Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 19

 
Chưa bao giờ trong đời, Lê Tinh lại hành động nhanh nhẹn như vậy.

Đẩy anh ra, đáp lời, đóng cửa, lau vội đôi môi ướt át của mình. Nhưng cảm giác nóng rát vẫn còn nguyên. Không kịp để ý, cô lúng túng chỉnh lại cổ áo, vuốt vuốt mái tóc xem có bị rối không, cố gắng điều chỉnh hơi thở, rồi xoay người lại thật nhanh.

Nhưng có vẻ như vẫn hơi muộn. Thẩm Phương Quỳnh đã đứng sẵn trên hành lang.

“Mẹ…”

Lê Tinh không chắc liệu mẹ có nhìn thấy gì không, nhưng cô vẫn cứng đờ gọi một tiếng.

Thẩm Phương Quỳnh phức tạp nhìn con gái mình. Trước khi Lê Tinh về, bà đã ra ngoài hai lần. Tối nay Quý Lâm ghé nhà khiến bà và Lê Vạn Sơn cãi nhau một trận.

Lê Vạn Sơn trưa và tối đều uống hơi quá chén tại tiệc đính hôn của Lê Linh. Tuy ông ấy biết mình sai nhưng không chịu nhận, còn nổi giận đuổi hết các con dâu và con trai về phòng.

Người trong nhà sợ ông ấy, nhưng bà thì không. Bà kéo ghế ngồi trước mặt ông ấy cãi tay đôi một trận. Làm ở hội phụ nữ mấy chục năm, bà chưa từng ngán ai. Cuối cùng, ông chồng già bực mình quá,l nằm lăn ra sofa ngủ ngáy o o.

Thấy ông ấy ngủ rồi, bà cũng chẳng thèm để ý, đi ra ngoài sân xem con gái về chưa. Nhìn thấy xe của Lục Huấn đậu gần đó, bà đứng từ xa thấy cậu ấy đưa Lê Tinh về.

Bà nghĩ, hai đứa trẻ nói lời tạm biệt một chút là vào nhà ngay thôi. Nhưng bà chờ mãi, đã qua năm phút, lại thấy ông chồng già trong nhà thức dậy, bèn kéo rèm nhìn ra ngoài.

Và rồi… bà thấy cảnh tượng ấy.

Con gái ngoan ngoãn từ bé đến lớn của bà đang quấn quýt bên một người đàn ông, hôn nhau dưới ánh đèn mờ. Hình ảnh con gái một tay chống cửa, một tay vòng lấy người ta mà hôn, bà thậm chí còn không phân biệt được là ai chủ động trước.

Lát sau thấy ông chồng nhà mình ra, bà thật sự lo lắng cảnh tượng này lọt vào mắt sẽ khiến ông ấy tức đến ngất xỉu, nên mới lên tiếng gọi con gái, muốn nhắc nhở con bé mau vào nhà. Ai ngờ đâu con bé ngốc nghếch này lại đẩy người ta ra, còn đóng sầm cửa ngay trước mặt người ta.

Gây ra tiếng động lớn như vậy, bây giờ bà hỏi thì sợ con bé xấu hổ khóc, không hỏi thì lại sợ con bé to gan, bây giờ dám hôn nhau trước cửa nhà, sau này thì...

"Muộn thế này rồi, Lục Huấn đưa con về đến cửa à? Cậu ấy về rồi chứ?"

Thẩm Phương Quỳnh nhìn con gái đang cúi gằm mặt, vẻ mặt lo lắng đáng thương, bà thở dài, giả vờ như không biết chuyện gì nhìn ra phía cổng sắt mà hỏi.

Thấy mẹ có vẻ như không phát hiện ra gì, Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại thấy chột dạ.

Về rồi chứ? Chắc là vậy.

"Vâng, về rồi ạ... Anh ấy đưa con đến cửa rồi về luôn." Lê Tinh chột dạ, cố kìm nén không quay đầu nhìn ra cổng, gượng gạo cười đáp.

"Vậy à." Thẩm Phương Quỳnh chỉ nói lại một tiếng, bà cũng chẳng muốn hỏi con gái ở bờ sông thế nào nữa. Đến trước cửa nhà còn hôn nhau được, huống hồ bờ sông nhiều cây cối hơn, không cần nghĩ bà cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Trong sân tối om, bà không nhìn rõ đôi môi của con gái thế nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được.

Thẩm Phương Quỳnh không phải người cổ hủ, năm xưa bà đến với Lê Vạn Sơn cũng là do bà chủ động. Bà không cho rằng con gái không nên hôn người ta, chỉ là bà phải xem xét kỹ Lục Huấn hơn. Cậu ấy là nhất thời không kiềm chế được cảm xúc nên mới không để ý đến hoàn cảnh, hay là không coi trọng con gái bà, cho rằng có thể tùy tiện đùa giỡn?

Nhưng trước đó, có một việc khác quan trọng hơn.

Trong lòng Thẩm Phương Quỳnh suy nghĩ miên man, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ, vẫn dịu dàng cười với con gái: "Vào nhà thôi, bố con có chuyện muốn nói với con."

Mỗi lần nghe thấy có chuyện muốn nói là Lê Tinh lại thấy sởn gai ốc. Cô nghĩ hôm nay mình cũng chỉ về muộn thôi, đã gọi điện báo rồi, không đến mức bị mở cuộc họp chứ? Hay là, lúc nãy bị người ta nhìn thấy rồi?

"Chuyện gì vậy mẹ? Sao bố vẫn chưa ngủ ạ? Hôm nay chị Linh đính hôn, bố uống nhiều rượu rồi sao?" Lê Tinh không nhịn được hỏi.

Thẩm Phương Quỳnh dừng lại một chút: "Ừm, uống nhiều, giờ tỉnh rượu rồi."

"Ồ."

Giọng điệu của Thẩm Phương Quỳnh có vẻ không ổn, Lê Tinh có dự cảm không lành. Cô liếc nhanh ra phía cổng sắt, lặng lẽ lấy chiếc túi xách đang đeo trên vai xuống, vo tròn lại cầm trên tay.

Bầu không khí trong nhà tối nay không đúng lắm, Lê Tinh vừa bước vào phòng khách đã nhận ra.

Trong phòng khách, Lê Vạn Sơn đang ngồi một mình trên ghế sô pha, tay chống cằm, gạt tàn trước mặt đầy thuốc, trong phòng còn thoang thoảng mùi thuốc lá.

Thẩm Phương Quỳnh không thích mùi thuốc lá, Lê Vạn Sơn và mấy anh em nhà họ Lê thường ra ngoài hút thuốc, trừ khi Lê Vạn Sơn đang rất bực mình, hoặc cãi nhau với Thẩm Phương Quỳnh mới hút thuốc trong nhà như vậy.

Lê Tinh không khỏi lo lắng có chuyện gì xảy ra, thấy mặt Lê Vạn Sơn đỏ bừng, mắt cũng có tia máu, cô càng lo lắng hơn. Lúc này cũng chẳng còn quan tâm đến việc mình có bị mắng hay không, thấy trước mặt Lê Vạn Sơn không có cốc nước nào, cô vội vàng đến bếp lấy ấm nước nóng rót cho ông một cốc, đặt lên bàn trước mặt ông:

"Bố, sao bố vẫn chưa ngủ ạ? Trưa nay bố uống nhiều rượu rồi, tối bố lại uống nữa sao? Bố có đau đầu không?"

Lê Vạn Sơn đương nhiên là đau đầu rồi. Cậu em trai Lê Vạn Phong tửu lượng kém, mấy người nhà trai đến hôm nay ai cũng uống được, lại còn bối phận lớn, nên chỉ có thể ông ra tiếp. Mọi người trong nhà họ Lê chiều đã về hết, một mình ông ở đó uống đến tận bảy giờ tối mới về.

