Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 146

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trở thành người giàu có chỉ sau một đêm, khó tránh khỏi trong lòng bành trướng.

Lê Tinh trước đây cũng coi như giàu có, nhưng bất kể là Lục Huấn hay là bán tất Lệ Toa, hay mở trung tâm bán sỉ, mỗi một đồng tiền đều là họ vất vả làm ăn, từng chút từ ít đến nhiều tích lũy, bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm sức.

Lần này, chứng nhận quyền mua và cổ phiếu lại không giống, yếu tố đầu cơ và may mắn rất lớn, khiến người ta lâng lâng không cảm thấy chân thật, thỉnh thoảng còn sinh ra một loại tâm lý làm ăn không có gì hay, đi đầu cơ cổ phiếu và mua chứng nhận quyền mua còn kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhưng lúc này, không chỉ có Lê Tinh mua chứng nhận quyền mua, các anh chị em họ bên nhà dì hai, Cố Như, ....đều mua. Tuy không có tiềm lực tài chính hùng hậu như Lê Tinh, nhưng thao tác một cách bài bản cũng coi như phất lên. Mấy ngày đầu các anh chị em họ của Lê Tinh, bao gồm cả Cố Như đều có suy nghĩ giống Lê Tinh, kiếm tiền từ chứng nhận quyền mua, đầu cơ cổ phiếu, trong tay còn bao nhiêu đều mua hết cổ phiếu mới về.

Nhưng khi họ tận mắt chứng kiến cổ phiếu mới từ một tệ tăng gấp mấy chục, thậm chí cả trăm lần, mỗi ngày người vây quanh ở sở giao dịch chứng khoán chỉ có mua vào, hiếm khi có người bán ra, đến khi báo cáo cuối ngày tăng vọt, họ bỗng nhiên dần dần tỉnh táo. Hiện tại mọi người chen chúc mua vào, nguồn vốn khổng lồ đổ vào, nhưng luôn có lúc lên đến đỉnh, xuất hiện dấu hiệu chững lại.

Nếu một ngày nào đó, một khi xuất hiện dao động, chỉ số sụt giảm, mọi người khó tránh khỏi sẽ hoảng sợ, sẽ muốn an toàn mà bán ra một phần trước. Con người có tâm lý bầy đàn, nếu một người có ý tưởng này, dần dần sẽ biến thành một nhóm người, sau đó giống như quả cầu tuyết, một khi đổ vỡ sẽ kéo theo cả hệ thống sụp đổ, cuối cùng dẫn đến tuyết lở.

Đây là quy luật bình thường của thị trường chứng khoán. Cố Như không phải người Thượng Hải, cô ấy đối với chứng nhận quyền mua và cổ phiếu năm đó ở Thượng Hải cũng chỉ giới hạn ở mức nghe nói, không có số liệu thông tin cụ thể để chứng minh, nhưng cô ấy nghe người ta nói lúc đó đã từng xảy ra sụt giảm mạnh, thị trường chứng khoán ảm đạm, thậm chí có người nhảy lầu. Chỉ là cụ thể sụt giảm vào thời gian nào thì lại không rõ.

Không có thời gian cụ thể, cô ấy cũng không thường trú ở Thượng Hải, giờ đây còn chưa phải là thời đại internet, không thể theo dõi sát sao, cổ phiếu sụt giá liền trở thành sự kiện không thể kiểm soát, nguồn vốn đầu tư khổng lồ liền trở thành đánh bạc, đây là một việc rất mạo hiểm, cô ấy không khỏi bàn bạc với Lê Tinh.

Lê Tinh nhạy bén với số liệu thông tin, nghe Cố Như nói, cô nhanh chóng tính toán tổng hợp thông tin. Vào kỳ nghỉ hè, cô và Cố Như, các anh chị em họ nhà họ Phó lại bán ra một loạt cổ phiếu.

Mà ngay trong ngày họ bán ra, chỉ số sụt giảm mạnh, theo sát đó, giá chứng nhận quyền mua cũng giảm.

Thật mạo hiểm, chỉ cần chậm một phút bán ra, họ đều sẽ bị tổn thất nặng nề. Ngày đó, mọi người ở hiện trường nhìn những con số sụt giảm không thể tin nổi, kinh ngạc đến mức kêu gào la hét, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, về đến nhà vẫn còn sợ hãi.

Một cảnh tượng khó quên cả đời, gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Lê Tinh và mọi người, thị trường chứng khoán có rủi ro, chơi nhỏ thì vui, chơi lớn thì động đến gốc rễ. Cho nên sau lần này, Lê Tinh tuy rằng vẫn còn tiền đổ vào thị trường chứng khoán nhưng đã tỉnh táo hơn.

(Ngày trước editor cũng lỗ sặc máu vì chứng khoán nè ).

Làm ăn tuy không dễ dàng, nhưng ít nhất nó chắc chắn, không cần phải ngồi tàu lượn siêu tốc như vậy.

Vẫn là từng bước đem công ty làm lớn mạnh, đem số tiền mặt trong tay làm thành một chiếc bánh kem lớn không thể lay chuyển, càng tốt càng tuyệt vời hơn.

Vì thế, sau chuyến đi Thượng Hải vào kỳ nghỉ hè, Lê Tinh lại một lần nữa toàn tâm toàn ý dồn sức vào công ty. Nhưng có tiền trong tay luôn khác, muốn làm gì cũng không cần phải bó tay bó chân nữa.

Mà trải qua gần hai năm tích lũy, công ty đã thu hút nhân tài ở khắp nơi, đội ngũ càng hoàn thiện, kinh nghiệm cũng càng phong phú, lúc này mở rộng cũng coi như thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Lê Tinh không do dự nữa, cô bắt đầu mua nhà ở khắp cả nước, kết hợp ba hình thức bán: trực tiếp, liên doanh, nhượng quyền để mở rộng mạng lưới trung tâm bán sỉ trên toàn quốc.

Đồng thời với việc mở rộng trung tâm sản phẩm, họ cũng bắt tay vào xây dựng khu công nghiệp sản xuất của riêng mình, nghiên cứu phát minh các sản phẩm sản xuất và tiêu thụ thuộc về công ty. Ngoài ra, họ cũng mở rộng nghiệp vụ ngoại thương, bố cục nghiệp vụ kinh doanh ở nước ngoài.

Tháng 10 năm 1993, công ty thành lập được ba năm tròn, họ có năm công ty chi nhánh trên phạm vi cả nước, có 200 trung tâm bán sỉ bán trực tiếp, 138 cửa hàng liên doanh, 69 cửa hàng nhượng quyền, tổng cộng hơn 400 trung tâm và cửa hàng bán sỉ tự chọn.

Trong đó, có 50 cửa hàng nhỏ, 135 cửa hàng hai tầng, còn lại hơn 200 cửa hàng đều là cửa hàng trên 500 mét vuông.

Xây dựng mạng lưới cửa hàng trên phạm vi cả nước, cộng thêm quảng cáo trên đài truyền hình các tỉnh, quảng cáo ở các trạm giao thông công cộng khu vực, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, công ty tuy chưa đến mức cả nước đều biết, nhưng cũng coi như có chút danh tiếng. Ở những nơi có trung tâm bán sỉ, người dân khu vực đó chắc chắn đều biết đến nó.

Mà có Hà Chấn Sóc trấn giữ quan hệ ở Ô thị, công ty không còn gặp vấn đề gì về sản phẩm nữa. Khu công nghiệp cũng được xây dựng xong trong năm nay, chỉ chờ sản xuất bắt kịp. Đồng thời, mảng ngoại thương của công ty cũng đạt được thành tích khả quan, ở thị trường nước ngoài, đặc biệt là thị trường châu Âu, nguồn tiêu thụ thông suốt, đã bắt tay vào kế hoạch ba năm tiếp theo.

Cũng vào lúc này, Ngô Hữu Tài tìm đến.

Ngô Hữu Tài tìm đến, Lê Tinh rất ngạc nhiên. Sau vụ đồ da giả, họ và Lệ Toa chấm dứt hợp đồng, cắt đứt liên lạc. Năm ngoái, cô có nghe Hà Chấn Sóc nhắc đến tin tức của hai vợ chồng họ.

Ngô Hữu Lợi từ sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, danh tiếng trên thị trường liền không tốt, mọi người đều đã biết chuyện cô ta ăn hoa hồng, rất nhiều người cũng không dám qua lại với cô ta nữa, khách hàng cũ vì thế mà mất dần, việc kinh doanh của mấy quầy hàng tuột dốc, ảnh hưởng đến cuối cùng các quầy hàng kim khí, quầy hàng túi xách, rèm cửa, vải vóc của họ thậm chí còn bị lỗ vốn.

Danh tiếng của vợ bị hủy hoại, Ngô Hữu Tài không thể không ra mặt xử lý, giải quyết chuyện này.

Ngô Hữu Tài ở trên thị trường còn có vài phần ảnh hưởng, anh ta đích thân trấn giữ quầy hàng, mấy phen xã giao, ít nhiều cũng ổn định được một số khách hàng lớn.

