Tuy rằng Tia Chớp Bé trong lồng sắt quả thật hay ốm vặt, trông như có thể ngủm bất cứ lúc nào, nhưng Lục Tiểu Vũ không nghĩ rằng Tia Chớp sẽ kém như vậy, cô bé tin rằng, Tia Chớp sẽ lớn lên và trở nên oai hùng như gốc gác của nó!
“Lục Tiểu Vũ! Em khoác lác hay lắm!”. Hoàng Tử Cường vô cùng khinh thường nói.
Lục Tiể Vũ tức giận đến mức mặt đỏ lên: “Không tin thì anh cứ chờ đó cho bổn tư lệnh! Đồ quỷ sứ đáng ghét!”
Ông nhỏ Cổn – trước nay không nói nhiều với vẻ ác, thích dùng nắm đấm nói chuyện hơn – đã xắn tay áo lên trước rồi, Hoàng Tử Cường thấy cậu như muốn đánh người thì vội vã dắt chó chạy mất: “Tia Chớp nhà chúng mày yếu đấy!”. Hoàng Tử Cường còn vừa chạy vừa xoay người lớn tiếng cười nhạo.
Lục Tiểu Vũ nhìn Tia Chớp ốm yếu trong lòng, nhỏ giọng nói: “Tia Chớp của chúng ta không yếu! Tia Chớp vẫn có thể là Tia Chớp lớn oai hùng!”
Lúc này, một tiếng còi ô tô vang lên, một chiếc Hummer tàn khốc dừng ở ven đường, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ vội vàng chạy tới trước, Lục Bắc Kiêu bước xuống xe, mỗi tay một đứa, xách hai đứa nhỏ và một con chó lên xe.
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, cha muốn dẫn mẹ con đi du lịch! Hai đứa con ở đại viện ngoan ngoãn nghe lời ông cố nội, ông cố ngoại, biết chưa?”. Diệp Kiều ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt đắc ý nhìn hai đứa nhỏ phía sau, nói.
“Du lịch?”. Lục Tiểu Vũ kích động nói: “Con cũng muốn đi!”
“Hai đứa không thể đi được, cha chỉ đưa mẹ đi thôi!”. Diệp Kiều vẫn rất đắc ý nói.
Lục Tiểu Cổn trước nay không buồn không vui, bây giờ bỗng tức giận, cha muốn dẫn Diệp Kiều đi du lịch mà không dẫn chúng đi, trước nay chúng chưa bao giờ đi ra ngoài chơi với cha đâu đấy!
Giận luôn!
“Cha!”. Lục Tiểu Vũ nhìn về phía cha đang im lặng lái xe, rưng rưng chực khóc, vẻ mặt uất ức.
Xe dừng lại trước cổng chính nhà lão thủ trưởng Lục, Lục Bắc Kiêu xuống xe, trước tiên là mở cửa xe giúp bà Lục, sau đó là mở cửa xe cho hai đứa nhỏ.
Lục Tiểu Vũ ở lì trên xe không chịu xuống, Diệp Kiều đã xuống xe, cô chào hỏi ông bà nội.
“Cha, con cũng muốn đi du lịch, huhu…hay là…cha đừng đưa Diệp Kiều đi nữa! Diệp Kiều không đi, chúng con sẽ không đi!”. Lục Tiểu Vũ khóc lóc nói, như thể Diệp Kiều cũng là con của cha vậy.
Lục Bắc Kiêu quả thật dở khóc dở cười.
Anh mạnh mẽ ôm cô nhóc xuống xe, Lục Tiểu Cổn luôn rất hiểu chuyện, đã ôm Tia Chớp Bé chủ động xuống xe.
Lục Bắc Kiêu mở cốp xe, nhấc vali hành lý của Diệp Kiều xuống, vào nhà, Diệp Kiều đang chào tạm biệt với ông bà nội trong nhà, Lục Bắc Kiêu để vali hành lí và Lục Tiểu Vũ xuống, vào nhà, trong tay còn xách theo một cái túi to, kéo Diệp Kiều lên lầu, đến căn phòng trước kia của anh.
“Anh Kiêu! Anh làm gì thế?!”
Lục Bắc Kiêu ném cái túi lên giường, cuộn len màu đen lăn ra ngoài: “Bà Lục, không ai đi cả, nếu thật sự buồn chán thì đan khăn quàng cổ giúp ông xã đi!!”
Con mẹ nó thế là có ý gì?
Sắc mặt Diệp Kiều lập tức thay đổi, Lục Bắc Kiêu đã định đi ra ngoài: “Lục Bắc Kiêu! Anh đã đồng ý với em! Anh nói lời không giữ lời!”
“Lời nói trên giường của đàn ông, em cũng tin?”. Rõ ràng là anh bị cô dụ dỗ, sao anh có thể đưa một người có thể xuất hiện ảo giác bất cứ lúc nào ra ngoài được chứ?
Diệp Kiều siết chặt hai tay, ra vẻ muốn đánh người, cô còn chưa kịp bộc phát thì cửa phòng đã bị anh đóng sầm lại, còn khóa ngoài luôn!
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, hai đứa ở nhà trông chừng mẹ cho kỹ, không được để mẹ chạy lung tung, biết chưa?”. Giọng nói của anh vang lên từ bên ngoài, Diệp Kiều rất muốn giết người!
Dùng mỹ nhân kế mê hoặc anh ép anh đưa cô đi, kết quả bị anh ăn sạch sẽ, anh còn nuốt lời!
“Thì ra cha không muốn đưa mẹ ra ngoài! Chao ôi!”. Giọng nói đắc ý của Lục Tiểu Vũ vang lên, Diệp Kiều tức giận đến mức nổ phổi! Cô chống nạnh, hai mắt dò xét căn phòng…