Lục Tiểu Vũ đang chờ người cha đệ nhất của mình đút cơm cho mình ăn, kết quả, cha đặt bé xuống cái ghế bên cạnh!
“Lục Tiểu Vũ, con đã là bé lớn rồi, tự ăn đi, cơm nước xong thì đi làm bài tập, không được phép ra ngoài quậy phá nữa!”. Cha Lục đã khôi phục dáng vẻ nghiêm khắc trước đây, trầm giọng nói với Lục Tiểu Vũ.
Lục Tiểu Vũ trưng khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
Cha đã nói là đút cơm cho bé ăn mà, cha còn nói bé là tình nhân nhỏ kiếp trước của cha mà!
Trong phòng sách, Diệp Kiều hào hứng đi tới bên cạnh con trai, vỗ lên cánh tay nhỏ của con trai cưng đang đeo tai nghe chơi game, Lục Tiểu Cổn tháo tai nghe xuống, rất ghét bỏ nói: “Chuyện gì?”
Cậu nghĩ thầm, Diệp Kiều đừng có làm hại con nữa có được không?
“Cục cưng, cho mẹ chơi với, mẹ con chúng ta liên thủ, giết hết toàn bộ luôn!”. Diệp Kiều nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai, cười hì hì.
Lục Tiểu Cổn trực tiếp đeo tai nghe lên: “Dắt theo mẹ chỉ làm cản trở con!”
Diệp Kiều tức giận đến mức nắm tay, thật là muốn đánh cho thằng nhóc thúi cao ngạo này một trận: “Cái thằng nhát gan này! Mẹ biết, con hiểu mẹ nhất, vì con sợ cha con ghen, nên mới không dám gần gũi với mẹ! Lục Tiểu Cổn, con biết không, trước đây chúng ta vô cùng thân mật! Trước đây chúng ta vừa là mẹ con, vừa là chiến hữu, nặng lượng của mẹ đều do con cho, những chuyện này đều là sự thật, chẳng qua con không nhớ mà thôi!”
Lục Tiểu Cổn đeo tai nghe, tay phải cầm chuột, tay trái liên tục nhấn “f1 f2” để kích hoạt các kỹ năng, trò chơi này cũng là sản phẩm của công ty cô, chỉ dành cho trẻ vị thành niên.
Cô tức giận xoay người, chỉ thấy một người đàn ông không biết đã vào từ lúc nào, đang bình tĩnh đứng đó.
“Em vừa mới nói cái gì?”. Lục Bắc Kiêu nhìn cô, hết sức nghiêm túc hỏi.
Anh, anh đều nghe cả rồi?
Diệp Kiều có cảm giác khủng hoảng như bị lột áo vậy!
“Gì mà có ý gì? Em đùa con trai thôi!”. Diệp Kiều trợn trắng mắt: “Sao anh không đút cho tình nhân nhỏ của anh ăn đi! Đến phòng sách quấy rầy mẹ con bọn em làm gì?”
Chưa dứt lời thì cô đã bị anh vác đến phòng ngủ chính.
“Trước đây em và Lục Tiểu Cổn là chiếc hữu từ lúc nào? Sao anh không biết? Còn năng lượng là có ý gì?”. Vừa vào phòng ngủ, cô đã bị anh đè lên.
Diệp Kiều đối diện với ánh mắt sắc bén khôn khéo của anh, hoảng hốt nói: “Thì trong game, trước đây lúc Lục Tiểu Cổn còn nhỏ, bọn em thường xuyên cùng nhau chơi đùa, có cái gì mà chuyện bé xé ra to!”
Lục Bắc Kiêu nghi ngờ nhìn cô, tỏ vẻ không tin, đang định mở miệng thì điện thoại dùng trong công việc reo lên.
Anh buông cô ra, đi nghe điện thoại.
Diệp Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, con mẹ nó nguy hiểm quá!
“Mười phút, tôi đến ngay!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói xong rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, anh xoay người, nghiêm túc nhìn cô: “Diệp Kiều Kiều, sau này cứ để anh nghe em nói con trai là tình nhân nhỏ của em thử xem?”
“Lục Tiểu Cổn chính là tình nhân nhỏ của em!”. Dù sao anh cũng sắp đi rồi, có thể làm gì cô? Diệp Kiều không sợ chết mà nói.
Ông tổ ghen tuông họ Lục hùng hục đi về phía cô, như cầm thú vậy, dứt khoát đè cái người đang muốn chạy trốn là cô lại.
“Lục Bắc Kiêu, không phải anh phải đi sao?”. Anh làm sao còn có thời gian rảnh rỗi mà kéo quần cô?
“Cũng không làm trở ngại việc ông đây tốc chiến tốc thắng!”. Lục cầm thú hung ác nói.
Cầm thú!
Diệp Kiều đần người ra.
Năm phút sau.
Lục cầm thú đang hưng phấn nhìn lên đồng hồ trên cổ tay trái: “Ngoan, mau kêu đi, đừng cứng ngắc nữa, vẻ mặt quyến rũ một chút, anh không có thời gian chơi đùa với em đâu, em, lần sau trở về, sẽ yêu em thật tốt!”
“Mụ nội anh! Kêu cái mụ nội anh!”. Diệp Kiều nhất quyết không nghe, con nghiêm mặt mắng.
Lục cầm thú suýt chút nữa bị cô mắng đến mức bắn ra ngoài, mắng đến mức “héo rũ”.