Nhưng Ngô Hữu Tài vừa quản
lý việc sản xuất kinh doanh của xưởng tất Lệ Toa, lại trấn giữ thị trường của vợ, thời gian dài chạy đi chạy lại giữa hai nơi, anh ta dần dần có chút không kham nổi. Hơn nữa, anh ta càng nóng lòng muốn vực dậy Lệ Toa, nhưng đôi khi càng nhanh lại càng không thành công.

Anh ta đã đánh giá sai hậu quả của việc từ bỏ hợp tác với Lê Tinh và Lục Huấn, gây ra tổn thất cho Lệ Toa. Ý đồ tăng thêm chủng loại sản phẩm để bù đắp cho doanh số bán hàng bị tổn thất của Lệ Toa, mua vào một loạt máy móc sản xuất đồ lót.

Trong tình huống sản lượng vốn đã dư thừa, lại thêm vào máy móc mới để tăng thêm chủng loại sản phẩm mới, không nghi ngờ gì là một hành động mù quáng thiếu suy nghĩ, ngu ngốc. Chẳng bao lâu, anh ta liền phát hiện mình rơi vào tình trạng căng thẳng tài chính.

Đúng lúc này, anh ta còn vì một sơ suất trong khâu vận chuyển hậu cần ở Thượng Hải mà mất một đơn hàng siêu lớn.

Đơn hàng không có, bên cung ứng nguyên liệu thì đòi tiền, lương công nhân trong xưởng phải trả, dây chuyền sản phẩm mới cần đầu tư. Nhiều áp lực dồn dập, chuỗi tài chính của anh ta đứt gãy.

Vốn dĩ với mối quan hệ của Ngô Hữu Tài, một chút thiếu hụt tài chính thì tìm bạn bè xoay xở là được. Nhưng Ngô Hữu Lợi trước đây ăn hoa hồng đã đắc tội không ít người, sau đó, chuyện của bà chủ tiệm đồ da lại khiến người trong ngành nhìn thấu sự ích kỷ, nham hiểm của cô ta. Lúc này anh ta đến cửa vay tiền, mọi người đều không muốn cho mượn.

Làm ăn buôn bán, trên tay không có tiền dư là chuyện hết sức bình thường, Ngô Hữu Tài cũng không dám nói gì.

Không có cách nào, anh ta liền định bán mấy quầy hàng trong tay đi để cứu vãn tình thế, nhưng Ngô Hữu Lợi không đồng ý. Tám quầy hàng ở chợ kia là cơ nghiệp cô ta từng chút một tích cóp, lúc khó khăn nhất, cô ta cũng không bán đi mấy sạp hàng đó, cho nên hiện tại cô ta càng không thể bán đi.

Huống chi, bán đi quầy hàng rồi thì cô ta làm gì? Bảo cô ta lại ra ngoài bày sạp vỉa hè sao?

Cô ta không làm được, cô ta không chấp nhận được.

Huống chi, cô ta cũng chưa quên, năm đó chính vì Ngô Hữu Tài đem hết tài sản trong nhà đi thế chấp, mới khiến cô ta gặp chuyện cũng không có cách cứu vãn, khiến cô ta bị chủ nợ bức đến đường cùng, cuối cùng sảy thai cũng không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày Tết phải lang thang bên ngoài.

Những ngày tháng đó quá khổ, cả đời này cô ta không muốn trải qua, nhớ lại nữa. Cô ta có linh cảm, nếu cứ để Ngô Hữu Tài bán tám quầy hàng đi, cuộc sống của cô ta sẽ còn thê thảm hơn năm đó.

Cho nên nói gì cô ta cũng không đồng ý.

Vợ chồng nghèo khó trăm sự buồn, Ngô Hữu Tài vốn dĩ việc gì cũng nghe theo Ngô Hữu Lợi, nhưng trải qua một năm bôn ba mệt mỏi giữa hai nơi, trong lòng anh ta đối với Ngô Hữu Lợi cũng dần dần có oán trách. Đặc biệt là khi anh ta rơi vào cảnh khốn khó như vậy, Ngô Hữu Lợi còn không ủng hộ anh ta, anh ta không thể không khỏi nghĩ đến, nếu không phải Ngô Hữu Lợi tham lam mà từng bước khiêu khích giới hạn của Lê Tinh, đắc tội Lục Huấn, thì Lệ Toa của anh ta vẫn duy trì hợp tác với Lê Tinh, Lục Huấn còn sẽ mỗi năm giới thiệu cho anh ta mấy đơn hàng lớn xuất khẩu, anh ta cũng sẽ không lo lắng cho tương lai của Lệ Toa, sẽ không vội vàng thay đổi thêm vào thiết bị mới, dây chuyền sản xuất mới cũng sẽ không vì vấn đề hậu cần mà bỏ lỡ đơn hàng lớn như vậy, thậm chí khi tài chính của anh ta có vấn đề, cũng sẽ không đến mức không tìm được người xoay xở.

Càng nghĩ oán giận trong lòng càng nặng, đè nén cũng không được. Không đè nén được liền cãi nhau, cãi nhau đến cuối cùng Ngô Hữu Lợi đề nghị ly hôn.

Từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Ngô Hữu Lợi coi trọng tiền tài nhưng cô ta yêu Ngô Hữu Tài. Cô ta không thể chấp nhận những oán khí và sự không thấu hiểu của Ngô Hữu Tài đối với mình.

Khi mất đi đứa con, cô ta không oán trách sao?

Cô ta oán hơn bất cứ ai.

Vô số lần cô ta muốn có một đứa con của riêng mình, nhưng mãi không mang thai được. Khi đó cô ta không nhịn được nghĩ, nếu lúc trước Ngô Hữu Tài không vô tư như vậy, người ta nợ anh ta, anh ta cũng nợ người ta, không đem hết tiền trong nhà đi trả nợ, cô ta sẽ không vì một lần bị lừa mà hoảng sợ đến mức đó, cũng sẽ không sảy thai mất đi cơ hội làm mẹ.

Trong lòng cô ta oán, trong lòng anh ta cũng oán, một đôi vợ chồng sống thành oán ngẫu, vậy thì chi bằng tách ra, ít nhất cô ta có thể giữ được tám quầy hàng của mình.

Ngô Hữu Lợi kiên trì muốn ly hôn, cô ta không cần gì cả, nhà cửa xe cộ đều không cần, chỉ cần tám quầy hàng của cô ta.

Ngô Hữu Tài không lay chuyển được cô ta, hơn nữa lúc đó đầu óc rối bời, cũng không có cách nào điều hòa quan hệ vợ chồng, cuối cùng hai vợ chồng ly hôn.

Ly hôn xong, Ngô Hữu Tài bán nhà bán xe, đến ở tại xưởng tất Lệ Toa.

Người xung quanh biết anh ta vì vấn đề nợ nần mà ly hôn, đều không khỏi đồng tình với anh ta, cũng coi như có chút áy náy vì lúc trước không ra tay giúp đỡ, cuối cùng họ cũng cho Ngô Hữu Tài vay tiền xoay xở.

Nhưng cho dù Ngô Hữu Tài không thiếu tiền, vẫn không vượt qua được.

Anh ta ly hôn, chia tám quầy hàng cho Ngô Hữu Lợi. Danh tiếng Ngô Hữu Lợi trong chợ đầu mối vốn đã kém, Chuỗi tài chính của Ngô Hữu Tài xuất hiện đứt gãy, cô ta liền đòi ly hôn, nên danh tiếng của cô ta càng kém hơn, dẫn đến việc kinh doanh của tám quầy hàng ngày càng tệ.

Nhiều năm buôn bán, Ngô Hữu Lợi còn tính là nhạy bén, cô ta nhanh chóng nhận ra mình không thể trụ lại ở chợ đầu mối được nữa, hơn nữa ly hôn đả kích đến cô ta, không lâu sau, cô ta bán xưởng gia công đồ trang sức và tám quầy hàng trong tay, một mình đi về phía Nam.

Quầy hàng bán đi, Ngô Hữu Tài trực tiếp mất đi kênh tiêu thụ của riêng mình cho tất Lệ Toa. Doanh số bán hàng hiện có không thể duy trì cho việc mở rộng dây chuyền sản xuất sản phẩm nhiều lần của anh ta, rất nhanh, xưởng của anh ta liền xuất hiện tình trạng sản xuất quá mức.

Bản thân gánh nợ, cộng thêm một đống hàng tồn kho tạo thành áp lực tài chính, cho dù sau đó Ngô Hữu Tài kịp thời tỉnh ngộ giảm bớt sản xuất, hoạt động của xưởng cũng vẫn trở nên khó khăn.

Anh ta một mình gồng gánh mười tháng, vòng tuần hoàn ác tính khiến nợ nần ngày càng chồng chất, đè nặng đến mức anh ta không thở nổi. Sau khi đối phó xong với một đám chủ nợ đến đòi tiền, anh ta trở lại văn phòng nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên không biết nửa đời mình bận rộn vì điều gì.

Ly hôn với người vợ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không giữ lại được một đứa con, không nhà không cửa, mười mấy tuổi đã ra ngoài bươn chải, cuối cùng lại gánh một thân nợ. Anh ta không nghĩ ra mình làm sao lại đi đến bước đường này.

Càng nghĩ càng không nghĩ ra, cảm thấy sống cũng không còn ý nghĩa.

