“Chị của cậu là người rất khó đối phó, cháu còn không cho cậu khen cháu ở trước mặt bà ấy?!” Đỗ Quân ngạc nhiên hỏi. Ngay cả một kẻ vô tâm vô phế như anh ta cũng biết bà Đỗ là kẻ khó đối phó, có thể thấy Đỗ Dĩnh khó tính như thế nào.
Cô đây là đã thật sự thu phục được tên cậu lông bông này rồi sao? Diệp Kiều mừng thầm trong lòng.
“Cậu, cháu với anh Kiêu mới yêu nhau không lâu, cũng không vội để cho người lớn trong nhà biết chuyện, càng không vội vàng gặp gỡ người lớn trong nhà. Cháu giúp cậu chuyện này tốt nhất cũng đừng để anh Kiêu biết. Kỳ thực, đây không phải là công lao của cậu sao? Cháu là đi theo cậu nên được thơm lây sao?!” Diệp Kiều nghiêm túc nói, cũng không quên khen ngợi Đỗ Quân. Tên lông bông này đặc biệt thích người khác khen ngợi mình, đặc biệt là những người anh ta để ý tới.
Đỗ Quân vui vẻ đến mặt mày hớn hở, khuôn mặt tuấn tú cười rộ lên, so với con gái còn đẹp hơn.
Kiếp trước, cô cũng không có đối phó với bà Đỗ, phần lớn là bởi nguyên nhân từ cô. Đời này, cô sẽ không đi lại vết xe đổ đó nữa, cô sẽ chứng minh bản thân ưu tú để đứng trước mặt bà ta, để bà ta, tâm phục khẩu phục cô con dâu này.
*
Ngày thành lập quân đội, bộ đội lâu lâu mới được tổ chức văn nghệ một lần.
Đại đội đặc chủng Huyết Lang cũng lâu lâu mới được thả lỏng một lần, đến đại lễ đường xem biểu diễn văn nghệ. Các nữ binh của đoàn văn công xinh tươi rực rỡ biểu diễn trên sân khấu, nhìn xuống dưới khán đài là những binh lính khác phái quanh năm suốt tháng không nhìn thấy được thì vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn, múa hát vô cùng đẹp mắt, người xem thì kích động mà vỗ tay liên tục.
Lục Bắc Kiêu đưa mắt nhìn những tên ngốc bên cạnh đang chảy nước miếng mà khinh thường.
Rốt cuộc đẹp ở chỗ nào?
Thật nhàm chán. Anh đưa mắt nhìn về phía Lão Thái. Đoàn văn công biểu diễn ở gần chỗ ông ta nhưng mà ông ta không hề để ý, dáng ngồi vẫn thẳng tắp. Đúng là không hiểu phong tình mà.
Hết tiết mục múa là tiết mục hát.
Lục Bắc Kiêu nhân cơ hội này chuồn khỏi lễ đường, đang tính nhân cơ hội này lén vào văn phòng của ai gọi trộm điện thoại thì nghe được một tiếng nói mềm mại.
“Anh Bắc Kiêu!”
Là ai vậy?
Lục Bắc Kiêu xoay người nhìn lại, là một cô gái mặc quần áo biểu diễn, trong lòng anh thầm tự hỏi.
“Anh Bắc Kiêu, anh không nhận ra em sao? Em là Cố Tuyết Yến.” Cô gái đi tới trước mặt anh, khuôn mặt trái xoan, ánh mặt nhìn anh cười nói.
“Không có ấn tượng.” Lục Bắc Kiêu không để lại chút mặt mũi nào cho cô gái, thẳng thắn nói.
“Mẹ em và mẹ anh là bạn thân.” Cố Tuyết Yến vội vàng nói.
A… Vẫn không có ấn tượng.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Lục Bắc Kiêu vẻ mặt vô tình, thậm chí có chút không kiên nhẫn hỏi lại.
“Không có việc gì. Vừa rồi lúc biểu diễn trên sân khấu, em nhìn thấy anh, cảm thấy thật trùng hợp nên lúc biểu diễn xong mới tới tìm anh.” Cố Tuyết Yến đỏ mặt nói.
“Người trong đoàn biểu diễn của cô đều có thể nhìn thấy tôi!” Thật vô nghĩa a. Hắn không phải là kẻ nổi bật nhất trong đám người đó chứ? Lúc này, anh cũng nhận ra tâm tư của cô gái đó, “Đi tìm binh sỹ khác đi, tôi đã có bạn gái!”
Lục Bắc Kiêu thả lại một câu sau đó đi thẳng.
Bị nói trúng tâm tư, Cố Tuyết Yến vô cùng xấu hổ đứng yên ở đó, nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lục Bắc Kiêu dần dần đi khỏi. Sau đó cô ta ngồi sụp xuống đất, vùi đầu khóc.
Cô ta phải lấy hết dũng khí đi tìm anh, kết quả sao, anh không buồn nhìn cô một cái.
Mẹ cô còn nói là đã đề xuất với dì Đỗ, là để cô đính hôn với anh chứ.
*
Vì để tiện liên hệ, tên cậu lông bông đã đưa cho cô cái điện thoại di động 2 vạn tệ kia. Diệp Kiều cầm cái điện thoại cục gạch gõ một cái vào đầu Đỗ Quân. Cô cho tiền có phải tốt không a, có thể mua một căn nhà ở thành phố J.
Mấu chốt là, cái điện thoại cục gạch này quá to, cô không thể giấu vào trong túi.
Tiền nạp cho điện thoại cũng không rẻ a. 6 đồng cho 1 phút, lại còn thu tiền của 2 hai bên, gọi điện thoại đường dài tiền phí còn cao hơn. Cục gạch này không chỉ tốn 2 vạn tiền mua thì cũng phải 1.000 tiền gọi, đủ để cô chi tiêu trong một thời gian.
Nhưng khi cô cầm cái điện thoại đi trên lối đi của xe lửa thì có thể cảm nhận được vô số ánh mắt hâm mộ nhìn tới.
Nhà giàu a!
Thời đại này, có thể dùng điện thoại di động thì không phải là nhà giàu thì cũng là quan chức.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.