Đêm đã tối, gió ven sông thổi mạnh hơn. Những quán hàng ven đường bắt đầu dọn dẹp vì trời tối, đám đông dạo chơi cũng thưa thớt dần. Người già đã về nhà nghỉ ngơi, chỉ còn lại vài thanh niên đi dạo xa xa, bên cạnh là những đứa trẻ ríu rít nô đùa.
Không ai chú ý, ở gần nhà thờ, có một đôi đang đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng.
Từ khoảnh khắc đôi môi bị Lục Huấn chiếm lĩnh, đầu óc Lê Tinh như vang lên một tiếng “ong”, tất cả suy nghĩ đều hóa thành trống rỗng. Hơi thở nóng rực, bá đạo của anh dồn ép từng dây thần kinh trong não cô, đến mức chỉ còn những đám sương trắng mơ hồ lơ lửng.
Anh hôn cô mạnh mẽ, môi cô thoáng tê dại. Từng âm thanh khẽ khàng tràn ra từ miệng cô, khiến anh hơi ngập ngừng trong một thoáng. Nhưng ngay sau đó, làn môi ấy càng thêm cuồng nhiệt tham lam mút lấy, nghiền ngẫm. Tựa như một con sói hoang đang tận hưởng từng tấc mềm mại, quyết không để bất kỳ chút ngọt ngào nào thoát đi.
Chiếc túi vải đặt trên đùi cô đã rơi xuống đất từ lúc nào vì cơ thể cô ngả nghiêng. Tiếng ve từ xa vọng lại từng hồi, lẫn trong tiếng cười đùa của lũ trẻ.
“Có người.”
Lê Tinh giật mình, vội đẩy anh ra, nhưng đôi tay yếu ớt của cô chẳng hề có chút sức lực nào. Sự kháng cự mỏng manh đến mức gần như không tồn tại.
Lục Huấn tất nhiên chẳng cảm nhận được. Anh chưa từng nghĩ rằng đôi môi của một người có thể mềm đến vậy, như thể sẽ tan chảy trong miệng anh bất cứ lúc nào. Anh còn cảm nhận được vị ngọt thoảng qua, giống như bát chè hương quế cô uống lúc tối. Mùi thơm ngào ngạt, ngọt ngào lan tỏa, khiến anh mê đắm như lạc vào một thế giới mới. Ở nơi đó, anh là một kẻ chinh phục đầy tham vọng, muốn chiếm trọn mọi vẻ đẹp, chẳng buồn quan tâm bất kỳ điều gì khác.
“Không có ai đâu, cách xa lắm, chẳng ai qua đây cả.”
Nghe thấy lời cảnh báo hoảng hốt của cô, anh thoáng nghiêng tai lắng nghe rồi đáp bằng giọng khàn khàn. Hơi thở anh gấp gáp khi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ như an ủi lên môi cô, bàn tay to lớn vòng qua eo thon, bế bổng cô vào lòng. Khi cô vừa mở miệng định kêu lên, chiếc lưỡi linh hoạt của anh đã nhanh chóng luồn vào, nuốt trọn tiếng thốt ấy.
Anh hành động quá nhanh, khiến Lê Tinh chỉ kịp cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng rồi cả người rơi vào lòng anh. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy áo trước ngực anh. Còn chưa kịp lấy lại cân bằng, môi cô đã bị anh chiếm đoạt thêm một lần nữa.
Chiếc lưỡi mềm mại, ấm nóng của anh không ngừng quét qua từng góc trong khoang miệng cô, khuấy động đến mức gốc lưỡi cô cũng tê rần. Tựa như một con sói hoang đổi lãnh địa, bắt đầu tìm kiếm con mồi mới, sự chiếm đoạt của anh dữ dội đến mức chỉ còn lại bản năng tấn công và cướp lấy. Lê Tinh cảm thấy mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn, hoàn toàn phải dựa vào từng luồng khí mà anh truyền cho.
Hơi thở bỏng rát của anh như ngọn lửa lan tràn, đốt cháy cả đầu óc cô lần nữa thành một mớ hỗn loạn mơ hồ. Gương mặt cô đỏ ửng bất thường, hơi nước dâng lên trong đôi mắt khiến mọi thứ trước mặt trở nên nhòe đi. Tai cô ù đặc, dần dần chẳng còn nghe được tiếng ve hay cả những tiếng cười đùa của lũ trẻ xa xa.
Cô không biết liệu mình đã thích nghi với sự bá đạo của anh, hay anh đã cố tình làm dịu lại động tác cuồng nhiệt ban đầu. Dần dần, Lê Tinh bắt đầu cảm nhận được một cảm giác khác biệt: vừa như khoái cảm, lại vừa như sự bứt rứt không thể chịu đựng nổi. Tiếng thở khe khẽ của cô mang theo sắc thái mơ hồ gợi cảm, cùng sự kí.ch thí.ch mơ màng âm ỉ nảy nở. Lực đạo mạnh mẽ và sự bá đạo của anh giờ đây không còn khó chịu như trước nữa, mà thậm chí… cô bắt đầu khao khát.
Cơ thể anh quá nóng, như một bức tường đồng rực lửa. Cơ thể cô cũng nóng rực lên như bị thiêu đốt, còn có một dòng hơi ẩm lạ lùng dâng lên từ sâu bên trong. Lê Tinh bất giác siết chặt tay, bấu lấy vạt áo trước ngực anh. Cô khẽ nhấc người, chân đặt lên đầu gối anh, hai chân co lại, đầu gối chống vào eo anh, cả người áp sát về phía anh.
Lê Tinh vốn học múa từ nhỏ, thân dưới vững chắc, cơ thể lại dẻo dai. Tư thế này với cô vốn chẳng hề khó khăn. Cổ cô ngửa ra, trắng mịn như ngọc, đôi môi khẽ hé mở, vô thức mấp máy như muốn thử nghiệm.
Cô bắt đầu đáp lại.