Về nhà nằm nghỉ chưa được nửa tiếng thì lại gặp Quý Lâm đến, ông lại phải ra mặt xử lý, sau đó lại cãi nhau với bà vợ, đuổi hết con trai con dâu về phòng, rồi bị bà vợ ghé sát tai mắng cho một trận, bực bội đến mức chỉ biết hút thuốc, giả vờ ngủ.

Sau đó bị gọi dậy đi tắm, ông đi tắm thì đầu lại càng đau hơn.

Cả buổi tối ông cứ buồn bực, khó chịu, sự quan tâm của con gái cuối cùng cũng khiến ông thấy dễ chịu hơn đôi chút. Ông bưng cốc nước ấm trên bàn uống một ngụm, khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi, giọng nói cũng dịu hơn: "Không đau đầu. Con lại đây ngồi đi, bố có chuyện muốn nói với con."

"Chuyện gì vậy bố? Mai nói không được sao? Con thấy bây giờ bố nên nghỉ ngơi." Lê Tinh ôm túi xách ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh ông, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía mẹ Thẩm Phương Quỳnh. Cô cảm thấy tình hình của bố không ổn, nhưng lại không nói rõ được là đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Phương Quỳnh từ lúc vào nhà vẫn chưa nói gì, bà khoanh tay ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện, nhận thấy ánh mắt dò hỏi của con gái, bà lại không giải thích cho con bé, chỉ liếc nhìn cốc nước Lê Tinh rót trên bàn trà, nói: "Hỏi bố con ấy, chuyện của ông ấy mẹ không quản." rồi lấy một cuốn tiểu thuyết từ dưới bàn trà lên đọc.

Lê Vạn Sơn mím môi, cũng nói với Lê Tinh: "Đừng nhìn mẹ con, bây giờ bà ấy là Vương Mẫu nương nương đấy."

Hai ông bà lại cãi nhau rồi.

"Bố mẹ đừng giận nhau nữa, có chuyện gì thì nói rõ ràng là được mà, hai người nhường nhịn nhau một chút."

Cả hai người đều có mặt, Lê Tinh cũng không tiện hỏi tại sao họ cãi nhau. Cả hai đều cứng đầu, chẳng ai chịu nói, cho dù có nói thì cũng không ai nhận mình sai, nói qua nói lại lại càng cãi nhau to hơn. Lê Tinh đã rất có kinh nghiệm trong việc xử lý chuyện bố mẹ cãi nhau, cô nhìn Thẩm Phương Quỳnh rồi lại nhìn Lê Vạn Sơn, khuyên nhủ.

Lê Vạn Sơn xua tay: "Không sao, chuyện của bố mẹ không cần con quản."

"... Vậy bố, bố muốn nói chuyện gì ạ?" Tạm thời chưa khuyên được, Lê Tinh mân mê chiếc túi xách hỏi lại Lê Vạn Sơn.

"Con và Lục Huấn tiến triển thế nào rồi?" Lê Vạn Sơn suy nghĩ một lúc, trước tiên hỏi chuyện của cô và Lục Huấn.

Chỉ là hỏi chuyện này thôi sao?

Lê Tinh mím môi, hơi ngượng ngùng đáp nhỏ: "Rất tốt ạ."

Do dự một chút, cô kể chuyện Lục Huấn muốn đến nhà: "Bố, Lục Huấn muốn hỏi bố mẹ, anh trai cuối tuần sau có rảnh không, anh ấy muốn cùng ông nội Lục và bố mẹ đến nhà mình chơi ạ."

"Cậu ấy đã nói với con chuyện này?"

Lê Vạn Sơn đưa tay day day thái dương, chuyện này thực ra mấy hôm trước lúc gặp ông cụ Lục cũng đã bóng gió nhắc đến.

Nếu tối nay Quý Lâm không đến, Lê Tinh nói chuyện này ông nhất định sẽ đồng ý ngay. Nhưng bây giờ chuyện của Quý Lâm lại giống như quả bom hẹn giờ, phải giải quyết trước đã.

Lê Vạn Sơn im lặng một lát, không trả lời chuyện có rảnh hay không, mà ngẩng đầu hỏi Lê Tinh: "Tối nay lúc ăn cơm, hai đứa gặp Quý Lâm, phản ứng của Lục Huấn thế nào? Có hỏi con gì không?"

Lê Tinh ngẩn người: "Quý Lâm đến rồi ạ?"

"Đến rồi."

Lê Vạn Sơn uống cạn cốc nước, nhìn Lê Tinh nói: "Có chuyện bố phải nói cho con biết."

Lúc nói câu này, vẻ mặt Lê Vạn Sơn nghiêm trọng, lông mày nhíu chặt như thể gặp phải chuyện phiền phức không nhỏ. Từ khi Lê Vạn Sơn nghỉ hưu, mỗi lần ông tức giận đều rất hùng hồn, Lê Tinh đã lâu không thấy ông như vậy.

Trong lòng Lê Tinh thấp thỏm, giọng nói cũng có chút dè dặt: "Chuyện gì vậy bố?"

Nhìn vẻ dè dặt của Lê Tinh, Lê Vạn Sơn càng khó mở lời. Một lúc sau ông mới mím môi nói:
"Con và Quý Lâm, trước đây nhà mình đã từng có một lời hứa hôn với cậu ta."

"Hứa hôn ạ?" Lê Tinh há hốc miệng, có chút không dám tin vào tai mình: "Bố, bố nói con với ai cơ ạ? Quý Lâm?"

"Sao lại có chuyện hứa hôn, con chưa từng nghe nói đến chuyện này."

Lê Tinh không giấu nổi sự ngạc nhiên, Lê Vạn Sơn càng thêm buồn bực. Con trai, con dâu, cả cháu trai thứ hai đều đã về phòng, trong nhà yên tĩnh đến mức rơi cây kim cũng nghe thấy, nhưng ông lại cảm thấy tai ù đi, đầu óc choáng váng.

"Là cậu ta đến tìm nhà mình, bố mẹ không nói với con chuyện này..."

Lê Vạn Sơn mở to đôi mắt đỏ ngầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lê Tinh nghe.

Ba năm trước, Quý Lâm từ Bắc Kinh trở về, khi đó cậu ta đã chắc chắn công việc ở Văn phòng bí thư Bắc Kinh. Lê Vạn Sơn biết cậu ta sẽ ở lại Bắc Kinh làm việc, trong lòng vừa thất vọng vừa tiếc nuối.

Lê Tinh từ nhỏ đã chơi thân với Quý Lâm, rất dựa dẫm cậu ta, Quý Lâm cũng rất tốt với Lê Tinh, chu đáo mọi bề. Lê Tinh vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, mùa hè tham mát dễ bị cảm, mùa đông sợ lạnh cũng dễ bị cảm.
Quý Lâm mùa hè lúc nào cũng cầm quạt trên tay quạt cho Lê Tinh, sợ Lê Tinh uống đồ lạnh bên ngoài bị đau bụng, cậu ta học cách nấu chè đậu xanh, làm quy linh cao cho cô.

Đến mùa đông, cậu ta lúc nào cũng mặc thêm một chiếc áo khoác, bởi vì Lê Tinh thích làm đẹp, rõ ràng sợ lạnh nhưng ở chỗ đông người lại không chịu mặc nhiều áo. Cậu ta mặc thêm một chiếc áo khoác, lúc vắng người có thể cởi ra choàng cho cô.

Năm xưa lúc Lê Tinh bị bọn buôn người bắt cóc, cũng là Quý Lâm phát hiện ra đầu tiên, cùng Lê Thừa lần theo những đồ vật rơi dọc đường của Lê Tinh để đuổi theo. Cuối cùng, lúc Lê Tinh sắp bị bọn buôn người giết chết, cũng là cậu ta lao ra đỡ một nhát dao.

