Lục Tiểu Cổn yên lặng đi tới bên một chiếc lồng, nơi đó, có nhốt một con chó con, cơ thể co ro lại, nhìn nó không giống như những con chó hoạt bát khác, thân thể nhỏ bé vẫn còn đang phát run, dáng vẻ rất lạnh.
"Ở đây không có Tia Chớp!" Lục Tiểu Vũ nhìn một ổ chó con này, quệt mồm nói, bởi vì khi cô bé gọi "Tia Chớp", chúng nó đều không để ý cô bé.
Nhìn mẹ, cô bé rất mất mát nói. Trong lòng Diệp Kiều lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ, vậy phải làm sao bây giờ?
Lục Tiểu Vũ gọi như thế, không có một chó con nào chịu nghe, lúc đầu cũng thật sự không có Tia Chớp!
Thấy Lục Tiểu Cổn ngồi xổm bên một chiếc lồng khác, Lục Tiểu Vũ cũng đi tới.
"Chú chó kia là bị đào thải, bên trong ổ chó, nó sinh sau cùng, thể chất kém cỏi nhất, bú sữa đều không tranh được với những con khác, lại còn mỗi ngày đều bị tiêu chảy, đoán chừng sống không được mấy ngày!" Bác sỹ thú y cất giọng nói.
"Nó thật đáng thương..." Lục Tiểu Vũ nhìn lấy chú chó cô đơn, cau mày nói: "Mẹ, con muốn mang nó về nhà! Có được hay không? !"
"Lục Tiểu Vũ, nó không khỏe mạnh, cũng sẽ không có dáng vẻ cường tráng! Con nhất định muốn nó sao?" Diệp Kiều lại bị sự lương thiện của Lục Tiểu Vũ làm cho cảm động.
Lục Tiểu Vũ nặng nề gật đầu.
"Nó chắc chắn chính là Tia Chớp!" Lục Tiểu Vũ bất thình lình nói một câu: "Lục Tiểu Cổn, em cứ gọi xem?"
" Tia Chớp!" Lục Tiểu Cổn lớn tiếng gọi chú chó nhỏ.
Diệp Kiều bị động tác của tiểu gia hỏa làm cho chấn động.
Khiến cô càng khiếp sợ chính là, con chó nhỏ vốn dĩ co ro run lẩy bẩy thế mà thật sự cử động, dịch đến bên cạnh chiếc lồng, Lục Tiểu Cổn luồn tay nhỏ qua, vuốt ve đầu của nó: "Tia Chớp..."
Chó con thế mà lại thật sự vẫy đuôi.
"Mẹ! Nó thật sự là Tia Chớp! Tia Chớp! Tia Chớp!" Lục Tiểu Vũ kích động nói, lớn tiếng gọi con chó con.
Lông toàn thân của con chó con đều màu nâu, càng không ngừng vẫy đuôi, còn duỗi lưỡi nhỏ liếm tay của bọn họ.
Lục Tiểu Cổn luôn luôn lạnh lùng, nhếch miệng lên: "Lục Tiểu Vũ, nó chính là Tia Chớp!"
Diệp Kiều sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu ý của Lục Tiểu Cổn.
Cậu bé đang an ủi Lục Tiểu Vũ sao?
Thế mà chó con này thật sự càng không ngừng vẫy đuôi với hai anh em bọn họ, bọn họ càng không ngừng kêu nó "Tia Chớp" !
! ! !
Hay là Tia Chớp trọng sinh rồi hả ? !
Diệp Kiều khiếp sợ nghĩ ở trong lòng.
"Lục thiếu tá đến rồi!" Bác sỹ thú y thấy một người đứng sừng sững ở cửa, Diệp Kiều lập tức nhìn sang, hai đứa trẻ không nhìn thấy ba tới, vẫn còn đang nhìn chó con.
Diệp Kiều vừa đi ra cửa, nhiệt tình ôm lấy Lục Bắc Kiêu, hai tay không thành thật nắm lấy cổ áo của anh.
"Bà Lục nhiệt tình như vậy, không tốt lắm đâu... Ông Lục không ngại đến ký túc xá của mình nhiệt tình một chút..."Người đàn ông thành thục, lưu manh nói ở bên tai của cô.
Diệp Kiều không để ý tới anh, vẫn còn còn đang kéo cổ áo của anh, thẳng đến lúc nhìn thấy cổ và bả vai của anh, cô mới cam tâm.
Dấu vết bị bỏng ở chỗ nào? !
Chỉ có một chút da thịt nhăn nheo, đã phơi thành màu đồng cổ.
"Làm anh đau lòng chết đi được!" Ngón tay khẽ vuốt ve mảng da thịt nhăn nheo này, trong trí nhớ, anh kiếp trước cũng có vết thương kia, chỉ là lúc ấy, cô cũng không biết làm sao anh lại bị thương!
"Chọc chết anh rồi! Ban ngày ban mặt phát hỏa ở đây!" Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, âm thanh phát ra, cực kỳ mập mờ!
! ! !
"Ban ngày ban mặt, một thiếu tá nào đó lại phát tình ở đây? !" Diệp Kiều nhỏ giọng nói ở bên tai của anh.
Thiếu tá Lục nuốt một ngụm nước bọt. Yết hầu gợi cảm trượt lên xuống: "Bà Lục, tới ký túc xá của anh đi lâu lắm rồi không đánh, thiên quân vạn mã này của anh đã sớm muốn tạo phản rồi!"