Nhận ra điều này, ánh mắt sâu thẳm của anh vụt qua tia sáng dịu dàng. Anh buông chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào ấy ra, như phần thưởng nhẹ nhàng chạm hai lần vào khóe môi cô. Nhưng ngay sau đó, anh lại nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, tiếp tục chiếm giữ toàn bộ.
Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ dường như là bản năng tự nhiên. Người đàn ông từ đầu chỉ biết cắn nuốt thô bạo, lúc này đã bắt đầu điều chỉnh lực đạo và tốc độ. Bàn tay to lớn đặt sau gáy cô nhè nhẹ vu.ốt ve, ngón tay thô ráp cọ xát vào làn da mềm mại. Hàm răng không còn chỉ dừng lại ở những cú va chạm mạnh…
Nhưng chính sự thay đổi này lại khiến cô khổ sở. Lê Tinh chưa bao giờ cảm thấy bị hành hạ đến vậy. Gáy cô vô cùng nhạy cảm, lòng bàn tay thô ráp của anh mang theo những vết chai, từng đường nét chà xát qua khiến cô như có hàng ngàn con kiến bò khắp người. Toàn thân cô run rẩy mềm nhũn, bất giác kêu lên khe khẽ, nhưng âm thanh ấy chỉ khiến anh hôn cô mạnh mẽ hơn.
Đây là lần đầu tiên Lê Tinh hôn môi, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, làm sao chịu nổi kiểu giày vò này. Cô cảm giác như cơ thể mình sắp tan chảy, mềm nhũn không còn chút sức lực, tựa như đang đứng trên mây và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Đầu ngón chân cô vốn đặt trên đầu gối anh càng lúc càng căng chặt, đôi chân đang chống đỡ cũng mất đi kiểm soát mà siết chặt lấy vòng eo săn chắc của anh. Bàn tay cô nắm lấy áo anh mỗi lúc một chặt hơn, như thể không muốn buông rời.
Những ngón tay thon nhỏ của cô siết chặt vạt áo đen, khiến vải áo nhăn nhúm, kéo căng đến mức một chiếc cúc phát ra tiếng tách và bật tung. Đầu ngón tay Lê Tinh vô tình lướt dọc mép áo, chạm đến một vùng cơ bắp rắn chắc.
Nóng bỏng, săn chắc, bề mặt hơi gồ ghề nhưng vẫn trơn láng. Ngón tay cô khẽ run rẩy, chợt mở bừng mắt, không cẩn thận cắn mạnh lên môi anh.
Lục Huấn nhíu mày vì đau, từ từ buông cô ra, ánh mắt sâu thẳm đầy hơi thở nặng nề, nhìn cô khẽ hỏi: "Sao vậy?”
Lê Tinh xấu hổ muốn chết, rụt người vào lòng anh thở dồn dập, mắt nhắm lại, ngón tay chỉ về phía vạt áo nhăn nhúm và phần ngực lộ ra của anh: "Áo… em làm rách áo anh rồi.”
Ánh mắt Lục Huấn theo ngón tay cô nhìn xuống. Áo không bị rách, nhưng chiếc cúc thứ ba đã đứt chỉ, treo lỏng lẻo trên một đầu sợi chỉ. Vì cô quá căng thẳng mà kéo mạnh, vạt áo bung ra, để lộ một vùng cơ ngực rắn chắc.
Lục Huấn sững lại một giây, ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt cô khép chặt, dáng vẻ xấu hổ đến mức không dám đối diện. Anh không khỏi bật cười, nhưng anh biết nếu giờ mà cười, cô chắc chắn sẽ lập tức nhảy khỏi người anh mà tìm lỗ nào trốn mất.
Anh cố nhịn cười, đưa tay gỡ chiếc cúc, nắm chặt trong lòng bàn tay, kéo vạt áo lại chỉnh sửa rồi hờ hững nói: "Không sao, chỉ là nút áo lỏng thôi, không phải rách.”
Nghe vậy, Lê Tinh mở mắt nhìn về phía ngực anh. Sau khi anh chỉnh lại, trông đỡ hơn nhiều so với lúc nãy, nhưng vẫn còn rõ những vết nhăn. Một chiếc cúc đã bung, để lại một khe hở nhỏ. Ngồi thì không quá rõ, nhưng nếu đứng dậy đi lại, khe hở đó chắc chắn sẽ lộ ra thêm.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ hôn một chút thôi mà đã làm bung áo người ta. Nghĩ đến những lời mình nói thẳng thừng lúc trước, cô càng không dám ngẩng đầu.
“Anh định lát nữa về chỗ ông nội Lục sao? Chỗ này cách trung tâm không xa, mà bên đó lại đóng cửa muộn hơn mấy nơi khác. Bây giờ qua đó vẫn kịp. Em mua cho anh một chiếc áo để thay nhé?” Lê Tinh nhìn đồng hồ dưới ánh trăng rồi ngước lên hỏi anh.
Cô biết Lục Huấn không sống cùng gia đình, nhưng đi xa nhiều ngày, trở về cũng nên ghé thăm ông nội. Dù trời tối, người khác có lẽ sẽ không chú ý anh mặc gì, nhưng lỡ ai đó nhìn thấy, lại biết họ ở cùng nhau trước đó, không phải sẽ dễ dàng đoán ra chuyện gì đã xảy ra sao? Cô đã đủ xấu hổ rồi, không muốn sự việc lan rộng thêm.
Ý nghĩ của cô gần như viết rõ lên mặt, khiến Lục Huấn không nhịn được mà nở nụ cười. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chỉnh lại những lọn tóc xõa rối bên má và môi cô, dịu dàng nói: "Tối nay không về nhà ông nội. Ông nội ngủ sớm, anh về cũng chẳng trò chuyện được nhiều. Để hôm khác rảnh rỗi rồi ghé.”
“Nếu em muốn đi dạo trung tâm thì được, nhưng chỉ để mua áo cho anh thì không cần. Trên xe có áo.”