Năm Lê Tinh mười sáu tuổi bị ngã cầu thang, cũng là cậu ta làm tấm đệm đỡ cho cô, vì vậy mà cánh tay trái bị gãy...

Một đứa trẻ vừa đẹp trai vừa tốt với con gái mình như vậy, Lê Vạn Sơn không thể nào không thích. Từ rất sớm ông đã coi Quý Lâm như con rể.

Ông biết Quý Lâm muốn học vượt cấp, sớm tốt nghiệp đại học để đi làm, nên đã tìm người kiếm tài liệu ôn thi đại học cho cậu ta, để cậu ta vượt cấp thi đại học.

Thời đại học, Quý Lâm cần thực tập, một đơn vị thực tập tốt rất quan trọng. Nhà họ Lê không quen biết ai ở Bắc Kinh, ông đành phải mặt dày nhờ chị gái thứ hai của Thẩm Phương Quỳnh, nhờ nhà họ Thẩm tìm người sắp xếp cho Quý Lâm thực tập ở cơ quan nhà nước.

Ông làm những việc này, đều là vì người con rể tương lai. Nhưng người con rể mà ông chấm này tốt nghiệp rồi lại không định quay về, cậu ta muốn ở lại Bắc Kinh.

Lê Vạn Sơn cảm thấy người con rể mà mình chấm đã bay mất, thất vọng vô cùng. Nhưng những việc ông làm cho Quý Lâm cũng không phải do cậu ta nhờ vả nên ông cũng không tiện nói gì.

Nhưng lúc trước Quý Lâm lại chủ động tìm đến ông, nói rằng cậu ta rất thích Lê Tinh, thích từ nhỏ, muốn Lê Vạn Sơn cho cậu ta ba năm, trong ba năm đó nhà họ Lê đừng sắp xếp chuyện xem mắt cho Lê Tinh, cậu ta sẽ dùng ba năm để trưởng thành, nghĩ cách xin chuyển công tác về, cưới Lê Tinh, cho Lê Tinh cuộc sống tốt đẹp.

Lê Vạn Sơn khi còn trẻ đã trải qua quá nhiều chuyện, ông biết thời gian là thứ mài mòn con người nhất, càng không tin tưởng vào cái gọi là ba năm. Nam nữ yêu nhau, xa nhau một năm đã có thể nảy sinh vấn đề, huống hồ là ba năm.

Lúc đó ông đã nói với Quý Lâm, hoặc là cậu ta chọn ngay lập tức đăng ký kết hôn với Lê Tinh, đưa Lê Tinh cùng đến Bắc Kinh. Hoặc là, không nói rõ tình cảm với Lê Tinh, cậu ta ở Bắc Kinh phấn đấu một mình, đến thời hạn quy định thì quay về theo đuổi Lê Tinh. Nhà họ Lê có thể không sắp xếp chuyện xem mắt cho Lê Tinh trong ba năm, nhưng nếu Lê Tinh tự mình gặp được người mình thích, bắt đầu yêu đương thì lại là chuyện khác.

Thời gian tính từ ngày cậu ta đi mùng 5 tháng 6, đến mùng 5 tháng 6 năm nay là kết thúc.

Lúc đó, Quý Lâm gần như không do dự, đã chọn cách thứ hai.

"Chuyện là như vậy. Ba năm trước bố đã đồng ý với cậu ta, nhưng bố không ngờ sau khi bố đồng ý, cậu ta gần như biến mất, lễ tết không về cũng không gọi điện, ngay cả quà cáp cũng lúc có lúc không, như thể hoàn toàn không quan tâm đến nhà mình nữa. Bố nhờ người hỏi thăm mới biết cậu ta không còn ở Bắc Kinh nữa, đã cùng lãnh đạo đến Thiên Tân. Chỗ đó nhà mình không quen biết ai, khó mà hỏi thăm được. Cậu ta cũng không nói với nhà mình chuyện này, bố cứ nghĩ cậu ta đã quên lời hứa năm xưa."

Lê Vạn Sơn nói thì nói vậy, nhưng trong lòng ông vẫn luôn ghi nhớ chuyện này. Dù sao Lê Tinh tuổi còn nhỏ, ông bà cũng muốn giữ con gái ở nhà thêm hai năm, nên vẫn chưa vội vàng chuyện hôn nhân của con gái, mãi cho đến đầu năm nay, Bành Phương đến nói Quý Lâm đã có người trong lòng, còn xin lỗi ông bà, nói mấy năm nay đã làm chậm trễ Lê Tinh.

Ban đầu ông không tin, nhưng sau khi ông nhờ người tìm hiểu ở Thiên Tân, người ta nói với ông Quý Lâm đã trở về Bắc Kinh, nhưng đúng là cậu ta và con gái lãnh đạo rất thân thiết, mọi người trong đơn vị đều nói hai người sắp kết hôn.

Nghe được chuyện này ông rất tức giận. Ông không biết tình hình bên Quý Lâm thế nào, coi con gái ông là gì. Nếu muốn tìm người khác, ít nhất cậu ta phải nói rõ ràng với ông để giải quyết dứt điểm mọi chuyện, cứ mập mờ thế này thì tính là gì?

Cơn giận bốc lên, ông tìm cách lấy số điện thoại văn phòng mới của Quý Lâm rồi gọi tới. Nhưng hôm đó người bắt máy lại là một phụ nữ, còn hỏi ông có phải tìm "anh Quý Lâm" không.

"Anh Quý Lâm" – cách gọi thân mật của con gái ông!

Nghe vậy, Lê Vạn Sơn cố kìm nén hỏi cô ta là ai. Cô gái tự xưng là Thanh Thanh, phản ứng rất nhanh nhạy, ngay lập tức hỏi lại ông có phải là "bác Lê" không.

Văn phòng của Quý Lâm, một người phụ nữ lạ mặt nghe máy lại còn gọi Quý Lâm một cách thân mật, rồi với tư cách là vị hôn thê của cậu ta, cô ta nói với ông: "Bác ơi, cháu biết trước đây nhà bác giúp đỡ anh Quý Lâm rất nhiều, sau này có việc gì cần cứ nói với cháu, nhà cháu sẽ báo đáp. Anh Quý Lâm cũng rất áy náy với nhà mình, nhưng chuyện tình cảm khó mà cưỡng cầu được, bác nói có phải không ạ?"

Lê Vạn Sơn chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục nào như thế, ông tức đến đỏ cả mắt, cúp máy ngay lập tức, hoàn toàn từ bỏ ý định liên lạc với Quý Lâm. Sau đó dưới sự thúc giục liên tục của vợ, ông bắt đầu tính chuyện tìm đối tượng cho con gái.

Lê Vạn Sơn không hề thấy mình làm gì sai, cho đến tối nay, khi Quý Lâm tìm đến tận cửa, mọi hiểu lầm được hóa giải, họ lại ép cậu ta nói ra sự thật về "thỏa thuận ba năm" năm xưa.

Lúc này ông mới nhận ra mình đã xử lý mọi chuyện quá nóng vội. Dù cô Thanh Thanh kia có nói gì đi nữa, lẽ ra ông cũng nên kiên trì liên lạc với Quý Lâm, nói rõ mọi chuyện cho xong. Nhưng chút sơ suất đó không thể nào dập tắt được cơn giận dữ trong ông khi biết được sự thật về thỏa thuận ba năm.

Lê Vạn Sơn bực bội lấy bao thuốc trên bàn trà, nhưng bị Thẩm Phương Quỳnh giật phắt đi, bà trừng mắt nhìn ông, giục ông nói nhanh lên, đừng vòng vo tam quốc.

Ông liếc nhìn vợ, rồi tiếp tục: "Tối nay nó đến, giải thích với chúng ta vì sao hai năm nay không liên lạc với con gái và cả nhà mình, cũng giải thích vì sao lúc đó nó không chọn phương án thứ nhất..."

