Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xa hoa bằng da thật, tay dài chân dài, hai tay vắt lên tay vịn, anh đeo kính râm, như thể không nghe thấy, không để ý đến cô.
Lúc này, một mỹ nữ đang ngồi cách Lục Bắc Kiêu một cái lối đi nhỏ hẹp thấy cảnh tượng đó thì không khỏi che miệng cười trộm, người đàn ông lạnh lùng này cố ý không để ý đến người phụ nữ ngồi đối diện anh, bởi vì cô ta vừa nhìn thấy anh điều chỉnh ghế ngồi.
Diệp Kiều thấy có người đang cười nhạo mình, nhất là một phụ nữ thì nén giận.
Người phụ nữ lục lọi túi xách, không cẩn thận làm đồ trong túi rơi ra, vừa vặn rơi bên chân Lục Bắc Kiêu, cô ta cười một tiếng rồi nhìn về phía Lục Bắc Kiêu: “Thưa anh, làm phiền anh nhặt giúp tôi cái kẹp tóc có được không?”
Cô ta nhân cơ hội đến gần Lục Bắc Kiêu.
Diệp Kiều cũng đã khom người giành nhặt lên trước, sau đó ném về phía người phụ nữ kia: “Mỹ nữ, không cần cảm ơn!”. Cô mỉm cười nói.
Mỹ nữ cũng nén giận trong lòng, nhưng mà vẫn duy trì sự lễ phép nói với cô: “Cảm ơn!”
Lục Bắc Kiêu đeo kính râm, vẫn không nhúc nhích, không nói được một lời.
“Anh gì ơi, anh đang ngủ sao? Anh làm nghề gì?”. Diệp Kiều tiếp tục nói với Lục Bắc Kiêu, còn duỗi một chân ra đá anh.
Người phụ nữ ở phía chéo đối diện quả thật trợn tròn mắt, cái cô này da mặt cũng dày quá nhỉ, người đàn ông lạnh lùng đó không để ý đến cô ta, cô ta còn chủ động dụ dỗ người ta như vậy!
Lục Bắc Kiêu vẫn làm như không nghe thấy, không nhúc nhích.
Diệp Kiều âm thầm cắn răng, tháo dây an toàn ra, đi về phía phòng vệ sinh.
“Cô gái vừa rồi cũng mặt dày quá nhỉ!”. Người phụ nữ ở phía chéo đối diện không khỏi khẽ nói với bạn cô ta ở bên cạnh.
Lú này, Lục Bắc Kiêu đứng lên, cũng đi về phía phòng vệ sinh.
“Đã nói rồi mà, người đàn ông lạnh lùng đó còn thức, anh ta căn bản không muốn để ý đến cô ta!”. Người phụ nữ kia lại nói.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Kiều trở về, Lục Bắc Kiêu cũng trở về, sau khi về chỗ ngồi, anh vẫn tiếp tục không nhúc nhích, Diệp Kiều ngồi xuống chỗ mình, cũng không để ý đến anh.
“Kính thưa quý khách, phía trước gặp phải gió mạnh, xin mọi người hãy thắt dây an toàn!”. Thông báo vang lên, Diệp Kiều không thắt dây an toàn, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này, nam tiếp viên hàng không cao ráo đẹp trai phụ trách khoang hạng nhất đang lần lượt kiểm tra dây an toàn của hành khách, thấy Diệp Kiều không thắt dây an toàn, anh ta chủ động bước tới, tưởng Diệp Kiều đang ngủ, anh ta khom người định thắt cho cô.
Lúc này Diệp Kiều vừa vặn mở mắt ra, thấy anh đẹp trai đang định thắt dây an toàn cho mình, cô nở nụ cười.
“Quý khách, phía trước gặp phải gió lớn, tôi thắt dây an toàn giúp cô”. Nam tiếp viên đẹp trai vô cùng lễ phép và chu đáo.
“Cảm ơn!”. Diệp Kiều trưng vẻ mặt mê đắm, lúc này, anh đẹp trai vừa mới kéo dây an toàn ra thì người đàn ông lạnh lùng ở đối diện đã giành trước: “Cảm ơn, để tôi”.
Hai người phụ nữ ở phía bên kia chấn động.
Chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng đó hơi quỳ trước mặt Diệp Kiều, đang thắt dây an toàn cho Diệp Kiều!
Không phải vừa rồi không để ý đến cô gái đó sao? Tình huống gì đây?
Ông tổ ghen tuông này, không phải trước đó không để ý đến cô sao? Thấy anh đẹp trai giúp cô thắt dây an toàn là lập tức sáp tới ngay!
“Bà xã, đầu còn choáng không?”. Sau khi thắt dây an toàn cho cô xong, anh dịu dàng hỏi.
Người phụ nữ kia: “!!!”
Bà xã?
“Không choáng! Ông xã, em ngủ tiếp đây!”. Cô nói xong thì lại kéo bịt mắt lên.
Người đàn ông nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau đó lại về chỗ ngồi của mình, thắt dây an toàn, tiếp tục im lặng.
Người phụ nữ phía bên kia nhìn bạn mình, mặt đỏ lên!
Thật là lúng túng!
Tóm lại người ta vốn dĩ là một đôi vợ chồng! Vừa rồi có thể là đang giận dỗi!
Sau đó, hai vợ chồng nhà họ Lục phát “cơm chó” cả cuộc hành trình!
…
Lúc bọn họ đến quê nhà của Hoa Nhụy thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Kiều phát hiện ra, trường tiểu học mà Chu Mạt dạy cũng ở gần đây!