Lục Huấn vừa nói vừa siết nhẹ cánh tay đang ôm cô, không có ý định thả ra. Anh không muốn đưa cô rời đi vào lúc này.
Lê Tinh không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nhưng anh dưới ánh trăng đã thu vào tầm mắt tất cả. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi mắt ướt át như vừa bị bắt nạt, hàng mi dài khẽ rung, còn ẩm ướt. Đôi môi căng mọng như quả anh đào chín, hơi sưng đỏ với lớp bóng mờ còn đọng lại, không biết là của cô hay của anh.
Dáng vẻ ấy quá đỗi quyến rũ, anh sao có thể để cô bước ra gặp người khác?
Nghe anh nói trên xe có áo, Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm:
“Xe có áo sao? Vậy chúng ta về thay đi.”
Nói xong, cô chợt nhận ra mình vẫn ngồi trong lòng anh, hai chân co lại trên đùi anh. Khuôn mặt cô lại nóng lên, cố gắng giãy ra, nhưng bàn tay to của anh đang đặt trên eo cô, thấy cô động đậy bèn siết chặt hơn, trầm giọng hỏi:
“Muốn về rồi à?”
Giọng anh vẫn khàn khàn, mang theo chút lưu luyến và tiếc nuối, hòa vào tiếng ve trong đêm tĩnh lặng.
Lê Tinh không động đậy nữa. Thực ra cô cũng không muốn về sớm như vậy. Cô chưa quên lý do mình đề nghị đi dạo, cũng chưa nghĩ ra cách nói chuyện về Quý Lâm… Cô chỉ cảm thấy ngại ngùng vì chuyện vừa rồi, mong anh thay áo nhanh hơn.
“Cứ ở lại thêm chút nữa cũng được.” Cô khẽ nói.
Tựa vào lòng anh, cô lại thấy bản thân dễ bối rối hơn, chỉ nói một câu thôi mà mặt đã đỏ bừng.
“Vậy chúng ta ở lại thêm một chút.”
Lục Huấn mỉm cười, siết chặt vòng tay, kéo cô lại gần hơn. Một tay anh khẽ vuốt những lọn tóc rối mà chính anh đã làm loạn.
Đây là lần thứ hai anh chỉnh tóc cho cô.
“Tóc em rối à?”
Lê Tinh nhìn động tác của anh, định đưa tay lên kiểm tra, nhưng tay cô vừa chạm vào cánh tay anh đã lập tức rụt lại như bị điện giật.
Lục Huấn nhìn hành động ấy, biết cô lại ngượng, không giận mà chỉ mỉm cười. Ngón tay anh luồn vào những sợi tóc của cô, gỡ nhẹ chiếc dây buộc tóc lỏng lẻo sắp rơi, giọng nói bình thản: "Dây buộc tóc bị lỏng rồi.”
“À…”
Nhìn chiếc dây trong tay anh, cô chợt nhớ đến cảnh anh luồn tay qua tóc cô lúc nãy. Tóc cô vốn dày, buộc không chặt, bị như vậy vài lần tất nhiên sẽ bung ra. Ký ức hiện lên, cô ngượng ngùng nhận lấy dây buộc rồi ậm ừ vài tiếng.
Nhớ ra trong túi có gương nhỏ và lược, cô khẽ động đậy.
“Sao vậy?” Anh lập tức đỡ cô, hỏi.
“Em lấy túi. Trong túi có lược.”
“Túi?”
Lục Huấn liếc quanh, không thấy chiếc túi của cô đâu. Anh cúi nhìn xuống chân mình, ánh mắt khẽ dao động.
“Lạ thật, sao túi lại…”
Lê Tinh không thấy túi trên tảng đá, cô khẽ thắc mắc một tiếng, gần như cùng lúc với anh nhìn xuống đất. Trong nháy mắt, không khí như ngưng đọng, im bặt.
Dưới ánh trăng, chiếc túi vải bố màu be thêu lá trúc đang nằm yên lặng trên mặt đất. Không biết từ lúc nào mà một chân của Lục Huấn đã giẫm lên quai túi, miệng túi và cạnh bên đều in hằn dấu chân to của anh.
"Phụt!" Lê Tinh nhìn chiếc túi vải bám đầy bụi bẩn, rồi lại quay sang nhìn chiếc áo sơ mi đen sờn chỉ của Lục Huấn. Cô mím môi, cuối cùng không nhịn được cười phá lên.
"Chúng ta coi như huề nhau nhé?"
Chỉ là một nụ hôn thôi mà, hai người họ trông như vừa đánh nhau vậy. Cô làm hỏng áo anh, anh giẫm bẩn túi của cô, đúng là một mớ hỗn độn.
"Coi như vậy đi." Lục Huấn khom người nhặt chiếc túi lên, phủi sạch bụi đất và cỏ vụn, nhìn những vết chân loang lổ trên đó, bất đắc dĩ cười.
Bây giờ anh đã hiểu được cảm giác xấu hổ đến mức không muốn mở mắt ra của Lê Tinh lúc trước. Nhưng thấy cô hoàn toàn quên đi sự ngại ngùng ban nãy mà vui vẻ cười đùa, anh lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Chỉ là làm bẩn túi của cô như vậy, anh ít nhiều cũng cảm thấy áy náy. "Hay là, bây giờ anh đưa em đi mua cái mới nhé?"
"Không cần đâu, đã nói là huề nhau rồi mà. Ở nhà em còn nhiều túi lắm, lát về thay cái khác là được."
Lê Tinh đáp lại, đưa tay lấy chiếc túi vải từ tay anh, nhìn kỹ. Thật sự rất bẩn, không biết bị giẫm thế nào mà những vết chân như in sâu vào vải, góc túi còn có dấu vết bị rách do ma sát với mặt đất. Có lẽ dù giặt sạch cũng không dùng được nữa.