Trong lòng muốn giải tỏa, anh ta ở văn phòng không nổi nữa, lái xe về ngôi làng nhỏ mà anh ta từng sinh sống, leo lên ngọn núi trước đây cùng Ngô Hữu Lợi đi hái củi, đứng ở mép vực, đột nhiên nảy sinh ý định muốn nhảy xuống.

Lúc này, phía sau anh ta đột nhiên vang lên một giọng nói: “Anh định nhảy xuống sao?”

Ngô Hữu Tài quay đầu lại, phát hiện là Ngô Hữu Lợi.

Mấy tháng trước khi ly hôn, hai người còn có liên lạc vì Lệ Toa, nhưng sau khi Ngô Hữu Lợi bán quầy hàng đi về phía Nam, họ liền cắt đứt liên lạc, không ngờ hôm nay lại gặp lại.

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bỏ qua những oán hận, anh ta vẫn có tình cảm với vợ cũ.

Có lẽ vì đã ly hôn, gặp lại ngược lại bình tĩnh, anh ta hỏi Ngô Hữu Lợi dạo này thế nào.

Một năm nay Ngô Hữu Lợi sống cũng không tốt lắm. Lúc trước cô ta bán xưởng đồ trang sức và tám quầy hàng, trong tay cũng coi như nắm một số tiền, cho nên sau khi đến Bằng Thành, cô ta không chút do dự tính toán làm lại buôn bán lại.

Nhưng cô ta là một phụ nữ độc thân, nơi đất khách quê người khó tránh khỏi bị lừa bị chèn ép, chỉ riêng việc thuê quầy hàng và lấy hàng, cô ta đã vấp phải không ít khó khăn.

Có lẽ vì vấp phải nhiều khó khăn, chịu nhiều khổ nên cô ta mới ý thức được rõ ràng, lúc trước hợp tác với Lê Tinh cô ta đã được lợi bao nhiêu, mới ý thức được vì mãi không có con, nên những áp lực, uất ức, oán hận trong lòng khiến cô ta trở nên đáng ghét đến mức nào, ngày càng tham lam, cuối cùng đến cả giới hạn cơ bản của bản thân cũng vứt bỏ.

Nhận ra vấn đề của mình, tâm thái của cô ta dần dần bình tĩnh trở lại, đối với việc làm lại từ đầu cô ta cũng có thể chấp nhận. Cô ta không còn suy nghĩ kỳ lạ mong muốn làm lớn một bước nữa, cô ta thử làm những sản phẩm ít rủi ro, chỉ làm một loại sản phẩm là bán quần jean.

Mấy tháng trôi qua, cuối cùng cũng có chút khởi sắc.

Lần này cô ta trở về là vì bố ruột trong nhà bị ngã gãy chân, không ngờ lại nghe được chuyện của chồng cũ.

Thật ra cô ta có chút hối hận, vòng đi vòng lại tám quầy hàng kia cũng không giữ lại được, nếu lúc trước cô ta không cố chấp mà giữ lại quầy hàng tất Lệ Toa cho chồng, có lẽ Ngô Hữu Tài có thể vực dậy cũng không biết chừng.

Trong lòng có chuyện, cô ta bất giác đi tới ngọn núi này, nhìn thấy Ngô Hữu Tài đứng ở bên vách đá.

Cùng nhau lớn lên, nhiều năm làm vợ chồng nên hiểu rõ lẫn nhau, cô ta nhìn ra được sự mệt mỏi và chán nản của Ngô Hữu Tài, sợ anh ta thật sự nhảy xuống bèn gọi một tiếng.

Cô ta kể cho Ngô Hữu Tài nghe mình ở Bằng Thành gặp nhiều khó khăn, lúc trước bán xưởng gia công và quầy hàng, số tiền đó tiêu không ít, đối với nợ nần của Ngô Hữu Tài cô ta bất lực, chỉ có thể đem số tiền tiết kiệm còn lại cho anh, không biết có thể giúp anh được bao nhiêu.

Ngô Hữu Tài từ chối. Ngay khoảnh khắc Ngô Hữu Lợi gọi lại mình, nhìn thấy nụ cười bình thản trên mặt vợ cũ, anh ta đột nhiên như nhìn thấy Ngô Hữu Lợi hoạt bát, có ý tưởng khi còn trẻ.

Lúc đó họ không có gì cả, nhưng lại rất tốt, rất tốt.

Anh ta đột nhiên nghĩ đến, thật ra lúc trước Ngô Hữu Lợi phạm sai lầm, chưa chắc anh ta không có trách nhiệm. Bản chất anh ta cũng là người tham lam, nhìn thấy Lục Huấn tốt, tâm lý anh ta mất cân bằng nghiêm trọng, nếu không anh ta sẽ không vội vàng mở rộng, sẽ không không chú ý đến vấn đề của Ngô Hữu Lợi.

Mà Ngô Hữu Lợi sở dĩ trở nên coi trọng tiền tài, thật ra cũng là do anh ta lúc trước khiến cô chịu quá nhiều khổ, còn mất đi đứa con.

Nói tóm lại, là anh ta chưa cho Ngô Hữu Lợi cuộc sống tốt, mới khiến cô thay đổi, anh ta có tư cách gì oán hận cô.

Ngô Hữu Tài từ chối việc Ngô Hữu Lợi đưa số tiền tiết kiệm còn lại cho anh ta, lại đề nghị muốn cùng cô ta đến Bằng Thành, bắt đầu lại từ đầu.

Anh ta muốn bán xưởng tất trả nợ, cùng cô ta đến Bằng Thành, làm lại từ đầu.

Ngô Hữu Lợi đồng ý.

Ngô Hữu Tài tìm đến Lê Tinh, là muốn bán Lệ Toa cho công ty Lê Tinh. Anh ta biết công ty hiện giờ có nội y Mộng Na làm ăn rất tốt, nhưng Mộng Na là đi theo hướng cao cấp, một chiếc áo lót hơn 100 tệ, Lệ Toa lại đi theo hướng ổn định giá, phù hợp với thị trường trong nước hiện nay hơn.

Lê Tinh nếu mua Lệ Toa, đối với Lệ Toa, đối với công ty là một chuyện đôi bên cùng có lợi.

Ngô Hữu Tài đã dồn hết tâm huyết mười năm vào Lệ Toa, anh ta hy vọng Lệ Toa có thể tốt, có thể kinh doanh lâu dài.

Lê Tinh nghe xong Ngô Hữu Tài nói, trong lòng thổn thức, đồng thời cũng sinh ra chút cảm khái và cảnh giác. Công ty phát triển đến bây giờ, ba năm trôi qua, bất kể là trung tâm bán sỉ trực tiếp hay liên doanh, nhượng quyền, hay là nội y Mộng Na, siêu thị tiện lợi 24 giờ, thành tích đạt được đều rất khả quan. Nhưng hơn một năm gần đây, cô thật ra cũng có chút mở rộng quá mức.

Ít nhất là ở việc thành lập công ty chi nhánh, mở rộng thị trường cả nước, ồ ạt mở cửa hàng trực tiếp, có chút thao tác quá gấp. Trước mắt không xảy ra vấn đề là do cô lúc trước phất lên một khoản, tài chính hùng hậu chịu đựng được, xuất hiện vấn đề đều kịp thời giải quyết.

Nhưng tiếp theo cô không thể đi theo chiêu số tương tự, một quả cầu tuyết có thể khiến toàn cục sụp đổ. Cô còn chưa phải là người giàu nhất, không chịu nổi việc lặp đi lặp lại lấp hố, lấp lỗ hổng. Cô đã lên kế hoạch, hai năm tới dùng để ổn định củng cố nền tảng.

Nhưng Ngô Hữu Tài muốn bán Lệ Toa cho cô, cô thật sự động lòng.

Cũng như Ngô Hữu Tài nói, công ty hiện giờ có Mộng Na nội y, nhưng nội y Mộng Na chủ yếu làm đồ lót định hình, đi theo hướng cao cấp, một chiếc áo lót hơn trăm tệ, một chiếc quần lót cũng mấy chục tệ, làm ăn rất tốt nhưng lại có giới hạn, nó chỉ có thể tồn tại ở Thượng Hải, vùng duyên hải và các thành phố lớn phía Nam này.

Nhưng thị trường trong nước rất lớn, nhu cầu của phụ nữ cũng rất lớn, có Mộng Na ở đó, cô có số liệu hoàn toàn mới của cả nước, nên hiểu rất rõ thị trường tất và đồ lót.

Bao gồm cả thị trường nước ngoài như châu Âu, châu Phi, nhu cầu ở mảng này cũng không nhỏ.

Ngô Hữu Tài không thể vực dậy Lệ Toa, không phải sản phẩm của anh ta có vấn đề, mà là anh ta mở rộng, đồng thời tài chính không đủ, không có cách nào mở rộng thêm kênh tiêu thụ lớn hơn, đồng thời lại không giữ gìn tốt thị trường vốn có, mà dẫn đến thất bại.

Nếu cho Ngô Hữu Tài thời gian, thậm chí lại cho anh ta một khoản tiền để anh ta bắt đầu từ việc mở cửa hàng trực tiếp, anh ta chưa chắc không thể vực dậy Lệ Toa.

Thậm chí trực tiếp hơn, cô đưa kênh tiêu thụ của công ty bán sỉ cho anh ta, anh ta cũng có thể nhanh chóng vực dậy.

