Chồng không bị ung thư không phải nên vui mừng sao? Còn tỏ vẻ không tin, rất tức giận!
Ngay cả ba vị thành viên hội đồng quản trị vốn ủng hộ Quách Mỹ Anh làm chủ tịch hội đồng quản trị và giám đốc cũng không nhìn được nữa!
“Tôi lấy đạo đức nghề nghiệp với tư cách là một bác sĩ của mình ra đảm bảo, ông Kiều Phác không hề bị ung thư, sức khỏe của ông ấy rất tốt, con dấu trên báo cáo kiểm tra này là giả!” Bác sĩ lại nói.
“Sao có thể?!” Quách Mỹ Anh vẫn không tin, từ đáy lòng cũng thật sự là không tin.
Lẽ nào, Kiều Phác từ lâu đã nghi ngờ bà ta bỏ thứ gì đó vào cơm của ông ấy rồi? Cho nên luôn không ăn?
Không đúng, mỗi lần bà ta đều nhìn ông ấy ăn, ngoại trừ lần Diệp Kiều đến, lá rụng vào…
“Bà Quách, nếu bà không tin, bây giờ có thể theo chúng tôi đến bệnh viện, trực tiếp kiểm tra cho bà xem!” Bác sĩ thực sự không biết nên nói gì.
“Được rồi! Giám đốc Quách! Ông Kiều Phác khỏe mạnh bình thường là cái đích mà mọi người cùng hướng tới! Chúng tôi cũng không muốn sức khỏe của ông ấy xảy ra bất cứ vấn đề gì!” Vị thành viên hội đồng quản trị đứng dậy, vỗ bàn nói. Đây còn là thành viên hội đồng quản trị ủng hộ Quách Mỹ Anh lúc trước!
Hai vị thành viên hội đồng quản trị khác cũng đứng lên, sắc mặt tối sầm trừng mắt nhìn bà ta, “Giám đốc Quách, lúc trước chúng tôi ủng hộ bà, là vì bà có thể quản lý Hoa Nguyên! Bây giờ xem ra, tâm địa của bà vô cùng xấu xa, sao có thể quản lý tốt Hoa Nguyên?! Nếu ông Kiều Phác đã khỏe mạnh, đối với chúng tôi mà nói là rất tốt!”
Quách Mỹ Anh tức giận đến đỏ mặt, Kiều Phác không bị bệnh, cố ý giả bệnh, chính là để hôm nay khiến bà ta mất đi sự tín nhiệm và ủng hộ của ba vị thành viên hội đồng quản trị?!
“Bà Quách, cách cư xử của bà Hôm nay, thật sự vô cùng khó coi! Rốt cuộc bà có thù oán gì với cậu của tôi mà lại mong cậu tôi mắc bệnh nan y như vậy?” Diệp Kiều vẫn luôn không nói gì, lên tiếng mỉa mai nói.
Quách Mỹ Anh như bị tát cho vài cái, trơ mắt nhìn ba vị thành viên hội đồng quản trị rời khỏi phòng họp.
Bà ta lại nhìn Kiều Phác, ông ấy trông có vẻ thật sự không bị bệnh gì.
Không, bà ta không tin!
“Quách Mỹ Anh! Chúc mừng cô, dự tính của cô lại tan vỡ rồi!” Sau khi các thành viên hội đồng quản trị đều rời đi, bà cụ Kiều chế nhạo Quách Mỹ Anh.
“Bà ngoại, chúng ta đi thôi!”
“Kiều Kiều, lúc trước bà ngoại đã nói với cậu và anh họ của con rằng sẽ đi chụp ảnh gia đình, giờ con đi cùng chúng ta nhé!” Bà cụ Kiều cười nói, nắm chặt tay của Diệp Kiều.
“Được ạ! Hay là con bảo người đưa Lục Tiểu Cổn và Tiểu Vũ đến chụp cùng!” Diệp Kiều cười nói.
Bốn người họ vừa nói vừa nói rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Quách Mỹ Anh và Bạch Đống.
“Chị Anh, rốt cuộc chị làm cái trò gì vậy?! Không phải thấy ông ta nôn ra máu rồi sao?! Không phải bảo đảm rằng ông ta chắc chắn bị ung thư sao?!” Bạch Đống kích động nói.
“Bạch Đống, tôi phải về nhà họ Kiều một chuyến! Tôi không tin chuyện này!” Quách Mỹ Anh nói xong, lập tức rời khỏi phòng họp, bên ngoài còn có phóng viên chụp ảnh bà ta.
Quách Mỹ Anh vội vàng trở về nhà họ Kiều không một bóng người, ngay cả bảo mẫu cũng không thấy.
Một mình bà ta lặng lẽ đi vào phòng bếp, từ sâu bên trong đáy tủ tìm thấy một lọ gia vị nhỏ màu xanh trắng.
Mở nắp lọ ra, ngón tay khẽ chạm, đưa lên miệng, quả thực là vị mặn.
Bà ta đưa ra chỗ có ánh sáng, cẩn thận phân biệt loại bột có màu hơi vàng hơn muối ăn ở bên trong.
“Bà Quách! Bà thử cẩn thận một chút, đừng bất cẩn thử nhiều quá, lại tự đầu độc chính mình!” Một giọng nam âm u vang lên, giọng nói đó như thể đến từ địa ngục!
Quách Mỹ Anh giật mình, tay run lên, cả chiếc lọ rơi xuống đất!
Kiều Sênh đã nói là đi chụp ảnh gia đình, không biết tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở cửa phòng bếp, theo sau là bà cụ Kiều và Diệp Kiều…