Cô không nhịn được lại nhìn anh, Lục Huấn không giấu được vẻ lúng túng. Anh đưa tay lên xoa sống mũi: "Vẫn nên đi mua cái mới đi. Túi ở nhà là túi ở nhà, thêm một cái để thay đổi cũng tốt. Vừa hay sáng mai chúng ta cũng đi mua ủng cho em, mua luôn một thể."
"Lần này đến Từ Thành, anh cũng định mua chút quà cho em, nhưng không tìm được gì ưng ý, đành phải đưa em đi mua vậy."
Lục Huấn nói, cúi đầu nhìn đôi giày của cô dưới đất. "Ngày mai em đi chọn giày nhé, mua vài đôi thoải mái một chút."
Lê Tinh rất thích quần áo, túi xách và giày dép đẹp. Cô không bao giờ cảm thấy mình có quá nhiều túi xách hay giày. Lời Lục Huấn nói khiến cô xiêu lòng, nhưng gần đây cô thật sự đã mua rất nhiều, còn một số đồ mới chưa mặc đến, thậm chí còn chưa bóc hộp. Cô không khỏi nhìn anh, do dự: "Mấy hôm nay em cũng mua một ít túi xách và giày rồi, còn hai đôi chưa đi."
Cô do dự, chứng tỏ là muốn mua, Lục Huấn nhìn ra, liền cười nói: "Mua thêm mấy đôi cũng không sao, lúc nào muốn đi thì không cần phải vội vàng chọn nữa, đúng không? Hơn nữa em cũng nên mua thêm hai đôi giày thấp hoặc giày bệt, như ngày mai chúng ta đi bắt cá, em đi giày cao gót chắc chắn không tiện."
Vốn đã động lòng, nghe anh khuyên thêm vài câu, Lê Tinh liền cười rạng rỡ: "Anh nói cũng đúng, vậy sáng mai chúng ta đến trung tâm thương mại xem nhé?"
"Ừ."
Lục Huấn cười, thấy cô mở túi lấy ra chiếc lược nhỏ và gương soi, anh tự nhiên cầm lấy chiếc lược từ tay cô, đưa tay vén mái tóc xõa trên vai cô ra sau lưng để chải.
Cô vẫn đang ngồi trên đùi quay mặt vào anh, anh chải tóc cho cô, cánh tay vòng lấy cô, tư thế này rất bất tiện, cũng rất dễ khiến người ta liên tưởng, hơn nữa không thể tránh khỏi việc nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
"Để em tự làm." Lê Tinh vội vàng nói, đưa tay muốn lấy lại chiếc lược nhỏ trong tay anh.
Lục Huấn không cho: "Nhanh thôi mà."
"... Anh biết chải à?" Lê Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lục Huấn nhướng mày, anh không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Chải cho em xem nhé?"
Lê Tinh vốn định nói với anh rằng tóc cô nhiều khó chải, nếu không biết chải sẽ nhanh chóng bị rối vào nhau, tuy tối qua cô mới gội đầu, tóc tương đối mềm mượt, nhưng mái tóc này đối với người không quen, vẫn rất khó chải suôn, chải không tốt rất dễ bị rối.
Nhưng anh đã nói như vậy, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, hơn nữa cô cũng có chút tò mò, không biết anh sẽ chải cho cô kiểu tóc gì.
"Vậy cũng được, anh thử chải cho em xem, từ khi trưởng thành, ngoài tiệm làm tóc ra, chưa có ai chải đầu cho em đâu."
Tóc Lê Tinh nhiều, chịu được sự tra tấn, lại là buổi tối, cũng vừa hay không có việc gì làm, nghĩ để anh thử xem sao cũng được, cô nhướng mày nói rồi chống chân xuống đất, mang giày vào, từ trên đùi anh xuống ngồi sang bên cạnh, nghiêng người về phía anh chờ đợi.
Trên đùi bỗng nhiên nhẹ bẫng như có gì đó trống rỗng, Lục Huấn cúi đầu nhìn đùi và lòng mình trống không, anh cũng nghiêng người theo cô, đến gần cô hơn mới nhẹ giọng hỏi: "Em muốn kiểu tóc nào? Buộc cao hay buộc thấp?"
Anh làm y như ở tiệm làm tóc, còn rất chuyên nghiệp, Lê Tinh không khỏi nhếch khóe môi: "Kiểu nào cũng được, chải đại là được rồi."
Lục Huấn nắm lấy tóc cô ngắm nghía một chút, suy nghĩ rồi nói: "Vậy anh cứ chải theo ý anh nhé?"
"Vâng, chải đại đi, không sao đâu." Lê Tinh không nghĩ Lục Huấn biết chải đầu, cô khẽ gật đầu đáp lại một cách qua loa, nghĩ nghĩ, cô giơ chiếc gương nhỏ lên, dự định lát nữa tình hình không ổn thì sẽ kịp thời hô dừng.
Lục Huấn chú ý đến động tác của cô, anh cũng không nói gì, khóe miệng nở nụ cười cầm lược chải tóc cho cô.
Trời đã tối, gương lại nhỏ, soi không được rõ lắm, Lê Tinh chỉ thấy anh ở phía sau từng chút từng chút vén tóc cô lên, vuốt theo sợi tóc, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cô cũng không cảm thấy tóc bị kéo căng da đầu.
Anh như vậy, hoàn toàn khác với lúc anh hôn cô.
Lê Tinh không kìm được lại nhớ đến cảnh tượng lúc họ hôn nhau, lồng ng.ực anh nóng bỏng, cánh tay như bằng sắt vô cùng mạnh mẽ giữ chặt cô trong lòng, ngay cả tiếng tim đập cũng mạnh mẽ như vậy, khiến người ta nghe thấy cũng phải đập thình thịch theo, anh hôn cô như mãnh thú, không buông tha cho cô chút nào, chỉ cần có một chút khe hở, đều có thể nhanh chóng tìm thấy mà luồn vào.