Nói đến đây, Lê Vạn Sơn nghẹn lời. Giờ đây ông chỉ thấy bực tức, nếu lúc trước biết thỏa thuận ba năm là như thế này, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.

"Sao có thể như vậy được?" Lê Vạn Sơn không biết phải nói tiếp thế nào, Lê Tinh cũng không thể nghe thêm nữa, đầu óc cô rối như tơ vò.

Những gì Lê Vạn Sơn nói hoàn toàn khác với những gì cô biết.

Quý Lâm ba năm trước đúng là có về một lần, nhưng mục đích là để thuyết phục cô cùng anh ta lên Bắc Kinh, nói rằng công việc kế toán ở đâu cũng dễ tìm, lên đó anh ta sẽ sắp xếp cho cô.

Lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là: anh ta đã nuốt lời.

Trước đây, khi cô quyết định từ bỏ con đường nhảy múa chuyên nghiệp, không thể lên Bắc Kinh nữa, anh ta đã không đồng ý và giận dỗi cô một thời gian. Nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì nữa, còn thỏa thuận với cô rằng đợi anh ta tốt nghiệp đại học sẽ quay về, họ vẫn là bạn tốt nhất của nhau.

Nhưng anh ta đã thay đổi, đã có lựa chọn khác, cô cảm thấy rất thất vọng.

Bắc Kinh, là nơi sau mười sáu tuổi cô chưa từng nghĩ đến nữa. Trải nghiệm học tập ở Thượng Hải khiến cô càng muốn ở bên cạnh bố mẹ, không muốn đến những nơi xa lạ khác.

Hơn nữa, giữa cô và Quý Lâm là quan hệ gì chứ? Sao cô có thể mập mờ như vậy mà đi Bắc Kinh cùng anh ta được?

Cô đã từ chối.

Hôm đó Quý Lâm nổi cơn thịnh nộ, anh ta hỏi cô tại sao lại từ chối, Bắc Kinh không tốt sao? Bắc Kinh lớn hơn, phồn hoa hơn Ninh Thành, tại sao cô không chịu đi?

Anh ta trách móc cô, tại sao lại nhu nhược như vậy, tại sao có cơ hội tốt như thế mà không chịu nắm bắt, tại sao lúc nào cũng bắt anh ta phải nhường nhịn cô.

Còn cả chuyện nhảy múa năm xưa nữa, rõ ràng có năng khiếu như vậy, tại sao lại tự dưng bỏ dở? Đã nói là sẽ vào đoàn ca múa Đông Phương, sẽ lên Bắc Kinh, sẽ để mọi người thấy cô múa, anh ta còn vì cô mà thi đại học sớm, tại sao cô lại đột ngột thay đổi chủ ý? Anh ta hỏi cô tại sao lại ích kỷ như vậy...

Từng câu không có tiền đồ, từng lời trách móc như những mũi kim đâm vào tim cô. Cô không nhịn được cãi nhau với anh ta, cuối cùng cô hỏi Quý Lâm một câu: anh ta xem mối quan hệ giữa họ là gì.

Cô đợi rất lâu, anh ta mới nói: họ là bạn bè thân thiết nhất, là tri kỷ, là anh em...

Bạn bè, anh em, tri kỷ... Duy chỉ không có người yêu.

Lúc đó, cô nói mình đã hiểu.

Sau đó cô bị ốm, sốt cao không hạ dẫn đến viêm tai giữa, bị ù tai. Cô phải nằm viện một tuần, khi ra viện cô đi tìm Quý Lâm thì được Bành Phương báo rằng anh ta đã đi rồi.

Cô nằm viện một tuần, anh ta biết, nhưng trong khoảng thời gian dài như vậy anh ta chỉ đến thăm cô một lần. Cô thậm chí còn không biết anh ta đi lúc nào, vì anh ta không hề chào tạm biệt cô, cũng chẳng để lại lời nhắn nào.

Cô chợt nhận ra, giữa họ đã khác xưa rồi. Từ khi cô từ bỏ con đường nhảy múa, không chọn trường đại học ở Bắc Kinh, xa cách anh ta bốn năm, họ đã trưởng thành, khoảng cách cũng dần xuất hiện, không thể nào quay lại như cái thời cô ốm, anh ta túc trực bên giường bệnh.

Anh ta cũng không có ý đó với cô. Có lẽ, anh ta đã nghe lọt tai những lời Bành Phương ngày đêm nói với anh ta, anh ta chướng mắt cô, một đứa con gái chỉ biết tiêu tiền, lại còn có thể bị điếc bất cứ lúc nào.

Từ đó về sau, họ rất ít liên lạc.

Ba năm, họ chỉ trao đổi với nhau ba bức thư.

Một lần là anh ta viết thư báo tin mình đã được lãnh đạo tin tưởng, trở thành thư ký riêng bên cạnh lãnh đạo. Anh ta nói, nếu cô muốn lên Bắc Kinh chơi thì anh ta có thể sắp xếp.

Lúc đó cô vẫn chưa quen với công việc sáu trăm tệ, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, thời gian đi mua sắm cũng ít đi, nói gì đến chuyện đi du lịch. Cô viết thư trả lời, rất vui vì anh ta đã phát triển sự nghiệp, mong anh ta tiếp tục cố gắng, đồng thời nhờ đồng nghiệp đi công tác Bắc Kinh mang cho anh ta một ít món ghẹ chua mà anh ta thích do chị dâu làm.

Nhưng tiếc là, ngay ngày hôm đó đồng nghiệp đã gọi điện cho cô, nói rằng trên tàu quá ngột ngạt, ghẹ không bảo quản được, khi xuống tàu đã bị hỏng, hỏi cô có muốn gửi nữa không.

Đã hỏng rồi, đương nhiên là không thể gửi nữa.

Nhưng anh ta không nhận được ghẹ, cũng không viết thư hay gọi điện về hỏi han.

Lần khác, nhà cô đổi số điện thoại, không liên lạc được với anh ta, bố bảo cô viết thư báo cho anh ta biết số mới, nếu có việc gì thì gọi về.

Họ lớn lên cùng nhau, hồi nhỏ anh ta thường xuyên ăn ngủ ở nhà họ Lê, mọi người trong nhà đều coi anh ta như người thân, lo anh ta ở Bắc Kinh gặp chuyện gì mà không có ai giúp đỡ.

Gia đình họ Lê và họ Thẩm không quen biết nhiều người ở Bắc Kinh, nhưng vào lúc quan trọng vẫn có thể tìm được hai ba người giúp đỡ.

Nhưng anh ta đã không trả lời bức thư đó, và cũng chưa bao giờ gọi điện đến nhà họ.

Lần thứ ba là vào sinh nhật cô năm đó, anh ta đã nhờ một người bạn đại học mang tặng cô một con gấu trúc bông cao bằng nửa người. Chuyện này ầm ĩ đến mức Bành Phương biết được còn cố ý đến tìm cô.
Lời nói bóng gió rằng con trai bà ta hiện đang được lãnh đạo coi trọng, con gái cưng của lãnh đạo cũng thích anh ta, thậm chí còn đích thân đến nhà bà ta. Cô chỉ là một kế toán nhỏ ở cửa hàng bách hóa thì đừng mơ tưởng hão huyền. Bà ta còn nhắc nhở cô đừng liên lạc với Quý Lâm nữa, kẻo bị hiểu lầm làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

Lúc Bành Phương nói chuyện này với cô, cô gái kia đang đứng đợi họ ở đằng xa, trông thanh tú, mặc một chiếc váy liền thân màu nhã nhặn, toát lên vẻ khí chất. Bành Phương muốn đưa cô ta ra ga tàu, tiện đường ghé qua cảnh cáo cô.

Lần đó cô đã cất món quà vào trong rương trên gác mái mà không mở ra, cô cũng không hồi âm lại.

