Chiếc xe việt dã xông ra ngoài với tốc độ nhanh nhất, những con sói đói sáp lại đầu xe đều bị nghiền chết, những con sói đói vồ lên thân xe cũng bị bỏ lại toàn bộ, thông qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy một bầy sói đang đuổi theo bọn họ!
“Cái tên Mặc Thiển chết tiệt này! Ở đâu ra nhiều sói như vậy?! Càng ngày càng nhiều!”. Diệp Kiều khó hiểu hỏi.
Lục Bắc Kiêu nhìn ra sau, chẳng qua chỉ còn lại năm con sói thôi mà?
Nhiều?
Anh cầm vải lau sạch máu trên thân dao, chỉ cảm thấy tốc độ xe càng lúc càng nhanh, anh ngẩng đầu lên, phía trước cách đó không xa chính là vách tường, sao cô không giảm tốc độ và rẽ sang hướng khác?!
“Diệp Kiều! Lái chậm một chút! Quẹo cua!”. Anh trầm giọng nói.
“Không được, đằng sau đang có rất nhiều sói đuổi theo!”. Diệp Kiều lớn tiếng trả lời, thông qua kính chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy vô số con sói hung mãnh đang đuổi theo bọn họ, có con còn nhảy cẩng lên!
Lục Bắc Kiêu nhìn phía sau, đằng sau xe rỗng tuếch!
Anh khiếp sợ nhìn lại Diệp Kiều đang lái xe: “Phanh lại! Diệp Kiều!”
Gần như là gào thét!
Chắc chắn cô bị Mặc Thiển bỏ thuốc rồi, nhớ lại những gì Mặc Thâm nói, thuốc gây ảo giác, sắc mặt Lục Bắc Kiêu đanh lại!
Mặc dù không biết vì sao, nhưng Diệp Kiều vẫn nghe lời kịp thời đạp phanh lại, tốc độ xe đang nhanh như vậy, đột nhiên dừng ngay, theo quán tính, thân thể của cô nhào tới phía trước, may may Lục Bắc Kiêu kịp thời bắt cô lại!
Diệp Kiều tập trung nhìn, trước mặt bọn họ sao lại có một bức tường cao thế này?
“Anh Kiêu! Sao có thể như vậy?”. Cô xoay người, đúng lúc chạm phải khuôn mặt tuấn tú tối sầm của anh, vừa rồi suýt nữa bọn họ bị đâm chết à?!
Khoảng cách chỉ có vài mét!
Lục Bắc Kiều ở đằng sau đưa hai tay ôm lấy mặt cô, chăm chú nhìn cô: “Ngoan, em đang xuất hiện ảo giác! Có lẽ em đã bị Mặc Thiển bỏ thuốc rồi! Vừa rồi Mặc Thâm còn nói, Mặc Thiển biết dùng thuốc gây ảo giác!”
Anh cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh sau lưng!
Ảo giác?!
Cho nên vừa rồi không có sói đuổi theo bọn họ? Con đường rộng rãi cô nhìn thấy cũng là giả?!
Mẹ kiếp!
Cô chửi tục trong lòng, trở tay ôm lấy mặt Lục Bắc Kiêu: “Anh Kiêu, có khi nào ngay cả anh cũng là giả không?!”
Lục Bắc Kiêu: “…”
Anh mạnh mẽ hôn cô một cái!
“Anh là thật! Ngoan, em không thể lái xe nữa!”. Anh nhìn thoáng ra đằng sau, không có bầy sói đuổi theo, anh nhanh chóng xuống xe, đi vòng qua ghế lái, Diệp Kiều đã chuyển sang ghế phụ.
“Chắc chắn là cái thứ thuốc mà ngày hôm qua anh ta đã dùng khi bắt em đi! Em đã từng nghe mẹ của Hoa Nhụy nói rồi! Con mẹ nó, trước kia là em bỏ thuốc cho vợ của trùm buôn thuốc phiện, bây giờ…”. Cô bỗng nhớ lại lúc ở trong chuồng sói, cũng từng xuất hiện ảo giác, con sói cô đánh chết lại không thấy đâu, có lẽ cũng là ảo giác của cô!
Vốn dĩ không hề có nhiều sói như vậy, Mặc Thiển cố tình khiến cô tiêu hao thể lực!
Lục Bắc Kiêu nhìn Diệp Kiều bên cạnh đang trong bộ dạng chật vật, vẻ mặt lại phẫn hận và hung ác, anh đưa tay vuốt ve sau gáy cô: “Luôn theo anh, không được phép rời đi nửa bước, biết không?”.
Diệp Kiều nặng nề gật đầu.
Một nắm chặt áo anh, ỷ lại anh, nhắm hai mắt lại, gì cũng không nhìn nữa.
“Thế mà bọn họ không đâm chết đi!”. Xa xa, Mặc Thiểm nhìn chiếc xe việt dã đi trong sân huấn luyện, híp mắt lại, lạnh lùng nói.
Anh ta cầm lấy một quả lựu đạn, ném về phía chiếc xe việt dã!
Lựu đạn rơi xuống đất, “bùm” một tiếng, nổ bùng lên thành một đống lửa, chỉ cách chiếc xe việt dã một tí tẹo, Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu ở trên xe cũng bị ảnh hưởng bởi lực nổ mãnh liệt và nhiệt độ nóng rực, chỉ thấy kính xe vỡ vụn toàn bộ.
“Anh Kiêu! Anh ta thật sự có vũ khí!”. Diệp Kiều kích động nói, ngay sau đó lại một âm thanh vang lên, Lục Bắc Kiêu thấy ngọn lửa qua kính chiếu hậu, có cảm giác như đang ở trên chiến trường vậy!