Cái lưỡi như có xúc tu, quấy đảo khiến lưỡi cô không có chỗ trốn, bị ép phải nuốt lấy anh...
Cô hoàn toàn không thể chống đỡ được anh.
Anh hôn cô, nụ hôn ấy mãnh liệt hơn bất cứ gì mà những câu chuyện tình cảm từng miêu tả, khiến người ta đỏ mặt tía tai, tim đập dồn dập.
Lê Lê Tinh li.ếm đôi môi còn hơi đau nhức, tay cầm chiếc gương nhỏ, ngón tay thon dài vô thức vân vê dải ruy băng. Gương mặt dần đỏ ửng, nóng bừng trở lại.
Phía sau cô, Lục Huấn lại nhanh chóng ra tay. Anh chỉ cần vài động tác đơn giản là đã vuốt gọn mái tóc của cô. Những ngón tay khéo léo nâng lên vài lọn tóc trên đỉnh đầu, nhanh nhẹn đan vào nhau. Chẳng mấy chốc, hai bím tóc xinh xắn xuất hiện ở hai bên.
“Tinh Tinh, đưa anh dải ruy băng.” Lục Huấn vừa kiểm tra bím tóc mình vừa tết, cảm thấy cũng khá ổn, liền chìa tay về phía Lê Tinh.
“Gì cơ?” Lê Tinh vẫn chưa kịp phản ứng. Khi định thần lại, cô mới nhận ra anh đang nói gì, liền đưa tay sờ lên đầu.
“Xong rồi sao?”
“Chưa, còn thiếu một bước.”
Lục Huấn chặn tay cô lại, rút lấy dải ruy băng trong tay cô. Những ngón tay anh lại thoăn thoắt vài cái, một chiếc nơ bướm xinh đẹp đã được cột lên tóc. Anh chỉnh nhẹ chiếc nơ cho cân đối, nhìn trái ngó phải rồi hài lòng mỉm cười: “Xong rồi.”
“Mau thế cơ à!”
Lê Tinh ngạc nhiên. Thường ngày, tự cô chải tóc bằng chiếc lược lớn cũng mất ít nhất năm phút, vậy mà anh chỉ làm vài thao tác đã xong?
Cô vội giơ gương lên soi, không ngờ kiểu tóc lại đẹp đến vậy. Thậm chí còn đẹp hơn những lần cô tự làm.
Lục Huấn lấy vài lọn tóc ở hai bên đỉnh đầu, tết thành hai bím tóc nhỏ. Những bím tóc này trông có vẻ lỏng tay, mềm mại hơn kiểu tóc tết truyền thống của cô, nhưng lại mang vẻ đẹp khác lạ. Tóc được tết đến giữa sau gáy thì anh gom toàn bộ tóc còn lại, buộc thấp thành một búi tóc, phần còn lại để xõa xuống lưng.
Đây là lần đầu tiên Lê Tinh thấy kiểu tóc tết thế này. Cô chưa từng nghĩ tết tóc sát da đầu lại có thể đẹp đến vậy.
“Anh cũng biết tết tóc à? Kiểu tết này trông lạ lắm!”
Lê Tinh cầm gương, vừa ngắm trái ngắm phải vừa không kiềm được mà đưa tay sờ lên tóc. Khi nhận ra búi tóc phía sau được buộc thành hình bông hoa, cô lại ngạc nhiên hỏi: "Còn búi tóc này, sao anh làm được? Trông giống như một đóa hoa vậy!”
“Chỉ tiện tay làm thôi.”
Nhìn vẻ mặt cô thích thú với kiểu tóc mình làm, nụ cười trên gương mặt Lục Huấn càng sâu thêm. Anh để ý thấy có hai sợi tóc rơi trên chiếc lược nhỏ, liền đưa tay nhặt lấy. Ban đầu định ném đi, nhưng nghĩ ngợi gì đó, anh lại cuốn chúng quanh ngón tay mình.
“Tiện tay mà cũng làm được thế này? Anh giỏi thật đấy!” Lê Tinh thực sự kinh ngạc. Cô không ngờ anh còn biết tết tóc, lại còn tết đẹp và nhanh đến thế, thậm chí hơn cả người thường xuyên chải tóc.
Chẳng lẽ trước đây anh từng tết tóc cho người khác?
Nụ cười trên môi Lê Tinh chợt khựng lại. Cô đặt chiếc gương nhỏ xuống, quay đầu nhìn anh ngập ngừng hỏi:
“Anh… trước đây từng tết tóc cho ai chưa?”
Câu hỏi ấy khiến cô cảm thấy bất an. Sau khi thốt ra, trong lòng cô dấy lên một cảm giác buồn bã khó tả. Có lẽ bởi vì hai người vừa hôn nhau, hình bóng anh trong lòng cô đã thay đổi, trở nên quan trọng hơn. Cô không thể chấp nhận được việc anh từng đối xử như thế với người khác.
Thậm chí, cô còn nghĩ về nụ hôn ban nãy. Nụ hôn của anh mạnh mẽ đầy chiếm hữu. Ngoại trừ những phút giây vụng về ban đầu khiến môi cô đau nhức, sau đó, anh dường như biết cách khiến cô đắm chìm…
Nhưng anh từng nói với cô rằng, anh chưa từng yêu ai.
Anh sẽ không lừa dối cô, đúng không? Cô cảm nhận được anh không phải kiểu người như vậy.
Lê Tinh không muốn nghĩ xấu về Lục Huấn, càng không muốn so sánh anh với những kẻ trăng hoa tệ bạc. Nhưng trong lòng cô vẫn có khúc mắc.
Mà đã có nghi ngờ thì phải hỏi rõ ràng, nếu không, cô sẽ mãi suy nghĩ khiến lòng khó chịu, và cô cũng chẳng thể tiếp tục mối quan hệ này được.