Mấy năm nay Lê Tinh mở rộng sự nghiệp nhanh chóng, nhưng làm người làm việc, cái tâm ban đầu chưa bao giờ thay đổi, cô vẫn là Lê Tinh đó. Thậm chí vì có con gái mà ở việc kiên trì nguyên tắc, đồng thời cũng mềm mỏng khoan dung hơn.

Hai năm trôi qua, cô đối với Ngô Hữu Tài Ngô Hữu Lợi đã buông bỏ những ngăn cách lúc trước, cô trước sau vẫn cảm ơn, bất kể nói thế nào, vợ chồng Ngô Hữu Tài lúc trước cũng đã ra tay giúp đỡ khi nhà máy sợi gặp nguy cơ.

Cô đem ý tưởng mình nguyện ý góp vốn, giúp đỡ nói với Ngô Hữu Tài.

Ngô Hữu Tài ngẩn ra, anh ta không ngờ lúc trước hai bên coi như đã xé rách mặt, lúc này anh ta coi như mặt dày đến cửa, mà còn có thể nhận được câu trả lời như vậy từ Lê Tinh, trong lòng anh ta càng thêm cảm động. Có lẽ, đây mới là tấm lòng có thể làm nên chuyện lớn.

Nhưng anh ta suy nghĩ kỹ rồi từ chối.

Không phải không động lòng, chỉ là anh ta hiện tại có điều quan trọng hơn muốn làm. Hôm nay anh ta đến đây, Ngô Hữu Lợi thật ra cũng đến, nhưng cô ta xấu hổ với Lê Tinh, cũng không dám xuất hiện.

Anh ta không muốn Ngô Hữu Lợi tiếp tục sống trong bóng ma của những chuyện cũ, hai người họ nói trẻ không còn trẻ, nói già không tính là già, làm lại từ đầu, vợ chồng đồng lòng chưa chắc không có khởi đầu tốt.

Ngô Hữu Tài đem suy nghĩ của mình nói với Lê Tinh, thái độ rất chân thành.

Năm ngoái Lê Tinh nghe được vợ chồng họ ly hôn, còn cùng Lục Huấn cảm thán thế sự vô thường, quen nhau từ nhỏ liền thành người lạ, hy vọng họ sau này không như vậy, sẽ cùng hoạn nạn, cùng thương lượng.

Vì việc này, họ còn cùng nhau viết một tờ giấy ghi nhớ dán ở phòng sách, hai người khi làm việc đều xem một lần, đừng quên cái tâm ban đầu. Giờ đây nghe được Ngô Hữu Tài nói một phen, cô ngược lại rất vui. Cô không cưỡng cầu nữa, nói với Ngô Hữu Tài cho cô nửa ngày, cần cùng công ty họp bàn.

Sau đó cô lần lượt gọi điện cho Lục Huấn, Hà Trân, Hà Chấn Sóc, nhận được sự ủng hộ đồng ý của ba người, lại mở một cuộc họp lớn ở tổng công ty, xác nhận việc này, cuối cùng lấy một cái giá hợp lý, cùng Ngô Hữu Tài ký kết hợp đồng mua lại Lệ Toa.

Mua xưởng tất về, tự nhiên là phải đưa vào kinh doanh.

Ngô Hữu Tài làm người không tệ, xưởng tất của anh ta cũng không có gì mờ ám, sản xuất không có vấn đề lớn, chủ yếu là kênh tiêu thụ và xây dựng thương hiệu.

An bài người đi kinh doanh Lệ Toa, thương hiệu độc lập này cần phải có người am hiểu về tiêu thụ, hoạt động, lại hiểu một chút về sản xuất cơ bản. Công ty hiện giờ không thiếu nhân tài. Sau khi kế hoạch khu công nghiệp Ô thị được đưa ra, họ liền mạnh mẽ thu hút nhân tài. Những nhân tài dự trữ này đều là bắt đầu từ khâu cơ sở, từ sản xuất đến tiêu thụ, rồi đến hoạt động, mỗi một mảng mỗi một khâu đều có liên quan.

Nhưng nhân viên dự trữ lập tức trở thành giám đốc thương hiệu độc lập có chút quá nhanh. Lê Tinh và Hà Chấn Sóc đã bàn bạc, vẫn quyết định điều người từ tổng công ty qua, trải qua khảo hạch, suy tính kỹ càng, cuối cùng họ chọn giám đốc hoạt động ban đầu của trung tâm bán sỉ Giang Đông - Lưu Tần.

Lưu Tần vốn là chủ quản của một công ty thương mại, cùng Hà Chấn Sóc là bạn học, năng lực cũng đủ. Lúc Lê Tinh nghỉ thai sản, Hà Chấn Sóc phải bận bên Ô thị, Lưu Tần liền đại diện xử lý các công việc lớn nhỏ của công ty, không có xảy ra sai sót gì, để anh ta phụ trách Lệ Toa, Lê Tinh cũng yên tâm.

Công ty cũng không bạc đãi nhân viên, hiện giờ Lưu Tần ở công ty cũng có cổ phần, anh ta qua bên Lệ Toa, Lê Tinh cũng chia cổ phần cho anh ta.

Lưu Tần cũng không làm mọi người thất vọng, hai năm trôi qua Lệ Toa lần lượt mở cửa hàng trực tiếp ở Ký Thành, Ô thị, Ninh Thành, Từ Thành.... Trên truyền hình địa phương, sáng trưa chiều đều có quảng cáo của nó. Lệ Toa trước đây bị lỗ vốn nghiêm trọng, sớm đã chuyển lỗ thành lãi, năm thứ hai lợi nhuận kinh doanh vượt 30 triệu tệ.

Mà trong khoảng thời gian này, công ty giải quyết các vấn đề tồn đọng trước đây, bắt đầu vững bước tiến lên.

Lê Tinh ở sự nghiệp, tiền tài, vận may là một con đường bằng phẳng, duy nhất có vấn đề là sau khi có tiền trong tay, tật xấu mua sắm của cô lại tái phát.

Trong mơ cô thích mua trang sức, túi xách hàng hiệu, xe hơi. Ở thế giới hiện thực, sau khi cô kiếm được một khoản lớn trên thị trường chứng khoán, tiền nhiều hơn trong mơ rất nhiều, đến mức cô tiêu xài không hết, không có gì kiêng kỵ, cô mua đồ cũng không có kiêng kỵ.

Cô say mê mua nhà, mua mặt tiền cửa hàng, chỉ cần nơi nào có trung tâm bán sỉ, hay nơi chuyên bán nội y Mộng Na và tất Lệ Toa, thì nơi đó liền có nhà và mặt tiền cửa hàng của cô, trong nhà sổ đỏ chất đầy một két sắt.

Ngoài nhà, cô cũng thích trang sức, túi xách, làm đẹp, chăm sóc da.

Về mảng làm đẹp chăm sóc da, cô đầu tư cho Lục Hân một thẩm mỹ viện, đổ tiền vào bảo cô ấy đi phát triển ngành công nghiệp làm đẹp: tạo hình, định hình họ đều làm.

Điều bất ngờ là Lục Hân lại rất có đầu óc kinh doanh, mấy năm trôi qua cô ấy đã mở được hai chi nhánh ở Ninh Thành, Từ Thành cũng mở một chi nhánh, doanh thu rất khả quan.

Lê Tinh vui mừng không thôi, cô sung sướng đem toàn bộ số tiền kiếm được từ thẩm mỹ viện biến thành chi tiêu cho trang phục, trang sức, túi xách của mình.

Sau khi trung tâm thương mại hàng xa xỉ của Hà Trân khai trương, cô trở thành khách hàng VIP, mỗi năm tiêu phí ở các quầy chuyên doanh có thể đủ mua cho cô một đống nhà.

Cô tiêu tiền giỏi, con gái cô còn giỏi hơn cô.

Tiểu Bông năm nay 4 tuổi rưỡi, là một cô bé siêu yêu cái đẹp, thích đi dạo phố mua đồ.

Lê Tinh và Lục Huấn ngày thường đi làm bận rộn không có thời gian bên con bé, con bé cũng rất hiểu chuyện không so đo. Trước khi cai sữa lúc một tuổi, mỗi lần cô đưa Tiểu Bông đến trung tám bán sỉ,
cô bé có chị Dương, Tiểu Thang và Phàm Phàm chơi cùng. Sau khi cai sữa xong, tòa nhà trụ sở chính của công ty Lê Tinh cũng chuyển đến bên cạnh Hồng Thái Dương và trung tâm thương mại Long Hưng của Hà Trân, cô bé có thể đi nhiều nơi hơn.

Mỗi ngày đều lôi kéo Phàm Phàm, đưa cô bé đến mấy khu mua sắm dạo chơi.

Đến trung tâm thương mại của mẹ Hà Trân, cô bé liền không muốn đi nữa, muốn túi xách xinh đẹp có nhiều đá lấp lánh. Còn chưa biết nói nên cô bé chỉ biết chỉ vào món đồ đó, y nha y nha, sau đó kéo kéo tay Phàm Phàm tỏ vẻ mình muốn.

