Vốn cho rằng có thể khống chế Hoa Nguyên, kết quả, Diệp Kiều bỏ 10% cổ phần, làm mộng đẹp của cô ta ngâm nước nóng;
Hiện tại, cố ý rút đầu tư cho công ty Diệp Kiều, rơi vào nguy cơ, cô ta có ý bắt cô bán 10% cổ phần kia, nhưng cuối cùng lại thất bại!
“Sắp chết? Kiều Phác sinh bệnh?” Bạch Đống vội hỏi.
“Hẳn là bị ung thư! Đã hộc máu! Hừ! Tôi xem ông ta còn có thể nhảy nhót được bao lâu!” Quách Mỹ Anh ác độc nói, “Thật là không uổng công tâm huyết của tôi mấy năm nay!”
“Chị Anh cao minh!” Bạch Đống giơ ngón tay cái lên với cô ta.
Quách Mỹ Anh cũng đắc ý cười, “Diệp Kiều chuyển cổ phần cho cậu cô ta, thế không phải là để cậu nó thêm phần tài sản cho tôi sao?! Ông ta dám không chia cho tôi di sản, tôi sẽ làm ầm cho Kiều gia gà chó không yên!”
“Mục tiêu của chúng ta là, nuốt hết toàn bộ Thiêm Dực Hoa Nguyên!” Mặc Thiển sâu xa nói, rồi sau đó, anh ta huýt sáo.
Anh ta như vậy, trông như đứa trẻ bướng bỉnh, tùy hứng, còn những người Diệp Kiều, Kiều gia chỉ là món đồ chơi trong tay anh ta, anh ta muốn ai chết, không cần tốn nhiều sức!
——
“Thật kỳ quái, hệ thống an ninh chỉ có tư liệu Mặc Thâm, căn bản không tra ra được Mặc Thiển!” Diệp Kiều ngồi ở trên thảm, dựa lưng vào sô pha, cau mày nói.
Hoa Nhụy ngồi ở một bên, Alex đang ở cách đó không xa trên sàn nhà “Không làm việc đàng hoàng” vẽ bản vẽ.
Tât cả di động của Diệp Kiềuđã tắt máy, chỉ cần cô vừa khởi động máy, không phải phóng viên gọi tới, thì là bên hối nợ!
Mấy ngày nay, cô đúng là bù lỗ liên tục, cũng may cô có tiền thân thích tương đối nhiều, bà Đỗ, cậu nhỏ yêu nghiệt, hai người dì đều ủng hộ không ít, nhưng bọn họ cho có nhiều, cũng chỉ trả được lãi ngân hàng.
Thiêm Dực sắp gặp phải cảnh phá sản.
“Đối phó với Boss lớn Kiều gia chúng ta hóa ra là người không có hộ khẩu!” Hoa Nhụy vui đùa nói, “Kiều gia, tớ tìm được hai công ty đầu tư mạo hiểm đề xuất điều kiện, cậu xem chưa? Cảm thấy thế nào?”
Laptop đặt trên đùi Diệp Kiều.
Khóe miệng cô cong lên, “Thế nào? Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của! Những nhà tư bản lòng dạ hiểm độc đều là quỷ hút máu! Nếu tớ đồng ý với bọn họ, đúng là nguy cơ của Thiêm Dực được giải quyết, nhưng về sau Thiêm Dực cũng không liên quan tới tôi và Kiều Thiêm nữa!”
Hoa Nhụy tìm được hai công ty đầu tư mạo hiểm, đều yêu cầu có 50% cổ phần quyền khống chế Thiêm Dực, nếu là thực quyền, một khi Thiêm Dực bị bọn họ thu mua, hai người sáng lập cô và Kiều Thiêm cũng chỉ có thể tham dự chia hoa hồng cổ phần, không còn có thực quyền!
Chuyện này cũng tương đương với đưa đứa con mình cực khổ nuôi lớn làm con nuôi cho người ta!
Diệp Kiều đứng lên, duỗi người, “Alex, mấy ngày nay anh đang vẽ gì đấy? Ha! Ra dáng ra hình đấy! Có thuốc lá không? Cho tôi một điếu!”
Nhìn Alex cầm thước đo, bút chì chuyên nghiệp đang vẽ gì đó, Diệp Kiều hỏi.
“Không, Daisy cô không cho tôi vay tiền! Đưa tiền, tôi đi xuống mua!” Alex giơ hai tay với Diệp Kiều.
“Sao anh nghèo thế!” Diệp Kiều cong môi, lấy từ ví da ra một sấp tiền lớn cho anh.
Alex lập tức đứng dậy, xỏ dép rồi ra cửa.
“Cái tên nhóc này, đang vẽ kiến trúc đấy!” Nhưng không nhìn ra là đang vẽ gì, chỉ là các loại đường cong đường thẳng.
“Đúng thật, nhưng cậu ta vẽ cái gì vậy, còn không bằng con trai tôi vẽ ấy!” Hoa Nhụy cười trêu nói.
Alex mua thuốc trở về, lại cầm theo nửa cân sầu riêng, một trăm tệ lại bị anh tiêu hết.
“Kiều gia, cậu hút thuốc thật à!” Hoa Nhụy thấy Diệp Kiều xin chút lửa của Alex, đốt điếu thuốc, cô ấy muốn ngăn trở.
“Không được mách với người đàn ông của tớ!” Diệp Kiều cảnh cáo, rồi sau đó, cô nhìn miếng đất nơi xa bên kia đường cái.
“Chỉ cho phép hút một điếu thôi! Thêm thì không được!” Hoa Nhụy biết, tuy mặt ngoài Diệp Kiều vờ như người không có việc gì, nhưng trong lòng cũng phiền, thi thoảng hút điếu thuốc không đáng ngại.