Cô siết chặt chiếc gương nhỏ trong tay, liế.m môi rồi cất giọng: Anh tết tóc còn đẹp và nhanh hơn cả em. Có cảm giác như anh từng làm nhiều lần rồi, với cả… nụ hôn vừa nãy nữa, anh…”
“Không, Tinh Tinh.”
Ngay khi nghe câu hỏi của cô, Lục Huấn lập tức nhận ra sự bất thường. Anh không bỏ qua vẻ mặt thoáng buồn như muốn khóc của cô. Dường như anh chợt hiểu ra điều gì, liền bật cười bất đắc dĩ, vội vàng ngắt lời cô: "Không phải như em nghĩ. Anh chưa từng tết tóc cho ai cả.”
Anh dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Cũng không hẳn. Năm mười lăm tuổi, anh từng làm phụ việc trong một tiệm cắt tóc, tết tóc cô dâu một thời gian. Nhưng sau đó thì không còn nữa.”
“Còn nụ hôn, cũng vậy. Lúc anh mười bốn tuổi, từng làm việc ở một rạp chiếu phim lậu, phụ trách pha trà…”
Nói đến đây, Lục Huấn bất giác mỉm cười. Những năm tháng ấy là đoạn ký ức anh không muốn nhắc đến nhất, khoảng thời gian khi anh mười bốn tuổi, phải mưu sinh, bị giới thiệu đến làm việc ở một rạp chiếu phim lậu ngoài chợ đen.
Đó là vào những năm 70, khi kỳ thi đại học vừa được khôi phục, đất nước vẫn còn trong giai đoạn sơ khai của đổi mới.
Năm đó, gia đình anh phải đưa Lục Cẩn đến Thượng Hải để thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn. Từ khi sinh ra, Lục Cẩn đã yếu ớt, thường xuyên nhập viện. Những năm tháng ấy đã khiến gia đình kiệt quệ.
Đợt phẫu thuật ấy gần như vét sạch tài sản trong nhà. Mọi người sống tằn tiện kham khổ.
Vì không phải con ruột của gia đình nên anh cảm thấy mình không thể cứ thế hưởng thụ sự hy sinh của họ. Anh muốn giúp đỡ một chút, nên đã thử tìm việc làm bên ngoài.
Nhưng thời điểm đó, làn sóng tri thức trẻ trở về thành phố đang lên cao, việc làm khan hiếm khắp nơi. Một thiếu niên như anh không thể nào giành nổi công việc với người khác.
Tình cờ anh cứu được một kẻ lang thang trên phố. Người này thấy anh đáng thương nên giới thiệu công việc ở rạp chiếu phim lậu.
Nhưng rạp chiếu phim ấy không chỉ đơn thuần chiếu phim. Nó còn là nơi tổ chức đánh bạc và những hoạt động nhơ bẩn khác. Khi đi pha trà, anh thường xuyên bắt gặp những cảnh tượng xấu xa, nhơ nhuốc – cơ thể lõa lồ, dây lưng bị giật tung, những cảnh hỗn loạn vương vãi khắp nơi….
Những cảnh tượng ấy đã để lại cú sốc tâm lý lớn. Một thời gian dài, anh thậm chí không dám đối diện với chính cơ thể mình.
Giờ nhìn lại, chuyện cũng không hoàn toàn vô nghĩa. Ít nhất, cô hài lòng với buổi tối hôm nay, dù trước đó còn nghi ngờ anh.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lục Huấn lại nở nụ cười. Anh nâng mặt Lê Tinh lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Ở rạp chiếu phim đó anh học được rất nhiều thứ, ví dụ như cách hôn, và cả những thứ khác… Tinh Tinh, tối nay cũng là lần đầu tiên của anh. Anh chưa từng làm vậy với ai khác, và sau khi trưởng thành ở tuổi mười tám, anh cũng chỉ tết tóc cho mình em.”
Nếu câu nói này được thốt lên ở bất kỳ thời điểm nào trước đây, Lê Tinh nhất định sẽ cảm thấy ngọt ngào, mỉm cười sung sướng. Nhưng giờ phút này, dù lòng cô rất xúc động, lại không thể nở nụ cười. Cô ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Anh còn nhỏ như vậy đã phải ra ngoài làm việc rồi sao?”
“Trước đây, anh đã từng sống rất khó khăn phải không?”
Thực ra, Lê Tinh không muốn hỏi về quá khứ của anh. Từ lần trước khi hai người trò chuyện về những chuyện nặng nề đó, cô đã biết cuộc sống trước đây của anh không hề dễ dàng. Cô nghĩ mình sẽ cố gắng không hỏi thêm, không gợi lại những vết thương cũ.
Nhưng một khi chuyện đã được nhắc đến, cô lại không kìm được muốn biết nhiều hơn, muốn hiểu rõ hơn về anh.
Mới mười bốn tuổi, đã phải ra ngoài làm việc. Bố cô từng kể rằng ông cụ Lục trước kia làm trưởng phòng tài chính ở nhà máy đóng tàu. Điều kiện kinh tế của nhà họ Lục lẽ ra không đến mức quá kém. Cho dù không yêu thương anh, cũng không thể để một đứa trẻ phải ra ngoài kiếm sống.
Hơn nữa, lại là ở nơi như chợ đen.
Lê Tinh biết được chợ đen là nghe từ Lê Chí Quân, cô biết rất rõ nơi đó hỗn loạn thế nào, chính cô từng mạo hiểm ở đó một lần.
Lê Tinh chặt tay. Cô ngập ngừng nhìn Lục Huấn, hỏi: "Nhà họ Lục… họ đối xử với anh…”
“Không phải đâu, cũng không khó khăn lắm. Nhà họ Lục đối xử với anh cũng không tệ. Chỉ là khi đó sức khỏe Lục Cẩn rất yếu, cần phải phẫu thuật. Gia đình rất khó khăn, anh chỉ muốn giúp đỡ họ một chút.”