Anh ta cũng không bao giờ gửi thư hay quà cho riêng cô nữa.

Lê Tinh vẫn luôn nghĩ rằng giữa họ sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào, có lẽ một ngày nào đó, anh ta kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho cô, mặc dù cô không biết tại sao anh ta và người yêu đã bên nhau hai năm rồi mà vẫn chưa kết hôn.

Cô không ngờ rằng hôm nay lại được nghe một phiên bản khác: phiên bản anh ta thích cô. Lê Tinh cảm thấy khó tin, thậm chí còn hoang đường hơn.

Anh ta thích cô, cô chưa bao giờ biết. Cô chỉ biết rằng, người bạn thân thiết từng không rời cô nửa bước đã phản bội lời hứa, ba năm không liên lạc với cô, thậm chí có người yêu cũng không nói cho cô biết.

Trong lòng cô đã đơn phương tuyệt giao với anh ta từ lâu, nên khi gặp lại, thấy anh ta trở về mà không nói cho cô biết, phản ứng của cô nhạt nhẽo, im lặng, thậm chí còn dùng cách chào hỏi xã giao với bạn bè bình thường để chào anh ta.

Đối với anh ta, cô chỉ có nỗi phiền muộn không biết giải thích với Lục Huấn như thế nào, chứ không còn gì khác.

Hình bóng của anh ta thời thanh xuân, những suy nghĩ của cô, theo thời gian cùng với sự khinh thường và những lời cảnh cáo bóng gió của Bành Phương đã tan biến như mây khói.

"Anh ta không thường xuyên liên lạc với chúng ta, có phải vì thím Bành không?"

"Bà ta không thích con, con tiêu tiền phung phí, cũng không phải tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn, còn có vấn đề về tai... Bà ta không đồng ý nên đã ép Quý Lâm và bà ta lập giao ước ba năm, tốt nhất là ba năm không liên lạc với con."

"Số điện thoại nhà chúng ta hình như là do chú Quý đề nghị đổi phải không ạ? Con nhớ là vậy."

Nói đến đây, Lê Tinh dừng lại một chút, "Có thể, Quý Lâm đã gửi cho chúng ta không ít thư và quà, nhưng chúng ta đều không biết phải không ạ?"

"Con gái ngoan, sao con biết được?"

Thẩm Phương Quỳnh và Lê Vạn Sơn nhìn nhau, một lúc lâu sau mới hỏi.

Lê Tinh nói hoàn toàn chính xác, Quý Lâm thực sự chưa bao giờ cắt đứt quà cáp cho gia đình bên này, cũng gửi không ít thư riêng cho Lê Tinh, chỉ là đồ đạc bị Bành Phương giữ lại phần lớn, thư từ cũng bị bà ta lựa chọn rồi giữ lại.

Bành Phương còn tìm người bắt chước nét chữ của Lê Tinh viết thư hồi âm ngắn gọn.

Chuyện này Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh đều không thể chịu đựng được, cho nên tối nay hai người tức giận đến mức cãi nhau dữ dội như vậy.

"Lúc gặp Quý Lâm, cậu ta đã nói với con chuyện này rồi sao? Vậy con và Lục Huấn..."

"Không phải đâu mẹ." Lê Tinh lắc đầu, "Lúc đó chúng con không nói chuyện này, có đồng nghiệp tìm anh ta, chúng con nói chưa được hai câu đã đi rồi, là con đoán ra."

"Quý Lâm có một người cô họ xa làm ở bưu điện, hình như còn là lãnh đạo, nhờ cô ấy lấy hộ đồ cháu trai gửi đi rất dễ dàng."

"Còn nữa, thím Bành không thích con, con cũng biết." Nói đến đây, các khớp ngón tay Lê Tinh nắm chặt lại, "Lúc trước ở khu tập thể, những lời đồn con bị nói lắp sẽ lây bệnh cho người khác, chính là do bà ta truyền ra..."

"Con nói gì? Những lời đồn đó là do Bành Phương truyền ra?"

Thẩm Phương Quỳnh đứng bật dậy khỏi ghế, bà không thể tin nổi nhìn Lê Tinh: "Chuyện này con nghe được ở đâu? Ai nói cho con biết, con biết từ khi nào? Tại sao con không nói cho chúng ta biết?"

Lê Vạn Sơn ở bên cạnh nắm chặt mu bàn tay thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Lê Tinh.

"Mười sáu tuổi năm ấy, những gì con nghe được..." Lời còn chưa dứt, Lê Tinh đã mím chặt môi.

Sau khi biết chuyện Bành Phương làm, cô không phải là không nghĩ đến chuyện nói với gia đình.

Cô chạy về nhà từ nhà họ Quý, chẳng bao lâu sau Quý Lâm cũng đến. Nhưng lúc ấy, cô không cách nào chấp nhận nổi những chuyện Bành Phương đã làm với mình, hoàn toàn không muốn nhìn thấy Quý Lâm. Cô bảo anh ta đi đi, nhưng anh ta lại cứ đoán già đoán non xem cô gặp chuyện gì, khăng khăng muốn giống như trước kia, ngồi trước cửa phòng trò chuyện với cô, còn hỏi han chuyện cô đi học múa. Anh ta hỏi về chuyện đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương lại đến tuyển người, hỏi cô bao nhiêu phần trăm khả năng sẽ được lên Bắc Kinh.

Tất cả đều là những câu hỏi mà cô không biết phải trả lời ra sao. Cô không biết làm thế nào để nói với anh ta là cô không thể múa được nữa. Cô bị những người cùng tập múa bắt nạt hết lần này đến lần khác, khiến cô sợ hãi đến mức bây giờ cứ nhìn thấy sân khấu là lại run, sợ quần áo bung ra, sợ dải lụa đang bay bổng trên không trung lại đột nhiên đứt.

Cô càng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô giáo.

Sợ nghe thấy cô giáo lại nói, "Sao lại thế này? Lần trước em bị vấp nên không được chọn, lần này em sửa được rồi, cô phải năn nỉ mãi người ta mới đồng ý cho em đi thi, vậy mà em lại làm ra trò cười cho thiên hạ. Cô đã dặn em rồi mà, bình thường phải hòa đồng với bạn bè, múa quan trọng, nhưng làm người cũng quan trọng không kém."

Tất cả mọi thứ đều khiến cô sợ hãi. Trước đây cô yêu múa đến nhường nào, vậy mà bây giờ nhìn thấy bộ đồ múa cũng thấy kinh sợ. Cô không biết phải nói với anh ta thế nào.

Anh ta thích nhất là nhìn cô múa.

Cô bực bội khó chịu, mở cửa phòng định chạy ra ngoài. Nhưng vì lúc đó tâm trí đang rối bời, lại thêm cuống cuồng muốn tránh mặt Quý Lâm, nên lúc xuống cầu thang cô không để ý đã bước hụt. Quý Lâm ở phía sau thấy vậy, vội vàng ôm lấy cô, lấy thân mình làm đệm đỡ cho cô.

Cuối cùng, cả hai ngã từ tầng hai xuống. Cô chỉ bị xây xát nhẹ, còn tay trái của Quý Lâm lại bị thương.

Vì không muốn cô bị Bành Phương trách mắng, không muốn cô áy náy, lần đầu tiên anh ta đã dùng thân phận con trai phó giám đốc nhà máy để uy hiếp bác sĩ giấu nhẹm chuyện anh ta bị thương.

...Cho đến khi bị cô phát hiện, tay trái anh ta đã run đến mức không cầm nổi cốc nước...

"Có phải vì con biết chuyện của Bành Phương, nên hôm đó mới vội vàng xuống lầu, mới bước hụt, rồi Quý Lâm gặp chuyện, con mới giấu kín mọi chuyện không?"

Vừa nhắc đến chuyện năm mười sáu tuổi, Thẩm Phương Quỳnh liền nhớ ra tất cả.

