hoan nghênh!” Nữ thư ký đứng ở cửa chào hỏi.
Lúc đó Thẩm Hi Xuyên đang cầm gương trang điểm chải lại tóc, tóc của anh ta có bôi sáp, bóng loáng.
"Thẩm tổng, không cần hóa trang, tôi không phải nhà tài trợ của anh!” Diệp Kiều đi vào văn phòng của Thẩm Hi Xuyên đúng lúc thấy cảnh này, cô cất giọng châm chọc.
!!!
Sao lại là Diệp Kiều?!
Thẩm Hi Xuyên mặt mày mơ hồ nhìn Diệp Kiều dẫn đầu một nhóm mỹ nam mỹ nữ mặc vest đi giày da, dáng vẻ tinh anh!
Người muốn mua văn phòng này là Diệp Kiều?!
"Tôi không bán cho cô! Cút!" Thẩm Hi Xuyên tức giận nói.
"Chà, vẫn rất có chí khí nha! Có chí khí như vậy, sao lại làm trai bao chứ?" Diệp Kiều vẫn nhìn Thẩm Hi Xuyên người toàn mùi nước hoa như cũ, không khách khí sỉ nhục.
Thẩm Hi Xuyên nghiến răng, "Tiễn khách!:
"Thẩm Hi Xuyên! Anh không có sự lựa chọn nào khác đâu, tôi cam đoan cái văn phòng này trừ tôi ra không ai mua đâu! Rốt cuộc muốn tiếp tục bị đòi nợ, hay là muốn giải tỏa nhu cầu cấp bách?!" Tên khố này bỏ ra hai trăm triệu tệ mua văn phòng này, bây giờ lại ra giá tám mươi tiệu tệ, thực sự là lỗ mà!