Lục Huấn thấy Lê Tinh do dự thì biết cô đang nghĩ gì. Cô vốn mềm lòng, trời sinh đã có lòng thương người, chắc chắn sẽ đau lòng khi nghe về quá khứ của anh. Lòng anh dâng lên chút ấm áp, nhưng anh không muốn cô biết quá nhiều. Gia đình cô hòa thuận, anh không muốn những chuyện phiền lòng của mình làm ảnh hưởng đến cô.
Cuộc sống của họ sau này sẽ không có quá nhiều liên quan đến nhà họ Lục. Anh có thể bảo vệ cô, che chở cô khỏi những rắc rối đó. Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói: "Thật ra cũng không tệ đâu. Nhà họ Lục dù không thể tuyệt đối công bằng, nhưng cũng không để anh phải đói rét.”
“Ra ngoài làm việc từ sớm cũng không có gì là xấu. Học được nhiều thứ, nếu không thì anh cũng chẳng dám ra làm ăn sau này. Dù thế nào, anh cũng biết mình sẽ không chết đói. Cùng lắm, anh có thể đi làm thợ cắt tóc…”
Không ai muốn phải ra ngoài kiếm sống khi còn là một đứa trẻ. Lê Tinh nghe được ý tứ của Lục Huấn, biết anh chỉ muốn an ủi mình. Nhưng trong lòng cô vẫn nghèn nghẹn. Anh không chìm đắm trong quá khứ, điều đó là đúng.
“Anh nói cũng đúng thật.”
Lê Tinh hít sâu một hơi, kéo khóe miệng nở nụ cười: "Bố em vẫn thường bảo, trải nghiệm của một người nhiều khi quyết định độ cao mà người đó có thể vươn tới.”
“Trời giáng sứ mệnh cho mỗi người!”
Lê Tinh nói vài câu khích lệ, lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Cô không thích bầu không khí quá nặng nề, một số chuyện quá khứ thực sự không nên mãi day dứt. Cô sờ vào túi, nhớ ra chỗ kẹo cưới vừa lấy từ nhà hàng đều đã chia cho đồng nghiệp, bèn rút tay ra, trên mặt lại nở nụ cười tiếp lời anh: "Anh biết không, làm thợ cắt tóc cũng không phải tệ đâu. Bây giờ tiệm làm tóc tư nhân kinh doanh tốt lắm. Cắt tóc thì năm hào đến một đồng, uốn tóc rẻ nhất là năm đồng, đắt có khi ba mươi đồng trở lên.”
“Trước đây em hay đến một tiệm nhỏ để cắt tóc. Tiệm đó ở trong ngõ, rất nhỏ thôi, mà mỗi ngày kiếm được trung bình hơn ba trăm đồng.”
“Anh biết tiệm tóc Lệ Lệ không? Họ còn có dịch vụ rửa mặt, mát xa. Mỗi tháng doanh thu tầm mười sáu, mười bảy ngàn. Tiệm Mỹ Mỹ cũng kiếm được vài ngàn đó.”
“Tiệm tóc Lệ Lệ?”
Lục Huấn nhạy bén bắt được một cái tên quen thuộc. Anh khẽ nâng mắt: "Là tiệm hai tầng trên đường Trung Sơn ấy hả? Sao em biết doanh thu của họ?”
“Anh cũng biết tiệm đó à?” Lê Tinh mỉm cười gật đầu: "Đúng rồi, là tiệm đó. Thợ cắt tóc ở đó rất giỏi, nghe nói đã từng đi Hong Kong và Đài Loan học nghề. Dù giá cao nhưng khách rất đông.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Lục Huấn thoáng chút phức tạp. Dĩ nhiên anh biết tiệm đó. Anh đã đầu tư vào nó.
“Là chủ tiệm kể với em hay nhân viên trong tiệm nói với em?” Lục Huấn sớm nhận ra, Lê Tinh rất giỏi giao tiếp, quen biết không ít người.
“Không phải đâu! Doanh thu là chuyện bí mật của mỗi tiệm, họ sao nói cho em được. Là em tự tính ra thôi!” Lê Tinh mỉm cười, cong mày đắc ý. Đây là một trong những thành quả nhỏ sau khi cô học kế toán.
“Em thích trò chuyện với mọi người. Thế nên mỗi lần đi làm tóc, không biết từ lúc nào em đã nắm được giờ cao điểm, số lượng khách và tần suất sử dụng máy uốn tóc, dầu gội, hay mát xa trong tiệm. Kết hợp với vài con số nghe được từ chủ tiệm, em tính toán ra thôi.”
Lê Tinh khẽ cười: "Lần em nói con số này cho bà chủ tiệm Mỹ Mỹ nghe, mặt bà ấy tái xanh, còn bảo em giữ bí mật. Lần đó bà ấy không lấy tiền cắt tóc của em luôn. Nhưng mà bà chủ đó hơi gian xảo. Biết em tính được lợi nhuận của người ta, bà ấy còn hỏi thông tin về những tiệm khác và bảo em làm gián điệp giúp bà ấy, hứa sẽ trả tiền hậu hĩnh.”
“Chuyện thất đức vậy em chắc chắn không làm. Em từ chối bà ấy, hôm sau liền đến mấy tiệm bà ấy muốn em điều tra, dặn họ dùng hết dầu gội, thuốc uốn tóc thì nhớ bỏ chai cũ đi. Vì em toàn dựa vào mấy thứ đó để tính toán mà.”
"Bây giờ ra tiệm làm tóc, họ đều không lấy tiền, xem em như bạn bè vậy."
Lục Huấn nhìn Lê Tinh đầy ẩn ý. Tiệm làm tóc mỗi ngày tiếp biết bao khách hàng, cô chỉ ghé vài lần, trò chuyện đôi chút mà đã nắm rõ ngọn ngành, lại còn kết thân được với tất cả mọi người. Quả là bản lĩnh hơn người.