Hơn hai mươi năm qua, Lê Tinh đã trải qua ba lần sóng gió lớn. Lần thứ nhất là lúc sáu tuổi bị thương ở đầu, dẫn đến điếc tai và nói lắp. Lần thứ hai là lúc chín tuổi bị bắt cóc, suýt mất mạng. Lần thứ ba là lúc mười sáu tuổi, bị người trong đội múa hãm hại. May mắn là cô thoát chết, nhưng lại bị bẽ mặt trước đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương và nhiều thầy cô trong ban giám khảo.

Từ đó, cô nhìn thấy sân khấu là sợ, tuyệt vọng đến mức phải từ bỏ con đường múa chuyên nghiệp, sau đó lại gặp tai nạn ngã cầu thang.

"Vâng, dù sao thì Quý Lâm cũng từng cứu con một mạng, tay anh ta bị như vậy cũng là vì con."

Lê Tinh cười khổ, rồi cúi đầu, "Nhưng sau này con sẽ không bận tâm đến anh ta nữa. Bao nhiêu năm qua là đủ rồi."

Căn phòng bỗng chìm vào im lặng đến đáng sợ. Lê Vạn Sơn ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu. Thẩm Phương Quỳnh mím chặt môi, những điều trước đây bà bỏ qua bỗng hiện lên rõ mồn một trước mắt.

Tại sao mấy năm nay con gái không còn nhắc đến nhà họ Quý nữa, mỗi dịp lễ Tết cũng không chủ động đề cập đến chuyện tặng quà cho họ? Tại sao con gái thích gấu trúc đến vậy, mà con gấu trúc Quý Lâm nhờ người gửi về vẫn còn nằm nguyên trên gác xép chưa được mở ra, cũng không còn nhắc đến chuyện viết thư gửi đồ cho Quý Lâm nữa?

Không chỉ đơn giản là con gái đã lớn, không còn hứng thú với Quý Lâm, rồi dần dần xa cách sau khi ít liên lạc. Còn có những lý do khác, ví dụ như con gái đã biết bộ mặt thật của Bành Phương, ví dụ như Bành Phương đã nhiều lần lén lút tìm gặp con gái....

Con gái bà, một mình chịu đựng biết bao ấm ức mà không ai hay biết.

Chỉ vì một Quý Lâm mà cả nhà họ bị người đàn bà tên Bành Phương kia đùa giỡn!

Suốt đời này, Thẩm Phương Quỳnh chưa từng dùng quyền thế để ức hiếp ai, nhưng lần đầu tiên bà nảy sinh ý nghĩ muốn xé xác đôi vợ chồng Bành Phương ra. Đứa con gái mà bà nâng niu như báu vật lại bị người ta ghét bỏ, đùa giỡn, chà đạp đến mức này.

Hơn mười năm qua, trước mặt họ, Bành Phương luôn tỏ ra đối xử với Lê Tinh như con gái ruột, nhiều khi còn hơn cả Quý Lâm. Mấy năm trước, khi bà và Lê Vạn Sơn chưa nghỉ hưu, Bành Phương cũng bóng gió rằng bà ta coi Lê Tinh như con dâu tương lai, thậm chí quà cáp lễ Tết cũng theo đúng tiêu chuẩn của nhà thông gia.

Đầu năm nay, Bành Phương đến nhà xin lỗi, nói rằng Quý Lâm đã có người trong lòng, nhà họ không thể cưới Lê Tinh được nữa. Lúc đó bà đã rất tức giận, gọi điện cho chị gái nhờ người dò hỏi. Sau khi xác nhận sự việc, bà vừa giận Quý Lâm bội bạc, vừa mừng vì con gái không biết gì. Bà dặn dò cả nhà không được nhắc đến Quý Lâm nữa, Lê Vạn Sơn cũng không được nghĩ đến chuyện đã hứa với Quý Lâm năm xưa.

Sau đó, chồng của Bành Phương là Quý Hải Tường lên làm quyền giám đốc, bà ta bắt đầu vênh váo, ra mặt ngỏ ý muốn làm mai cho Lê Tinh.

Bà biết Bành Phương là người thực dụng, giờ đã không còn coi trọng nhà họ nữa. Nhưng thấy bà ta đối xử với con gái vẫn còn khách sáo nên bà cũng không chấp nhặt. Cho đến tháng này, Bành Phương đến nhà nói chuyện Lê Tinh lục thùng rác, nhắc đến chuyện con bé bị điếc và nói lắp, bà mới nổi giận.

Nhưng chuyện này, con dâu cả và con dâu thứ đã ra mặt đòi lại công bằng rồi, vừa rồi Bành Phương còn bị mất mặt trước đám đông, mấy hôm nay không dám ra khỏi nhà. Bà cứ tưởng chuyện này đã giải quyết xong, bây giờ xem ra.... làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy được.

Bao nhiêu năm nay, Bành Phương đã ăn của nhà họ bao nhiêu, lấy của nhà họ bao nhiêu lợi lộc, đều phải trả lại hết!

"Mẹ, bố, chuyện này qua lâu rồi, con cũng đã lớn rồi, không cần quá nhiều bạn bè đâu ạ. Mẹ Quý Lâm không thích con, thật ra con cũng chẳng thích bà ta, chẳng sao cả, dù sao con cũng đâu có sống chung với bà ta, phải không ạ?"

"Con thấy bây giờ thế này là tốt rồi."

Không khí quá nặng nề, Lê Tinh cố gắng làm dịu tình hình, cô gượng cười nói. Nghĩ đến Quý Lâm, cô lại nói tiếp: "Còn chuyện của anh Quý Lâm, chúng con không thể nào đến được với nhau. Con..."

Lê Tinh l.iếm môi, "Con luôn coi anh ta như anh trai, giống như anh Cả, anh Hai, anh Ba vậy. Kể cả không có hiểu lầm ba năm nay, cuối cùng chúng con cũng không thể đến được với nhau."

"Nếu anh ta tìm con, con sẽ nói rõ ràng với anh ta..."

"Con gái ngoan." Thẩm Phương Quỳnh kìm nén cơn giận trong lòng, dịu giọng cắt ngang lời Lê Tinh. "Chuyện khác để sau hẵng nói, còn chuyện của Quý Lâm, bố mẹ nói cho con biết, không phải để con đi giải thích gì cả. Trong chuyện này con không biết, con không làm gì sai, con không cần phải giải thích hay thanh minh gì cả, con cũng không có lỗi gì với Quý Lâm."

"Bố mẹ cho con biết chuyện này chỉ là để phòng ngừa bất trắc, không muốn một ngày nào đó có ai nhắc lại chuyện này với con, khiến con bối rối không biết phải làm sao, rồi lại nghĩ mình có lỗi với người ta."

"Lần này Quý Lâm được điều về đây, mẹ đã gọi điện cho dì của con nhờ người dò hỏi rồi. Nó không phải hoàn toàn là vì con đâu, cấp trên của nó được thăng chức, cần bồi dưỡng vài người thân tín, nó là một trong số đó. Thành phố Ninh Thành của chúng ta là một trong những thành phố mở cửa đầu tiên, là lựa chọn tốt nhất cho nó."

"Vì vậy, nếu có ai nói nó vì con mà quay về, con đừng để tâm, không phải vậy đâu."

"Con không thích Quý Lâm, nhà mình suy đi tính lại, thực ra cũng chưa đồng ý gì với nó cả. Ba năm giao hẹn, bố con cũng đã giữ lời, là tự nó không làm được. Bố mẹ cũng đã nói rõ với nó rồi, chuyện này đến đây là kết thúc. Sau này nhà mình là nhà mình, nhà họ là nhà họ, nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy. Con đừng bận tâm vì chuyện này nữa, biết chưa?"

