Ánh mắt kia của anh như thể đang nói: Nhóc con, em tỉnh lại cho anh!
Diệp Kiều chớp mắt, ánh mắt mờ nhạt, nơi vốn dĩ đã trống rỗng bỗng như có hình bóng, rất mơ hồ…
“Diệp Kiều! Nổ súng! Giết anh ta đi!”. Bên tai là một giọng nói ra lệnh như ma quỷ.
Ngón trỏ của cô vô thức đặt lên cò súng, hình bóng mờ ảo, rất mờ ảo, nhưng mà…
Theo trực giác của cô, đó chính là anh!
Có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra, là Lục Bắc Kiêu mà cô yêu mến!
Cô làm sao lại cầm súng chỉa vào anh?!
Cô làm sao có thể giết anh?!
Cổ bị người ta siết lại, bên tai phải là một cánh tay, trong tay người đàn ông cầm một ống tiêm, bên trong ống tiêm là máu!
“Diệp Kiều, mau nổ súng, giết chết anh ta!”. âm thanh ma quỷ lại ra lệnh…
“Anh đi chết đi…!”. Diệp Kiều nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói, Mặc Thiển sau lưng đắc ý nhếch môi, tay phải duỗi ra thẳng tắp của Diệp Kiều bỗng chuyển ra đằng sau, người xoay lại, súng trong tay chỉa lên người Mặc Thiển.
“Pằng” một tiếng!
Tiếng súng mãnh liệt vang lên, thân thể Mặc Thiển bị lực bắn của súng hất văng ra đằng sau, ống tiêm trong tay phải anh ta cũng rơi xuống, thân thể anh ta liên tục lùi về sau, lưng đụng vào bàn bát tiên, trên vai trái xuất hiện một lỗ máu!
Diệp Kiều bị thuốc gây ảo giác của anh ta khống chế, cuối cùng không nổ súng với Lục Bắc Kiêu, mà là lựa chọn giết Mặc Thiển!
Trong tích tắc tiếp theo, cơ thể cô đã bị người ta ôm chặt lấy: “Nhóc con!”
Giọng nói cưng chiều xen lẫn vui sướng vang trên đỉnh đầu cô, lúc này Diệp Kiều mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhếch miệng lên, sợ đến mức chảy hai giọt nước mắt…
“Cho dù bảo em tự sát, em cũng không thể nào giết anh Kiêu được…”. Diệp Kiều cười, lẩm bẩm nói, như đang thì thầm.
Bóng người mơ hồ đó tuy rất mờ nhạt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đó là anh.
Hình như đó là một kiểu bản năng!
Mặc Thiển trúng đạn, ngón tay thon dài bịt vết thương, cắn răng nhìn chằm chằm bọn họ, anh ta cầm con dao trên bàn lập tức xông về phía bọn họ, Lục Bắc Kiêu giơ chân lên đạp anh ta bay ra ngoài, nện vào bức tường đằng sau!
Anh ta đau đớn kêu rên!
“Mặc Thiển!”.
Lúc này, một giọng nói yếu ớt và trầm thấp vang lên.
Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều đều nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, hai người đồng thời choáng váng đầu óc, họ thấy một người mặc trường sam đứng ở cửa, trông giống y như đúc với Mặc Thiển đang bị thương ngã trên đất!
Sắc mặt anh ta tái nhợt cắt không còn giọt máu, thân thể suy nhược dựa vào tường, trông có thể ngã xuống bất cứ lúc nào…
Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu đồng thời nhường đường, chỉ thấy Mặc Thiển bò dậy, người đàn ông vốn vĩ nham hiểm biến thái bỗng hai mắt đẫm lệ: “Anh! Anh tỉnh rồi à!”
Mặc Thiển kích động nói, khóe miệng nhuốm nụ cười.
“Mặc Thiển…sao em lại trở nên càng ngày càng tệ thế này…”. Người đàn ông ở cửa yếu ớt nói, giọng điệu đầy trách cứ.
“Anh! Bọn họ ép em! Đều tại bọn họ ép em!”. Mặc Thiển kích động nói, sau đó quỳ trên mặt đất.
Cho nên, cái người suy nhược trông như bệnh nặng mới khỏi này, là Mặc Thâm thật sự!
Người bị tâm thần phân liệt là Mặc Thiển!
Diệp Kiều ngửa đầu nhìn Lục Bắc Kiêu, anh cũng hiểu ý mà nhìn cô một cái.
Hai người đều không nói gì.
“Mặc Thiển, năm đó vì cứu em mà anh bị đánh thành người vô tri…em cũng không lo sống cho tốt, còn gây nghiệp chướng! Những chuyện em làm mấy năm nay, mỗi ngày anh đều nghe rõ mồn một!”. Mặc Thâm lại nói, cũng vừa bị tiếng súng vừa rồi đánh thức.
“Anh! Em hận những người đó! Bọn họ hủy hoại em! Đánh anh thành kẻ ngốc!”. Mặc Thiển kích động nói, anh ta quỳ dưới đất, lết về phía Mặc Thâm…