Hai năm nay anh kiếm được kha khá, dựa vào đâu? Chính là nhờ nắm bắt nhu cầu thị trường, biết trước bước tiếp theo nên làm gì để sinh lời.
Hồi giá cả biến động mạnh, anh có thể nhanh chóng kiếm một khoản mua tàu cá cũng là vì sớm nhận ra tình hình, chớp đúng thời cơ.
Nếu cô vận dụng khả năng này vào kinh doanh, chắc chắn độ nhạy bén và khả năng nắm bắt sẽ không thua kém gì anh, lại còn giỏi giao tiếp, đúng là trời sinh ra để kinh doanh.
"Thật lợi hại!" Lục Huấn mỉm cười, lời khen hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành.
"Tinh Tinh, với bản lĩnh này, em mà đi kinh doanh thì nhất định sẽ thành công."
"Kinh doanh á? Em nào biết gì đâu."
Lê Tinh không muốn Lục Huấn biết chuyện làm ăn thất bại thảm hại của mình, cô xua tay cười gượng gạo: ".... Em chẳng hiểu gì cả, vẫn thích đi làm hơn. Tuy lương thấp nhưng ít ra ổn định."
Lục Huấn không biết chuyện Lê Tinh từng thử kinh doanh, chỉ nghĩ cô không thích vất vả ngược xuôi. Anh cũng không mấy bận tâm đến điều đó. Dù sao anh cũng sẽ kiếm tiền, cô chỉ cần lo tiêu là được. Đi làm hay không, buôn bán hay không, đều không quan trọng. Thế nên anh không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ nhìn cô mỉm cười: "Thích đi làm thì cứ đi làm, làm điều em thích mới là quan trọng nhất."
Lê Tinh không biết Lục Huấn đang nghĩ gì, chỉ nghe anh nói vậy, trong lòng càng thêm chột dạ, không biết đáp lại ra sao. Chẳng lẽ cô lại nói mình cũng chẳng thích đi làm, chỉ muốn mua sắm tiêu tiền thôi sao?
"Ừm, em cũng nghĩ vậy." Lê Tinh lại cười gượng, đưa tay lên vuốt tóc, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi anh: "Kiểu tóc anh tết cho em là kiểu tóc cô dâu à? Nhưng em đi dự đám cưới mấy lần rồi, có thấy cô dâu nào để tóc thế này đâu?"
"Không phải tóc cô dâu. Anh thấy Lục Hân - em gái anh ở nhà tết kiểu này. Nó học từ vợ Lộ Phóng - Cố Như. Kiểu này đơn giản, anh thấy hợp với em nên tết thử."
Lục Huấn giải thích rồi lại nhìn cô. Tết tóc xong trông cô càng thêm xinh đẹp, rạng rỡ hơn lúc trước. Giờ mà cài thêm vài bông hoa nhỏ thì chẳng khác gì cô dâu. Cô dâu đẹp nhất, người khác có trang điểm kỹ lưỡng cũng chưa chắc đã sánh bằng. Anh buột miệng: "Nếu em thích tóc cô dâu, anh tết cho em nhé?"
Lê Tinh chỉ là tò mò chứ không có ý định đổi kiểu tóc, vội vàng lắc đầu: "Thôi khỏi, tóc cô dâu phải để dành đến ngày cưới mới tết. Ngày thường mà tết thì kỳ lắm. Kiểu này là được rồi, em rất thích."
Ngày cưới...
Ánh mắt Lục Huấn khẽ động. Tuần trước, sau khi đưa cô về, anh có ghé qua nhà họ Lục. Ông nội nghe anh kể chuyện hai người hòa thuận thì rất vui, mấy hôm nay cứ gọi điện giục anh về, bảo anh thử hỏi ý Lê Tinh xem nhà họ có thể đến thăm nhà cô được không.
Anh biết ý của ông nội là mong hai người sớm ổn định.
Ban đầu anh nghĩ không cần vội, định đợi hết tuần này, đưa đón cô đi làm thêm một thời gian, để cô quen với việc ở bên anh rồi mới nói chuyện này.
Nhưng thực ra, sớm ổn định cũng tốt.
Lục Huấn cúi nhìn chiếc cúc áo bung ra nơi ngực mình. Nếu không phải cúc áo bị đứt thì bàn tay đang đặt trên gáy cô chắc đã luồn vào trong vạt áo cô rồi.
Khả năng tự chủ của anh cũng không tốt như tưởng tượng, không hoàn toàn là lãnh đạm như anh Tiến nói.
Đối diện với người mình muốn, anh có đủ mọi phản ứng, mãnh liệt và dồn dập.
Sớm ổn định, mới là có trách nhiệm với cả hai.
Chỉ là, làm sao để mở lời với cô đây?
Anh không chắc cô nghĩ gì, có muốn nhanh như vậy không, rồi còn chuyện của người đàn ông kia nữa....
Anh vẫn chưa rõ tình hình cụ thể của người đó, chỉ mơ hồ đoán được thân phận. Anh luôn cẩn thận, trước khi nắm rõ và giải quyết mọi việc mà vội vàng đề cập đến chuyện ổn định, có vẻ hơi hấp tấp.
Từ năm mười ba tuổi, Lục Huấn đã tự quyết định mọi việc, dù là bỏ quân đội xuất ngũ hay chuyển sang kinh doanh, anh đều làm rất dứt khoát. Lần đầu tiên, anh do dự.
"Tinh Tinh." Lục Huấn chậm rãi nắm tay, ngón cái vân vê sợi tóc cô, do dự hồi lâu cuối cùng cũng gọi cô.
Anh phải hỏi cô trước, xem cô nghĩ sao đã.
"Hửm? Sao vậy?" Lê Tinh đang soi gương xem kiểu tóc mới, nghe tiếng gọi thì giật mình, vội cất gương, quay sang nhìn anh.
"Cuối tuần sau, nhà em có ai rảnh không? Anh và ông nội muốn đến thăm hai bác Lê và mọi người."