Lê Tinh hiểu ý của Thẩm Phương Quỳnh, bà không muốn cô áy náy với Quý Lâm, cảm thấy mình đã làm chậm trễ anh ta ba năm.

Nếu là cô của ngày xưa có lẽ đã nghĩ ngợi lung tung rồi. Giống như nửa năm đầu khi Quý Lâm không liên lạc với cô, cô rất buồn, ốm mấy lần, có hai lần bị viêm tai giữa mãi không khỏi, lại nghe không rõ nữa, cô sợ mình sẽ bị điếc trở lại.

Nhưng sau đó cô đã quen dần. Việc Bành Phương hết lần này đến lần khác lén lút xuất hiện để chế giễu, dùng lời lẽ công kích cô từ mọi phía, ngược lại khiến cô trở nên kiên cường, học được cách buông bỏ.

Bây giờ biết chuyện này, tâm trạng cô cũng không có nhiều biến động.

Cách làm của Quý Lâm, cô cũng khó lòng hiểu được. Không nói gì với cô, không giao tiếp với cô, "mất tích" ba năm, anh ta dựa vào đâu mà cho rằng cô sẽ chờ anh ta chứ?

"Mẹ, con biết rồi, con sẽ không nghĩ như vậy đâu, mẹ đừng lo lắng. Con không thấy mình có lỗi với ai cả, con không thẹn với lương tâm, dù ai đứng trước mặt con, con cũng có thể nói như vậy."

"Bố, tối nay bố với mẹ cãi nhau vì chuyện này sao?" So với Quý Lâm, cô quan tâm hơn đến chuyện bố mẹ cãi nhau.

Lúc này Lê Vạn Sơn chỉ còn lại sự mệt mỏi. Bình thường ông luôn nghiêm nghị, nhưng ông là người có lỗi với Lê Tinh nhất, nhất là khi nhắc đến chuyện tai và tật nói lắp của cô. Mỗi lần nghe thấy những lời đó, ông đều phải ở một mình rất lâu.

Nghe Lê Tinh hỏi đến chuyện cãi nhau, ông gắng gượng lên tinh thần, nói: "Không có cãi nhau, mẹ con có hơi tức giận thôi."

Giọng Lê Vạn Sơn khàn đặc, Thẩm Phương Quỳnh liếc nhìn ông, biết ông cũng khó chịu nên không để ý đến ông nữa.

Bà thấy Lê Tinh có vẻ ổn, không bị ảnh hưởng nhiều bởi chuyện của Quý Lâm. Lại nhìn đôi môi sưng đỏ của Lê Tinh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Con gái, chuyện của Lục Huấn, vì cậu ấy đã gặp Quý Lâm rồi, con vẫn nên nói rõ mọi chuyện với cậu ấy."

"Khi yêu đương, chúng ta phải đường đường chính chính, nếu nhà trai có thể chấp nhận chuyện này thì tốt, không được thì thôi; không phải con nói cậu ấy muốn cùng cả nhà đến nhà mình ăn cơm sao? Bố và anh Cả con sẽ thu xếp thời gian."

Chuyện này dù Thẩm Phương Quỳnh không nhắc đến, Lê Tinh cũng định sẽ sớm nói chuyện Quý Lâm với Lục Huấn. Trước tối nay, cô đúng là do dự không biết nên nói thế nào, nhưng bây giờ cô thấy mình đã nghĩ nhiều, không có gì là không thể nói, giấu giếm ngược lại càng cho thấy có vấn đề.

Có lẽ là do vừa mới thân mật, anh cũng đã nói không để tâm đến quá khứ của cô, nên cô có thêm dũng khí và tự tin để đối mặt, không còn nhiều lo lắng và băn khoăn nữa.

"Vâng, mẹ, con biết rồi, ngày mai gặp anh ấy, con sẽ nói chuyện này với anh ấy." Lê Tinh đáp, thấy Lê Vạn Sơn chống tay lên đầu, rõ ràng là đang nhịn cơn đau đầu, hai mắt đỏ ngầu, cô thật sự lo lắng bố sẽ xảy ra chuyện. Người đã hơn sáu mươi tuổi rồi, làm sao chịu đựng được như vậy chứ?

Cô không nhịn được khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đừng giận bố nữa, chuyện này không trách bố được, tối nay bố uống say rồi."

Thẩm Phương Quỳnh thà rằng Lê Tinh đừng hiểu chuyện như vậy. Bà có bốn đứa con, Lê Tinh là đứa bà yêu thương nhất, cũng là đứa bà lo lắng nhất. Bà kìm nén sự chua xót trong lòng, cười nói: "Mẹ biết con thương bố con mà. Thôi được rồi, con gái ngoan cũng lên lầu nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải ra ngoài chơi, nhớ tắm rửa ngủ sớm, nếu không sẽ không dậy được đâu."

"Vâng, được ạ. Bố mẹ cũng vậy, nghỉ ngơi sớm nhé." Lê Tinh khẽ gật đầu đáp, lại nói thêm vài câu với Lê Vạn Sơn, rồi cầm túi xách lên lầu, về phòng mình.

Hơi nóng trong phòng do phơi nắng buổi chiều vẫn chưa tan hết, bước vào phòng có cảm giác ngột ngạt.

Lê Tinh bật đèn chùm kiểu cũ, cởi giày để vào góc tường, treo chiếc túi vải bám đầy bụi bẩn lên tường, đi đến mép giường bật quạt cây, kéo rèm cửa sổ màu cam ra. Gió đêm thổi vào, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Lê Tinh kéo chiếc ghế tựa bọc vải caro màu cam nhạt trước bàn trang điểm, co gối ngồi ngẩn người một lúc. Một lát sau, cô ngẩng lên nhìn chiếc đèn chùm cũ kỹ hơi chói mắt, mím chặt môi.

"Cô út, về rồi à?"

Lê Hà Dương gõ nhẹ lên cánh cửa đang hé mở, tạo ra chút tiếng động rồi đẩy cửa bước vào.

Lê Tinh ngẩng lên nhìn cậu, tối nay xảy ra nhiều chuyện, cô không muốn nói chuyện với ai, một lúc sau mới lên tiếng với vẻ mệt mỏi: "Chưa ngủ sao? Ngày mai con không phải đi thu mua phế liệu à?"

Lê Hà Dương hiện tại vẫn chưa tìm được việc làm. Lê Chí Quốc định sắp xếp cho cậu đến nhà máy điện của Lê Chí Quân làm công nhân thời vụ, sau này học được nghề ít nhất cũng có thể làm thợ điện. Nhưng Lê Hà Dương làm được hai ngày, cuối cùng tính toán tiền lương, thấy quá ít nên cậu từ bỏ. Thu mua phế liệu tuy ngày nào cũng chẳng được bao nhiêu tiền nhưng được cái tự do, có thể đi khắp nơi, cậu liền tiếp tục lăn lộn một mình bên ngoài.

Hơn một tháng nay va vấp không ít, cậu cũng có chút kinh nghiệm, bị người ta đuổi theo hai lần vì tưởng là trộm cắp, mặt dày lên, học theo những người kia đội mũ rơm, mặc áo ba lỗ, đạp xe ba gác cũ kỹ rao khắp phố phường.

Mấy hôm trước, cậu rao đến gần bách hóa tổng hợp số sáu, Lê Tinh nhìn thấy dáng vẻ cậu nhóc đen nhẻm, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn gào khản cổ, thấy xót xa vô cùng, vội vàng chạy vào cửa hàng mua cho cậu một chai nước ngọt, lại mua thêm một chiếc loa.

Có công cụ, cậu càng thêm hăng hái, sáng bảy giờ đã ra khỏi nhà, có lúc đến sáu bảy giờ tối mới về, hoàn toàn khác với dáng vẻ lêu lổng trước đây.

Chỉ là người cũng đen đi, gầy đi một vòng, trông gầy gò như khỉ.

"Có chứ."

