Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 946 - Chương 946:

Chương 946:

Công tác tháo gỡ bom mìn của một ngày mới bắt đầu, Đại Ngốc vừa đến hiện trường thì nghe công binh báo cáo, phát hiện ra một quả địa lôi, do quân khuyển phát hiện ra, trông rất mới, chờ anh đích thân tháo gỡ.

Đại Ngốc nhanh chóng mặc bộ đồ phòng ngừa cháy nổ gần 5kg vào người, kéo mặt nạ bảo hộ xuống, đầu vẫn còn hơi choáng váng, sau khi lắc đầu thì đi tới.

“Đội trưởng Trần, quả mìn này trông rất mới, anh cẩn thận một chút!”

“Một quả bom xịt!”. Đại Ngốc có kinh nghiệm phong phú thản nhiên nói, sau khi tháo thiết bị nổ ra, anh định lối quả bom ra!

Vừa rút ra một cái, anh thính tai nghe thấy tiếng lò xò, đó là sự mẫn cảm của một chuyên gia tháo gỡ bom mìn đối với thiết bị kích nổ, sắc mặt Đại Ngốc nhất thời thay đổi, hét lớn một tiếng: “Nằm xuống!”

Tất cả mọi người ý thức được gì đó, nhanh chóng nằm xuống!

Đại Ngốc mặc bộ đồ bảo hộ nặng gần 5kg, trước khi quả bom trên mặt đất nổ tung, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, anh nằm đè lên quả bom kia, nhằm dúng cơ thể mình để ngăn cản một chút lực nổ của quả bom, bảo vệ những người khác.

Tiếng nổ khốc liệt vang lên, ánh lửa ngút trời!

“Đội trưởng Trần!”. Đại đội trưởng Diêu, người đang nằm ở phía xa kia, nhận ra được điều gì đó, anh ta hét lớn lên một tiếng với vẻ mặt thống khổ!

Rừng sâu núi thẳm ngoài biên giới, người của K2 cầm ống nhòm có độ phóng đại cao, sau khi nhìn thấy tình hình bên đó thì cực kỳ đắc ý!

Tiếng nổ dữ dội đến mức truyền đến Chu Mạt đang giảng bài trên bục giảng ở trường học cách mấy dặm, nghe thấy tiếng nổ mạnh, Chu Mạt cảm thấy lòng như sụp đổ, thân thể lắc lư, nếu không phải có bàn đỡ thì đã sớm ngã xuống rồi…

Trước những ánh mắt kinh ngạc, cô lảo đảo chạy ra khỏi phòng học, đứng trên khoảng đất trống bên ngoài phòng học, nhìn về phía tây, một cột khói đen cao ngút bầu trời!

Diệp Kiều đang ngủ bù trong ký túc xá vội vã chạy tới: “Chu Mạt…”

“Chị dâu! Bên kia bị nổ có phải không?! Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện không?”. Chu Mạt nắm lấy tay Diệp Kiều, sốt ruột hỏi.

“Chu Mạt, tôi vừa nhận được điện thoại của anh Kiêu, lúc anh Đại Ngốc đang gỡ bom thì xảy ra vụ nổ…”. Diệp Kiều lẩm bẩm, vẻ mặt bi thương.

Cô chỉ cảm thấy tay mình bị Chu Mạt bóp gần như nát, khuôn mặt thon gầy của cô ấy đã cắt không còn giọt máu…

“Không muốn…không muốn! Tôi không muốn!”. Giọng nói của Chu Mạt càng ngày càng kích động, hai đầu gối cô ấy mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

“Chu Mạt, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất! Anh Đại Ngốc vừa được trực thăng chuyển đến bệnh viện thị trấn để cấp cứu!”. Diệp Kiều vừa kéo cô ấy dậy vừa nói.

“Tôi muốn đi tìm anh ấy! Chị dâu, cho tôi mượn điện thoại di động của chị, nhanh lên! Tôi phải đến bệnh viện tìm anh ấy, tôi có rất nhiều lời chưa kịp nói với anh ấy!”. Chu Mạt kích động nói, sau khi nhận lấy điện thoại di động từ trong tay Diệp Kiều, cô ấy lập tức gọi điện thoại về thành phố J.

Rất nhanh, trong thao trường trường học đã đáp xuống một máy bay trực thăng quân sự.

Chu Mạt và Diệp Kiều lên máy bay…

Lục Bắc Kiêu đi ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt anh nghiêm trọng, Diệp Kiều nhìn thấy anh, tim cũng hẫng một nhịp…

Lần này anh đến cứu một mình, sức lực có hạn, có phải không thể cứu được Đại Ngốc hay không? Hay là Đại Ngốc giống như kiếp trước, bị tàn phế?

“Anh Lục, anh ấy, anh ấy thế nào rồi?”. Chu Mạt vọt tới, nhìn Lục Bắc Kiêu, khàn giọng hỏi.

Lục Bắc Kiêu không nói gì, chỉ đẩy cửa phòng cấp cứu ra…

Hai cánh cửa mở ra…

Có thể thấy một người đang nằm trên giườn, từ đầu đến chân đều đắp một mảnh vải trắng…

Chu Mạt thấy thế thì che miệng lại, đờ người ra, liều mạng lắc đầu, khóc không thành tiếng, nước mặt cũng không ngừng tuôn rơi!

“Anh Kiêu…anh Đại Ngốc…”. Diệp Kiều thấy thế thì run giọng hỏi.

Lục Bắc Kiêu có vẻ mặt bi thương, trầm giọng nói: “Hi sinh rồi”.

Anh vừa dứt lời, Chu Mạt đã lảo đảo vọt vào!

Bình Luận (0)
Comment