Trước đây Phàm Phàm có tiền tiêu vặt từ mẹ, bố, ông bà nội, ông bà ngoại, chú Chấn Sóc, và ông cậu cho, thường ngày ngoài việc mua quà tặng cho Lê Tinh thì số còn lại cũng không có chỗ nào dùng đến. Nhưng từ khi Tiểu Bông biết đi, số tiền đó liền không đủ tiêu.

Để có tiền đưa Tiểu Bông đi dạo phố, thiếu niên mới mười một tuổi dần dần suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền.

Phàm Phàm ít nói, sau khi biết nói cũng không thích nói chuyện, nhưng suốt khoảng thời gian đó, cậu gặp ai cũng đều hỏi làm thế nào để kiếm tiền. Sau khi hỏi bố mẹ, chú Chấn Sóc, và các chú bác xung quanh, cậu bắt đầu nghiên cứu máy tính học lập trình.

Khi Tiểu Bông hai tuổi rưỡi, Phàm Phàm với sự giúp đỡ của ông cậu đã kiếm được khoản tiền kha khá đầu tiên, cầm đi mua cho Tiểu Bông một chiếc vương miện nạm đầy kim cương.

Tiểu Bông cũng giống như mẹ, thích đồ trang sức vòng cổ lấp lánh, túi xách xinh đẹp, giày đính đá quý và ngọc trai. Tiểu Bông bốn tuổi so với hai ba tuổi nói rất nhiều, bi bô suốt ngày, cũng thích trang điểm.

Từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi ngày bé đều phải mặc váy công chúa không trùng lặp, giày đính ngọc trai hoặc đá quý. Là một cô bé đặc biệt coi trọng tiểu tiết, khi bé mang giày đính ngọc trai, trên cổ phải đeo một chiếc vòng cổ ngọc trai màu hồng nhạt mà bé thích, trên trán phải chấm một nốt ruồi son giống mẹ, mái tóc xoăn nhẹ phải kẹp một chiếc kẹp tóc ngọc trai xinh đẹp.

Nếu trên chân đã có đá quý rất lấp lánh, mẹ nói nếu trên người quá lấp lánh, thì người khác sẽ không nhìn thấy Tiểu Bông, cho nên Tiểu Bông ngày đó không thể đeo quá nhiều đồ, nhưng bé muốn xinh đẹp liền nhờ bố tết tóc, sau đó dùng dây buộc tóc màu cầu vồng, kiểu tóc giống như cô dâu búi tóc củ tỏi, trên người lại đeo một chiếc túi xách không quá lấp lánh.

Tiểu Bông cảm thấy mỗi ngày mặc như vậy rất xinh đẹp, nhưng bé thích nhất vẫn là mỗi thứ Bảy cùng mẹ ở nhà, cùng nhau mặc đồ hình mèo con hoặc thỏ con, trang điểm cũng trang điểm thành hình dáng mèo con thỏ con.

Đeo tai mèo đáng yêu, trên mông còn có một cái đuôi mèo.

Tiểu Bông đặc biệt thích tạo hình như vậy, bé còn rất thích mẹ vẽ cho bé ba sợi râu mèo ở hai bên má, bởi vì Phàm Phàm mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ mèo con của bé, đều sẽ đáp ứng bé một yêu cầu mà ngày thường sẽ không đáp ứng.

Tiểu Bông rất muốn cùng mẹ mỗi ngày mặc như vậy, nhưng không thể, bởi vì mẹ mỗi lần cùng bé mặc như vậy, ngày hôm sau đều sẽ rất mệt, nằm trên giường không dậy nổi. Bé hỏi bố, bố nói mẹ giả làm mèo con tốn nhiều sức, cần phải nghỉ ngơi.

Tiểu Bông không hiểu vì sao bé giả làm mèo con mà không hề tốn nhiều sức, cũng không mệt, mẹ là người lớn lại mệt như vậy. Nhưng bé là trẻ con, anh Thiên Tứ nói trẻ con không cần nghĩ quá nhiều, bé liền không nghĩ nữa, bố nói gì thì là thế đó đi.

“Phàm Phàm, chúng ta nhanh lên nhé, chậm quá lát nữa cái túi xách xinh đẹp kia sẽ không còn nữa. Mẹ sắp tan làm rồi, chúng ta còn phải đi đón mẹ tan làm.”

Hôm nay là thứ Sáu, Tiểu Bông đi học nhà trẻ, buổi chiều có hoạt động nên được tan học sớm. Bà ngoại đón bé về nhà, bé nhờ chị Dương đưa bé đi tìm Phàm Phàm, bảo cậu đưa bé đi dạo trung tâm thương mại, rồi còn đi đón mẹ về nhà.

Mấy hôm trước bé cùng mẹ đi dạo phố, ở bên này nhìn thấy một cái túi xách vô cùng xinh đẹp, bé thích lắm, nhưng mẹ nói tháng này hạn mức mua túi xách của bé đã hết rồi, phải đợi tháng sau.

Nhưng tháng sau còn có một, hai, ba..... rất nhiều ngày, nếu bị người ta mua mất thì sao? Bé nói với mẹ, mẹ lại nói, trước đây đã nhắc nhở bé phải để dành cho mình một hạn mức mua túi xách, là do tuần trước bé cứ nhất định phải mua một lần ba cái túi xách kiểu dáng giống nhau, màu sắc khác nhau, đã tiêu hết hạn mức rồi. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm, bé Tiểu Bông cũng phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.

Mẹ nói đúng, nhưng bé vẫn muốn cái túi xách xinh đẹp kia. Bé tìm bố, bố lấy ra một tấm thẻ, nhưng mẹ nhìn thấy, bố liền đưa thẻ cho mẹ.

Người trong nhà đều nghe lời mẹ, bà ngoại, ông ngoại, cậu cả, mợ cả, cậu hai, mợ hai, anh Hà Dương……, anh Thiên Tứ không có tiền, bé chỉ có thể tìm Phàm Phàm, người luôn có mặt khi bé cần.

“Em thật sự rất thích cái túi xách đó, đặc biệt hợp với chiếc váy màu hồng hôm nay của em, trên đó cũng có ngọc trai, em sợ nó không còn nữa.”

Tiểu Bông mặc chiếc váy công chúa màu hồng có viền đăng ten, hôm nay đi học bé tết tóc lệch, buộc bằng dây cột tóc xinh đẹp, trên đầu đội một chiếc kẹp tóc hình nơ bướm lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, môi hồng hồng, dáng vẻ xinh đẹp lại đáng yêu. Bàn tay nhỏ của bé nắm lấy Phàm Phàm, vừa đưa cậu đến quầy chuyên bán túi xách vừa nói.

Phàm Phàm mười bốn tuổi, hiện giờ đã cao gần 1m7, cậu mặc áo sơ mi trắng quần đen, dáng vẻ tuấn tú, khí chất như ngọc lạnh lùng. Cậu không thích nói chuyện, nhưng sẽ không không trả lời Tiểu Bông, “Sẽ không hết đâu, bán hết rồi cũng có thể nhập hàng.”

“Còn có thể nhập hàng sao?Nhập hàng là từ nơi khác, nếu nhập về, sau đó là có lại sao?”

Tiểu Bông nghe được lời này ngây ngẩn cả người, trước đây cùng mẹ đi dạo phố chưa từng nghe qua chuyện như vậy, có chút không hiểu lắm, đôi mắt đen láy trong veo sáng ngời nhìn Phàm Phàm.

“Ừ.” Phàm Phàm nhìn bé, khẳng định gật đầu.

“Vậy thì tốt quá! Vậy em không cần lo lắng!” Tiểu Bông vui mừng đến mức nhảy cẫng lên. "Nhưng chúng ta vẫn phải nhanh lên, có thể hôm nay mua được là tốt nhất! Em rất thích!”

“Cái túi xách đó hơi đắt, cuối tuần này ở trường em không có được đủ bông hồng nhỏ, không thể ước nguyện kiếm tiền. Đợi cuối tuần sau em nhận được bông hồng nhỏ, lại cùng bố ước nguyện, đến lúc đó cũng sẽ mua quà cho anh Phàm Phàm.”

Mẹ không cho bé nhận đồ của người khác, trừ bố mẹ cho, những thứ nhận được từ người khác đều phải có quà đáp lễ, bất kể đắt rẻ, tóm lại là phải đáp lễ, cho nên Phàm Phàm tuy rằng là cây ước nguyện số 2 của bé, bé cũng không thể nhận không.

Tiểu Bông nhớ kỹ lời mẹ nói, nghiêm túc thực hiện.

Phàm Phàm cũng biết chuyện này, cậu khẽ gật đầu: “Ừ." Dừng một chút: “Anh muốn kẹo bông gòn nhỏ mà lần trước em cho anh ăn.”

Kẹo bông gòn nhỏ, sản phẩm mới của xưởng kẹo Hà Lệ Quyên, là loại kẹo mà Tiểu Bông thích nhất, nhưng răng của bé hơi sâu, không thể ăn nhiều, một tuần chỉ có hai cái, nếu muốn ăn nữa cần phải ước nguyện mua.

Tuần này, bé đã ăn hết rồi.

“Được, em mua cho anh!” Giữa cái túi xách xinh đẹp và kẹo sẽ làm đau răng, Tiểu Bông quyết đoán lựa chọn.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến quầy chuyên bán túi xách, cái túi xách quả nhiên vẫn còn.

