Kẻ hèn nhát Lục Tiểu Cổn này trời không sợ đất không sợ chỉ sợ duy nhất cha mình!
Rõ ràng là cậu bé tưởng cô sợ tối, nhưng lại nói cô sợ tối nắm tay cậu bé! Làm đổ lọ giấm lớn là cha mình, còn quăng nồi cho cô!
Mà ai kia đã là đàn ông thành thục ba mươi mấy tuổi rồi, còn ăn giấm của con trai! Thật là càng sống càng ấu trĩ!
“Anh Lục à, em muốn cho con trai anh nắm đây, sao nào?” Lần này Diệp Kiều không nhận hèn, lưng eo thẳng tắp, ngang ngược nói.
!!!
Bà Lục muốn tạo phản!
Thấy bóng hình ngang ngược đã đi đến cạnh xe, anh Lục nghiến răng!
Có phải số lần anh về nhà quá ít, con trai càng lúc càng giống nam tử hán, nên sự ỷ lại của cô đối với con trai ngày càng sâu rồi?
Người đàn ông ba mươi mấy tuổi bỗng có một cảm giác nguy cơ!
Anh sắp thất sủng rồi!
--
Hai đứa nhóc cũng đi theo một nhà bốn người họ về tứ hợp viện.
Tuy đều là con trai, nhưng Lục Tiểu Cổn kiên quyết không tắm chung với Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu, cậu bé muốn tắm một mình, cậu bé còn bá đạo vào nhà tắm trước!
“Các cậu biết tại sao Lục Tiểu Cổn không tắm chung với các cậu không?” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói, dáng vẻ nghịch ngơm.
“Tại sao?” Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu đồng thanh.
“Bởi vì trên mông Lục Tiểu Cổn có một…” Lục Tiểu Vũ đang lớn giọng khai điểm yếu của Lục Tiểu Cổn, thì cậu bé cả người chỉ mặc một chiếc quần lót tam giác đột nhiên kéo cửa phòng tắm ra. Dáng vẻ cậu bé muốn đánh người, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ!
Lục Tiểu Vũ thấy cậu bé đi ra, nào dám nói, sẽ bị giết người diệt khẩu đó!
“Trên mông Lục Tiểu Cổn có gì vậy?” Tiểu Mộc Đầu tò mò hỏi.
Huhuhu, thật muốn cùng chia sẻ với mọi người bí mật này!
Nhưng nhìn dáng vẻ muốn đánh người kia của Lục Tiểu Cổn, cô bé nào dám nói!
“Lục Tiểu Cổn! Nếu em dám nói thì em chết chắc rồi! Đi làm bài tập đi!” Lục Tiểu Cổn trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ bá khí nói, quăng mạnh cánh cửa phòng tắm.
“Lục Tiểu Vũ, rốt cuộc trên mông Lục Tiểu Cổn có gì vậy?’
“Tớ sẽ không nói cho các cậu, trên mông của Lục Tiểu Cổn có một ưm…” Lục Tiểu Vũ còn chưa nói xong đã bị Lục Tiểu Cổn bịt miệng từ phía sau rồi!
Lục Tiêu Vũ lập tức giơ hai tay đầu hàng, Lục Tiểu Cổn kéo cô bé đến phòng khách: “Em viết 1+1=2 một trăm lần cho anh! Sau khi anh tắm xong, nếu em còn chưa viết xong, anh sẽ gom toàn bộ số kẹo em giấu quăng hết vào giếng nước!”
Cùng với sự lớn lên, vết bớt chữ “Cổn” trên mông của Lục Tiểu Cổn không có hiện tượng biến mất chút nào, sau khi hiểu chuyện tự mình phát hiện ra vết bớt này, Lục Tiểu Cổn lãnh sụp đổ trong lòng, tại sao cậu bé phải lớn lên với vết bớt này, hơn nữa còn là nằm trên mông?!
Nếu bị người ta biết được, mặt mũi lão Cổn của cậu bé biết để đâu?
Cậu bé vẫn cực kỳ sầu não, tại sao Diệp Kiều ngốc ngếch phải cho cậu bé một biệt danh low như vậy!
--
Mặt trời mọc từ phía tây rồi, đêm qua Lục cầm thú vậy mà lại không quấn lấy cô, cô tắm xong lên giường ngủ, anh lại dựa vào cô, chứ không phải là cầm thú khiến cô tỉnh lại!
Diệp Kiều nằm sấp trên giường, bất tri bất giấc kinh ngạc, Lục cầm thú để trần nửa người trên, đang đứng bên tủ chọn quần áo.
“Có thể là lớn tuổi rồi…con người ấy à, không thể không chịu thua tuổi già…” Cô lười biếng nói, ngáp một cái thật lười, tạm thời không muốn nghĩ chuyện của Kiều Sênh.
“Bà Lục à, em đang lẩm bẩm gì đó?” Lục Bắc Kiêu xoay người, nhìn Diệp Kiều đã bò ngồi dậy, vươn vai lười biếng, nhàn nhạt hỏi.
“Em nói, đàn ông cường tráng đến mấy, đến một đổ tuổi nhất định cũng sẽ lực bất tòng tâm… Chồng ơi, lát nữa em đi chợ mua một con baba tẩm bổ cho anh!” Diệp Kiều vừa nói, vừa lật chăn ra định xuống giường.