Lê Hà Dương vừa đáp vừa bước vào phòng. Mấy hôm nay Lê Tinh lại mua thêm không ít đồ đạc vào phòng, căn phòng nhỏ chật chội hơn, chỉ còn lối đi ở giữa đến mép giường và bàn trang điểm là trống.

Trong phòng chỉ có một chiếc ghế, vào phòng cũng không có chỗ ngồi, Lê Hà Dương tìm kiếm xung quanh, rồi lấy một chiếc hộp đựng giày ở góc phòng ném xuống đất, định ngồi lên đó.

Lê Tinh vội vàng đưa chân ra cản lại: "Ngồi hỏng hộp giày thì sao? Bên trong còn có giày của cô đấy!"

Lê Tinh đứng dậy khỏi ghế, ôm chiếc hộp giày vào lòng. Cô yêu quý từng món đồ mình mua về, nếu không bây giờ phòng cô đã không chật chội thế này.

Lê Tinh cất hộp giày về chỗ cũ, nhường ghế cho Lê Hà Dương, rồi đi đến mép giường, dựa vào đầu giường ngồi: "Con tìm cô có việc gì?"

Lê Hà Dương nhìn Lê Tinh, kéo ghế đến ngồi bên cạnh, rồi hỏi: "Vừa rồi ông nội gọi cô ra nói chuyện về anh Quý Lâm đúng không?"

Lê Tinh liếc nhìn cậu: "Ừm, có chuyện gì sao?"

Lê Tinh không ngạc nhiên khi Lê Hà Dương biết chuyện này. Cô biết trước khi cô về, chắc chắn trong nhà đã xảy ra tranh cãi không nhỏ vì chuyện này, nếu không phòng khách đã không yên tĩnh như vậy. Nếu là trước đây, chị dâu Cả mà biết cô chín giờ mới về, chắc chắn sẽ cùng mẹ ngồi ở phòng khách đợi cô.

Trước khi cô lên lầu, đèn phòng anh Cả và chị dâu Cả sáng lên.

Lê Hà Dương liền hỏi: "Vậy cô định làm thế nào?"

Lê Tinh không hiểu ý cậu: "Làm thế nào là sao?"

"Là chuyện của anh Quý Lâm ấy, không phải anh ta nói quay về là vì cô sao? Ông nội cũng đã đồng ý chuyện của cô với anh ta rồi. Nhưng cô đang ở bên anh Lục rồi mà? Bây giờ phải làm sao?"

Lê Hà Dương sốt ruột: "Cô Út, con nói cho cô biết nhé, tuy con với anh Quý Lâm cũng thân thiết, trước đây anh ta đối xử với con cũng tốt, nhưng nếu anh ta làm chồng cô, làm dượng của con thì con thấy cô vẫn nên suy nghĩ kỹ, con thấy anh ta không đáng tin!"

"Sao lại không đáng tin?"

Quý Lâm từ nhỏ đã nổi bật, ưu tú trong khu tập thể, bây giờ chắc chắn càng xuất sắc hơn. Tốt nghiệp đại học Bắc Kinh lại được lãnh đạo coi trọng, bây giờ trở về với thân phận cũng không thấp, vậy mà Lê Hà Dương lại nói như vậy, Lê Tinh nghe xong theo bản năng hỏi lại.

Lê Hà Dương lập tức nói: "Chuyện này còn cần phải nói sao? Nếu anh ta đáng tin, thì sao có thể làm ra chuyện rõ ràng thích cô mà ba năm không liên lạc với cô, không liên lạc với nhà mình? Đừng có nói là do anh ta gửi thư và quà cho nhà mình, rồi nhận được thư giả. Anh ta là người tài giỏi như vậy, lại quen biết cô bao nhiêu năm, chẳng lẽ không hiểu rõ cô? Không nhận ra chuyện này?"

"Không nhận ra là do anh ta vô dụng, nhận ra mà không hành động, càng vô dụng. Một người đàn ông đã làm đến chức chủ nhiệm rồi, vậy mà thích một người con gái cũng không dám thừa nhận, cứ lén lút, sao mà đáng tin được?"

Lê Hà Dương càng nói càng tức giận. Cậu từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau Lê Tinh, nên biết rất nhiều chuyện của cô. Cậu biết cô từng thích Quý Lâm, cũng biết lúc trước Lê Tinh từ bỏ con đường múa, không thể đến Bắc Kinh đã buồn khổ thế nào. Cậu càng biết ba năm trước khi Quý Lâm trở về, lý do Lê Tinh bị ốm nặng là gì.

Vì biết, nên cậu luôn phản đối Lê Tinh tìm người yêu, sợ cô lại bị tổn thương. Nhưng bây giờ, người đàn ông từng khiến cô đau khổ kia lại trở về, còn lấy danh nghĩa yêu thương cô, cậu không thể nhịn được. Sao lúc trước không làm như vậy?

Lê Hà Dương tức giận đến mức đứng bật dậy khỏi ghế, đi tới đi lui trong phòng, hai tay chống nạnh.

"Còn nữa, anh ta dựa vào đâu mà cho rằng cô sẽ chờ anh ta ba năm? Là cho rằng cô Út nhất định phải lấy anh ta sao? Vậy chắc chắn là anh ta biết trước đây cô Út có ý với anh ta rồi. Vậy mà anh ta còn làm như vậy, chẳng phải càng tệ hơn sao? Dù anh ta đối xử tốt với con, nhưng chuyện này con vẫn khinh thường anh ta! Không đáng mặt đàn ông, làm mất mặt đàn ông chúng ta!"

Lê Hà Dương luôn nghịch ngợm quậy phá trong nhà, Lê Tinh luôn coi cậu như Thiên Tứ, là đứa trẻ chưa lớn, vậy mà cậu lại có thể nói ra những lời này, khiến cô không khỏi nhìn với con mắt khác. Ban đầu Lê Tinh cũng có chút buồn bực, dù sao cũng là người lớn lên cùng nhau, trước đây cô cũng từng có ý với anh ta.

Nghe Lê Hà Dương nói vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không khỏi nhướng mày: "Giỏi đấy Lê Hà Dương, lớn rồi đấy."

"Cô Út, cô cũng thấy con nói có lý đúng không?" Lê Hà Dương lập tức vui vẻ quay người lại, sau đó nghiêm mặt nói: "Con biết trước đây cô có ý với anh Quý Lâm, nhưng anh ta thật sự không được, cô quên anh ta đi. Hơn nữa, cô đã có anh Lục rồi mà, chúng ta đừng ba lòng hai dạ nữa. Anh Lục bây giờ con thấy cũng được, đẹp trai lại đúng với tiêu chuẩn cao ráo của cô, quan trọng là còn hào phóng với cô."

"Anh ấy biết cô thích ăn nho, chiều nay lại nhờ người gửi đến một thùng. À đúng rồi, còn gửi thêm hai chiếc quạt cây, bảo chúng ta để ở phòng khách khi ăn cơm."

Lê Hà Dương dừng lại nhìn Lê Tinh: "Tâm lý đấy chứ. Con chỉ thuận miệng nhắc một câu, cô ăn cơm nóng đến mức đổ mồ hôi mà anh ấy đã nhớ kỹ."

"Chiều nay anh ấy lại nhờ người gửi đồ đến sao?" Lòng Lê Tinh khẽ rung động, anh không hề nói chuyện này với cô.

"Vâng, có gửi..." Lê Hà Dương nhìn Lê Tinh, thấy khóe môi cô khẽ cong lên, cậu theo bản năng nhìn kỹ hơn, bỗng nhiên tiến sát lại gần Lê Tinh, nhìn chằm chằm vào môi cô: "Cô Út, môi cô làm sao vậy? Bị dị ứng à? Tối nay cô ăn gì? Sao lại đỏ thế này, cả viền môi đều sưng lên."

Bình Luận (0)
Comment