Là một cái túi xách màu trắng, chỉ lớn bằng hai nắm tay người lớn, trên đó đính đá quý màu hồng nhạt. Tiểu Bông hiện tại nhìn nó vẫn thích, đôi mắt sáng lấp lánh, lập tức giơ ngón tay nhỏ qua đó, “Chính là cái đó.”

Phàm Phàm không chút do dự lấy thẻ ra.

“Phàm Phàm, anh tốt quá, anh thật sự quá tốt rồi! Không hổ là cây ước nguyện siêu cấp của em! Em thật sự thích anh quá!”

Tiểu Bông như ý nguyện mua được túi xách, vui mừng không thôi, bé đeo túi xách lên người ngắm nghía trước gương, những lời hay tuôn ra một tràng với Phàm Phàm.

Phàm Phàm không đáp lời, khóe môi lại khẽ cong lên.

Mua được túi xách, Tiểu Bông liền kéo Phàm Phàm đi đón mẹ sắp tan làm.

Lê Tinh lúc này đang ở trong văn phòng tiếp khách.

Cho đến bây giờ, công ty đã đi vào quỹ đạo, tất cả các hạng mục đều có bộ phận chuyên môn phụ trách. Ngày thường, ngoài việc thỉnh thoảng tham gia một số tiệc tùng cần thiết, hoặc liên lạc với một số nhà cung cấp và đại lý lớn, còn lại cô rất ít khi phải ra mặt.

Hôm nay khách có chút đặc biệt, họ không phải là nhà cung cấp hay đại lý lớn, nhưng họ là do Lê Tinh đích thân mời vào văn phòng.

Mấy người này Lê Tinh trước đây cũng chỉ gặp qua một lần, nhưng sẽ không quên.

Là mấy cô gái, một người tên là Thất Thất, một người tên là Tuế Phương, còn có một người là Tiểu Tuyết, họ đều đã từng làm việc ở bách hoá số sáu.

Lúc trước bách hoá số sáu xảy ra chuyện, một đám cô gái bị hại không biết phải làm sao. Tiểu Tĩnh tìm đến Lê Tinh, hy vọng cô giúp đỡ.

Lê Tinh lúc đó muốn giúp nhóm cô gái này mở một cửa hàng, dạy họ cách mưu sinh, đưa họ vào con đường đúng đắn nhưng cuối cùng không thành.

Lúc đó trong lòng cô ít nhiều có chút thất vọng mất mát, nhưng đôi khi, kinh hỉ luôn đến vào ngày mai.

Cách 5 năm, ở tòa nhà trụ sở chính, Lê Tinh lại gặp lại họ.

Họ cũng là đến để được tư vấn về việc liên doanh cửa hàng bán sỉ. Nhưng khác với trước đây, lúc này họ đến là mang theo đủ tiền, muốn đi theo con đường chiêu thương bình thường của công ty, trở thành đối tác của công ty.

Đồng thời, họ vẫn là chủ đại lý của nội y Mộng Na.

Lúc trước nhóm cô gái này rời khỏi cuộc nói chuyện với Lê Tinh, trên đường về vẫn luôn khóc. Họ cảm thấy về quê, giấu giếm quá khứ, tùy tiện tìm một người để gả không phải là con đường phù hợp với họ, nhưng họ lại không thể nghĩ ra bây giờ nên làm gì, hoang mang vô cùng.

Phương Tình nhìn không đành lòng, cho họ một tấm danh thiếp lấy hàng tất Lệ Toa, nói với họ, nếu thật sự muốn làm ăn buôn bán có thể thử bày sạp trước.

Ở trung tâm bán sỉ làm việc, giai đoạn đầu huấn luyện cũng là phải học bày sạp.

Đây không phải là công việc gì mất mặt, nếu thật sự làm tốt, thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn đi làm.

Nhóm cô gái này có người tin lời Phương Tình, có người không tin, vẫn lựa chọn về quê lấy chồng.

Thất Thất, Tuế Phương, Tiểu Tuyết là những cô gái duy nhất trong số đó không xem mắt thành công, nhưng họ không phải vì không xem mắt được, mà là bố mẹ họ muốn gả họ cho những gia đình có thể ra giá cao, còn chưa nói chuyện hợp với đối phương.

Họ vừa về nhà đã bị kéo đi gặp người, những đối tượng đó không phải tàn tật thì là độc thân mặt rỗ, anh chị em trong nhà còn nhòm ngó số tiền tiết kiệm ít ỏi của họ, họ cuối cùng cũng giữ được.

Trong lòng mấy cô gái vốn đã không tình nguyện, từ chỗ Lê Tinh trở về, nghe được bố mẹ lại đang nói muốn cho họ đi xem mắt, còn muốn tiền của họ, khiến họ lạnh lòng, đồng thời nảy sinh ý muốn phản kháng.

Họ bàn bạc xong, quyết định thử một lần lần đề nghị của Phương Tình. Vào một đêm, mấy cô gái lấy hành lý, để lại một bức thư nói muốn đi về phía Nam làm công rồi rời khỏi nhà. Trở lại Ninh Thành, ở bên khu Tây thuê một căn phòng nhỏ, sau đó cùng nhau góp tiền lấy một ít tất Lệ Toa đi bán.

Những cô gái đó vốn chưa từng kinh doanh bán lẻ, thực sự không hiểu gì về mua bán. Khi mới bắt đầu mở sạp họ còn ngại ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn khách, luôn rụt vai sợ sệt khi có người đến hỏi giá. Nhưng hàng hóa đã nhập, tất cả vốn liếng đều dồn vào đó, nếu không bán được họ sẽ mất trắng.

Hai ngày đầu tiên họ chỉ bán được vỏn vẹn hai đôi vớ, đến bữa ăn tiếp theo còn chưa biết kiếm đâu ra, để có tiền trang trải cuộc sống, họ đành gạt bỏ sự e dè, mạnh dạn tìm kiếm khách hàng.

Từ đơn hàng đầu tiên thành công, rồi đến mười đơn, một trăm đơn, họ dần lấy lại được sự tự tin. Sau đó, họ cùng nhau góp vốn nhập tất để bán. Càng ngày càng mạnh dạn, họ cũng nảy ra nhiều ý tưởng mới. Thấy Lệ Toa làm thêm nội y, họ cũng liều lĩnh nhập theo.

Vì giá cả rẻ hơn so với các trung tâm bách hóa lớn, nên việc kinh doanh của họ khá thuận lợi.

Sau khi biết công ty Lê Tinh đổi sang nhãn hiệu Mộng Na, họ nghe tin công ty có chương trình hỗ trợ mở cửa hàng. Khi ấy, họ đã có một khoản tiết kiệm kha khá. Sau khi bàn bạc, quyết định cùng nhau mở một cửa hàng chuyên bán nội y Mộng Na.

Khi cửa hàng đi vào hoạt động, họ bắt đầu nghiên cứu các chương trình khuyến mãi hàng tuần hàng tháng của Mộng Na, học hỏi cách làm thẻ thành viên và thu hút khách hàng.

Trong vòng hai năm, cửa hàng nội y Mộng Na của họ từ một cửa hàng nhỏ 15 mét vuông đã mở rộng thành 30 mét vuông và khai trương thêm hai chi nhánh.

Việc kinh doanh nội y của họ rất thành công, họ còn được mời tham dự các buổi họp thường niên của công ty. Nhưng trong lòng họ vẫn ấp ủ một tâm nguyện, đó là mở một cửa hàng bán sỉ với công ty Lê Tinh.

Bởi vì chính thức bước chân vào, họ mới nhận ra con đường phù hợp với mình và có được thành công như ngày hôm nay.

Việc này thực sự nằm ngoài dự đoán của Lê Tinh. Thực tế, Phương Tình đã kể cho cô nghe về điều này ngay sau khi đưa danh thiếp cho họ. Ban đầu cô không quá để tâm, còn nghĩ rằng họ sẽ không muốn mở sạp nữa.

Dù sao thì họ cũng đã về quê, không có chỗ ở tại Ninh Thành. Muốn mở sạp, họ phải tìm chỗ ở tại Ninh Thành trước đã. Việc thuê nhà mà chưa biết chắc chắn kết quả là một hành động mạo hiểm. Việc nhập hàng cũng là một sự mạo hiểm lớn, nếu thua lỗ họ sẽ mất trắng tiền tiết kiệm, đồng nghĩa với việc không còn đường lui.

Những cô gái đó vốn không gan dạ, khó có thể đưa ra quyết định và dũng khí như vậy. Nhưng không ngờ, họ đã tự thách thức bản thân, dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn. Hai năm sau, cô còn gặp lại họ trong buổi họp thường niên.

Khi nhận ra họ, cô và Phương Tình đều rất vui mừng. Từ đó, cô chú ý đến họ nhiều hơn. Biết được họ có hứng thú hợp tác với công ty, cô đã chủ động gặp họ thay vì thông qua bộ phận chiêu thương.

Việc đàm phán hợp đồng diễn ra rất suôn sẻ và vui vẻ. Khi hợp đồng được ký kết, Lê Tinh đứng dậy bắt tay họ: "Chào mừng các bạn đến với công ty."

Ba cô gái vô cùng xúc động, tâm nguyện của họ đã thành hiện thực, lại còn được Lê Tinh đích thân tiếp đón, đó là một sự khẳng định lớn lao.

Họ cầm hợp đồng, nước mắt rưng rưng: "Lê Tinh, cảm ơn chị, thật sự rất cảm ơn chị. Lúc trước..."

Tuế Phương, Tiểu Tuyết là hai người nhỏ tuổi nhất nghẹn ngào nói. Họ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết diễn tả như thế nào. Lúc trước, khi nhìn thấy bóng dáng Lê Tinh rời đi, và khi được cô cho người đưa về, họ đã vô cùng cảm động. Trong thâm tâm, họ ngưỡng mộ Lê Tinh và mong muốn trở thành người như cô.

"Cảm ơn tôi làm gì, tôi có làm gì đâu. Thành công của các cô là nhờ nỗ lực của chính các cô. Tương lai của các cô sẽ còn rạng rỡ hơn nữa." Lê Tinh mỉm cười, dang tay ôm họ: "Chúc mừng các cô, và cảm ơn các cô đã tin tưởng công ty. Chúng tôi sẽ không làm các cô thất vọng."

Một hợp đồng liên doanh, kết quả của sự lựa chọn đôi bên, là minh chứng cho sự thay đổi vận mệnh của họ.

Nhìn những cô gái ấy, Lê Tinh cảm thấy rất vui. Cô định mời họ ăn tối nhưng đúng lúc đó, Phương Tình - người đã trở thành thư ký của cô, gõ cửa thông báo Tiểu Bông đã đến.

Cô bé như một chú bướm nhỏ lao vào ôm lấy chân cô: "Mẹ ơi! Mẹ tan làm chưa ạ? Tiểu Bông đến đón mẹ tan làm đây."

"Ôi, Tiểu Bông của mẹ đến rồi à?" Lê Tinh cúi xuống nhìn cô con gái đang làm nũng, nụ cười rạng rỡ trên môi. Thấy Phàm Phàm đi theo vào, cô hỏi: "Con đến cùng anh Phàm Phàm à? Chỉ có hai đứa thôi sao?"

"Dì Dương đi cùng, còn có chú Trương và anh Uy nữa." Phàm Phàm trả lời.

Chú Trương là tài xế, anh Uy là vệ sĩ. Phàm Phàm từng gặp nguy hiểm nên giờ đi đâu cũng có vệ sĩ đi cùng.

Thực ra, Tiểu Bông cũng vậy. Cô bé không được phép ra ngoài một mình, ngay cả khi có dì Dương đi cùng cũng không đủ. Tiểu Bông đi học ở trường mẫu giáo, Lục Huấn còn cử thêm người âm thầm bảo vệ.

Trong thời buổi bọn buôn người lộng hành, họ không dám lơ là.

"Ừ, vậy được." Lê Tinh ôn tồn đáp lời, rồi giới thiệu với Tuế Phương, Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, Tuế Phương, đây là con gái tôi Tiểu Bông, và cháu trai tôi Phàm Phàm."

"Chào các cô ạ! Các cô vẫn đang nói chuyện công việc với mẹ con ạ? Vậy con ra ngoài đợi các cô nhé!"

Tiểu Bông ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên chào hỏi, bé đã theo Lê Tinh đến công ty từ khi mới ba tháng tuổi, không hề sợ người lạ.

Ngày thường, ngoài việc đi dạo phố, bé thích nhất là đi "tuần tra" các phòng ban và thu gom một đống đồ ăn vặt. Nhưng hôm nay bé muốn khoe chiếc túi xách mới mua với mẹ, nên không muốn ra ngoài. Dù miệng nói sẽ ra ngoài, nhưng đôi mắt đen láy của bé vẫn chớp chớp liên tục.

Các cô gái này trong vài năm bận rộn mở cửa hàng vẫn chưa kết hôn, giờ sự nghiệp đã ổn định, họ cũng đang tính đến chuyện tìm đối tượng sinh con. Thấy cô bé đáng yêu như vậy, không khỏi mỉm cười, vô thức giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:

"Không cần ra ngoài đâu, các cô sắp về rồi. Tiểu Bông có thể cùng mẹ về nhà rồi."

Họ không muốn làm phiền hai mẹ con, nói lời tạm biệt với Lê Tinh rồi rời đi.

Lê Tinh hẹn lần sau sẽ mời họ ăn cơm và tiễn họ ra cửa. Quay vào thì nhìn thấy Tiểu Bông lẽo đẽo theo sau, giơ chiếc túi xách xinh xắn lên khoe:

"Mẹ ơi, mẹ xem túi xách của con có đẹp không ạ?"

Lê Tinh liếc mắt là nhận ra chiếc túi xách mà bé đã nhìn thấy ở Long Hưng vài ngày trước. Lúc đó cô nói bé đã tiêu hết hạn mức, nhưng thực tế cô đã mua chiếc túi đó rồi.

Cô hiểu rõ cô con gái này, cô bé chắc chắn sẽ tìm bố hoặc anh Phàm Phàm để mua. Cô đã dặn nhân viên cửa hàng, nếu có khách hàng khác muốn mua chiếc túi đó, họ có thể bán trước, nhưng phải nhớ nhập lại hàng cho cô. Nếu con gái cô đến mua, thì không cần nhập hàng khác, cô sẽ đưa con gái đến lấy chiếc túi đó.

Quả nhiên.

Lê Tinh bất lực với cô con gái mua sắm còn giỏi hơn cả mình. Trong nhà chỉ có một cô con gái, lại là đứa cháu gái duy nhất, cả nhà đều cưng chiều, khó mà quản lý được.

Mỗi lần nhìn thấy con gái mua sắm, cô lại cảm thấy mình kiếm tiền vẫn chưa đủ, xem ra cô thật sự phải suy xét việc hùn vốn vào mỏ vàng mà em trai của chị dâu ba đã nói với cô. Trong lòng nghĩ, Lê Tinh nhìn về phía con gái:
"Bảo bối, túi xách này của con là vừa mua đúng không? Mẹ hình như đã nói với con, hạn mức tháng này của con đã dùng hết rồi?"

"Dạ."

Tiểu Bông chỉ lo vui mừng vì mình có túi xách mới, quên mất chuyện này, cô bé vội vàng nhìn về phía Phàm Phàm.

Phàm Phàm trước mặt Lê Tinh luôn hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nhưng gặp phải chuyện của Tiểu Bông thì cậu luôn che chở, cậu mím môi định lên tiếng, Lê Tinh lại ôn hòa nhìn cậu:

"Anh Phàm Phàm của chúng ta để Tiểu Bông tự nói nhé."

"Con là đã ứng trước với Phàm Phàm nguyện vọng của cuối tuần sau rồi ạ!"

Tiểu Bông sợ mẹ tịch thu túi xách, cô bé vội vàng ôm túi xách giấu ra sau lưng.

"Mẹ, cuối tuần này con sẽ biểu hiện tốt, mẹ đừng thu túi xách của con, hôm nay về nhà con múa cho mẹ xem được không?"

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc tuyết, nũng nịu nhìn mẹ. Lê Tinh suýt nữa thì nói "được", nhưng cả nhà cũng chỉ có cô là có thể nhẫn tâm với Tiểu Bông một chút, chồng cô thì không trông mong được gì trong chuyện này, Lê Tinh dời ánh mắt đi, không nhìn đôi mắt lấp lánh của con gái, đang định mở miệng, đúng lúc này cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, một giọng nam trầm ấm vang lên:

"Tan làm chưa?"

Là Lục Huấn.

Lục Huấn ban đầu sản nghiệp cái gì cũng làm, mọc lên như nấm, nhưng từ khi con gái ra đời, anh đột nhiên cảm thấy việc mọc lên như nấm này quá tốn kém tâm sức và thời gian của anh.

Hơn nữa, những sản nghiệp này nhìn như đều hoạt động không tệ, nhưng thật sự có thể khiến cả nước đều biết đến thì chưa có.

Tuy rằng không bỏ tất cả trứng vào một giỏ là không sai, nhưng anh luôn cần phải có một hướng đi, có một ngành nghề chính. Vì thế, anh đem toàn bộ sản nghiệp trong tay làm một cuộc phân chia điều chỉnh. Đầu tiên là xưởng thép của Kim Bưu, họ đầu tư chiếm cổ phần, cũng có thể cử người vận chuyển xây dựng, nhưng không tham gia sản xuất và kinh doanh. Công ty bất động sản của Phạm Trường Hải cũng tương tự, anh chiếm cổ phần làm cổ đông, không còn tham gia kinh doanh quản lý.
Mặt khác, đội thuyền đánh cá, trại chăn nuôi, trạm thu mua, sau này do Thuận Tử toàn quyền hoạt động, phụ trách. Vũ Tiến phụ trách toàn bộ đội xe, bao gồm vận chuyển hậu cần, bảo vệ công ty và một chuỗi cửa hàng đồ khô, hải sản tươi sống phía dưới.

Anh thì dồn toàn bộ tâm sức vào phát triển xây dựng Hồng Thái Dương, đưa Hồng Thái Dương mở rộng mạng lưới kinh doanh ra cả nước, mặt khác, đẩy mạnh nghiên cứu phát minh.

Tất cả các hạng mục lớn nhỏ trong tay đều được phân chia rõ ràng, suy nghĩ của Lục Huấn rõ ràng hơn rất nhiều, cũng không giống như trước, tinh thần bị phân tán mệt mỏi, có thể rút ra thời gian tâm sức để ở bên vợ con.

Ngày mai là cuối tuần, cũng là ngày hội hóa trang, anh đã tìm người đặt may bộ đồ mẹ con hình hồ ly nhỏ, cũng đã lấy được, tan làm một cái liền vội vàng đến đây đón vợ.

Nhìn thấy con gái và Phàm Phàm, ý cười trên mặt anh càng sâu: "Tiểu Bông và Phàm Phàm của chúng ta cũng ở đây sao?"

"Bố bố!"

Tiểu Bông nhìn thấy bố, mắt sáng lên, cô bé hét lớn một tiếng rồi nhào về phía anh.

Lục Huấn ngồi xổm xuống đón con gái, một tay ôm bé lên: "Tiểu Bông của chúng ta cũng đến đón mẹ tan làm sao?"

"Vâng, vâng ạ!"

Tiểu Bông dùng sức gật đầu, lại giơ túi xách của mình lên cho bố xem: "bố bố, bố xem túi xách của con có xinh không?"

Lục Huấn nhìn chiếc túi trong tay con gái, bèn khựng lại nhìn người vợ đang bất đắc dĩ, trong mắt anh hiện lên vẻ hiểu rõ nhưng không lộ ra, nhận lấy chiếc túi nghiêm túc nhìn, khẳng định cười trả lời con gái:
"Rất xinh đẹp, đá quý trên đó vẫn là dùng màu hồng mà Tiểu Bông thích nhất, rất đẹp!"

Lê Tinh: “……”

"Đúng không ạ, đúng không ạ! Con cũng cảm thấy đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt hợp với con!"

Nhận được lời khẳng định của bố khiến Tiểu Bông cười tít mắt, bàn tay nhỏ của cô bé nắm lấy dây đeo túi xách, vui vẻ bàn luận với bố.

"Nó cũng đặc biệt dễ phối đồ, Tiểu Bông ở nhà có rất nhiều váy đều có thể phối với nó."

"Ừ, đúng là như vậy không sai."

Lục Huấn mỉm cười đáp lời con gái, liếc nhìn khuôn mặt vừa cười vừa không cười của vợ đang liếc mình, khẽ ho một tiếng, lại nói: "Nhưng bố nhớ, hạn mức mua túi xách tháng này của Tiểu Bông đã dùng hết rồi mà? Cái túi xách này là anh Phàm Phàm mua cho Tiểu Bông sao? Vậy Tiểu Bông đã tặng anh Phàm Phàm cái gì chưa?"

Tiểu Bông thông minh, cô bé vừa nghe bố nói lời này liền cảm thấy có gì đó không ổn, giọng nói nhỏ lại: "Vâng, là Phàm Phàm mua cho Tiểu Bông, Phàm Phàm nói muốn ăn kẹo bông gòn nhỏ, cuối tuần sau con được bông hồng nhỏ sẽ cùng bố ước nguyện mua cho anh ấy."

"Tiểu Bông muốn ứng trước nguyện vọng của cuối tuần sau sao?" Lục Huấn làm ra vẻ kinh ngạc.

"Vâng, không được sao ạ?." Tiểu Bông thấp thỏm liếc nhìn bố.

Lục Huấn nghĩ nghĩ, "Cũng không phải là không được. Chỉ là bố đã mua cho Tiểu Bông một chiếc váy mới giống của mẹ, có thể hóa trang thành tiểu hồ ly, còn có một chiếc mặt nạ tiểu hồ ly, đặc biệt xinh đẹp, bố vốn định coi như nguyện vọng của cuối tuần sau tặng cho Tiểu Bông, xem ra chỉ có thể để đến cuối tuần sau nữa."

"Bố lại mua cho con và mẹ váy xinh đẹp ạ!" Tiểu Bông kinh ngạc. "Còn có mặt nạ hồ ly, có thể hóa trang thành tiểu hồ ly sao?"

"Đúng vậy," Lục Huấn gật đầu. "Tiểu Bông không phải thích nhất cùng mẹ mặc đồ có thể hóa trang thành động vật nhỏ sao?"

"Đúng rồi, thích lắm ạ!" Tiểu Bông cười tít mắt trả lời.

"Ừ, vậy được, vậy bố cuối tuần sau nữa sẽ đưa váy cho Tiểu Bông, đến lúc đó cùng mẹ mặc nhé." Lục Huấn cười, sờ lên cái đầu mềm mại của con gái.

"Cuối tuần này không thể mặc luôn sao?" Tiểu Bông nghe được phải đến cuối tuần sau nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn mất mát nhăn nhó.

Con gái nhăn mặt, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương, Lục Huấn không nỡ để con bé thất vọng, anh không khỏi nhìn Lê Tinh.

Lê Tinh quay mặt đi, mặc kệ anh.

Anh im lặng thu lại ánh mắt, càng dịu dàng kiên nhẫn nói với con gái: "Tiểu Bông đã hứa sẽ mua kẹo bông gòn nhỏ cho anh Phàm Phàm, đúng không?"

Phàm Phàm lúc này ngẩng đầu lên: "Có thể mua kẹo muộn một tuần cũng được."

"Đúng rồi!" "Mắt Tiểu Bông sáng lên, "Con có thể cuối tuần sau nữa mới mua kẹo cho Phàm Phàm, ngày mai liền có thể mặc váy mới rồi!"

Lê Tinh, Lục Huấn: "..."

"Về nhà trước đi? Bà xã." Lục Huấn hết cách, anh quay sang vợ nói.

Lê Tinh liếc anh một cái, đối với kết quả này cô không hề ngạc nhiên, mỗi lần có mặt hai người, một lớn một nhỏ không nói nguyên tắc này trước mặt con gái, cuối cùng đều như vậy.

"Bảo bối, cái túi xách này anh Phàm Phàm đã mua cho con, mẹ không thể đưa con đi trả, nhưng con phải nhớ kỹ, con đã ứng trước hai tuần nguyện vọng, không thể nhiều hơn nữa, vượt quá ba lần, mẹ sẽ thu hồi cơ hội ước nguyện của con. Mặt khác, đã mua túi xách thì chúng ta phải dùng, ít nhất phải dùng đủ năm lần, không thể lãng phí, biết không?"

Tiểu Bông thích mua đồ, trong nhà không thiếu tiền, cũng chiều theo ý con bé, nhưng Lê Tinh vẫn luôn nhớ giấc mơ trước đây của mình, cô hiện giờ sẽ không đi vào vết xe đổ trong mơ, nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho Tiểu Bông, có thói quen mua sắm giống cô.

Quả thật, cô và Lục Huấn sẽ nỗ lực vì con gái mà tích lũy một khoản tài sản khổng lồ, nhưng chuyện tương lai ai dám đảm bảo không có bất ngờ xảy ra. Trong lòng lo lắng, trong việc giáo dục con gái cô cũng không dám lơ là, ít nhất không thể để con bé hình thành thói quen xa hoa, lãng phí, vô độ.

"Con biết rồi mẹ, mẹ đã nói, số lần ứng trước không thể quá nhiều, nếu nhiều thì sau này ước nguyện sẽ không linh nghiệm."

Tiểu Bông nhìn khuôn mặt nghiêm túc của mẹ, cô bé ngoan ngoãn đáp, lời mẹ nói với bé đều nhớ kỹ, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực, đan ngón tay vào nhau, lại nói:

"Mẹ, cuối tuần này con đi học muộn, không có được đủ bông hồng nhỏ, nhưng thứ Hai tuần sau con chắc chắn sẽ cố gắng lấy đủ bông hồng nhỏ. Hôm nay con còn nói với cô giáo, cuối tuần sau khi làm vệ sinh con làm thêm một ngày, cô giáo sẽ cho con mượn bông hồng nhỏ của cuối tuần này."

Con gái đặc biệt hiểu chuyện, dáng vẻ nhỏ nhắn càng đáng yêu, Lê Tinh mềm lòng, mỉm cười đưa tay khẽ chạm vào mặt con gái:

"Ừ, Tiểu Bông của chúng ta rất giỏi! Mẹ tin Tiểu Bông."

"Vậy được, vậy chúng ta tan làm về nhà đi, về nhà xem bố mua váy cho chúng ta có xinh đẹp không!" Công việc của Lê Tinh đã hoàn thành, con gái, chồng đều đến rồi, cô cũng không trì hoãn nữa, đi lấy túi xách.

"Vâng ạ!" Tiểu Bông hưng phấn đáp, lại quay đầu gọi bố đang ôm mình: "Bố, chúng ta nhanh về nhà thôi, thử quần áo mới!"

"Được."

Lục Huấn cưng chiều nhìn con gái, sau đó một tay ôm con gái một tay dắt vợ, bên cạnh còn có Phàm Phàm, cả nhà vui vẻ về nhà.

Hạnh phúc của họ vẫn còn tiếp diễn.

(Tiếc là không có ngoại truyện của Quý Lâm)

HOÀN NGOẠI TRUYỆN

Bình Luận (0)
Comment