Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 25

 "Hay là lên bờ đi? Anh thấy Cát Cát ở trên đó một mình cũng chán, em lên chơi với bé nhé?"

Lê Tinh nhìn anh chằm chằm, làm sao Lục Huấn không nhận ra được. Chỉ là bị cô nhìn như vậy, anh cảm thấy trong người như có một nguồn năng lượng vô tận, theo bản năng không nỡ để cô rời mắt đi. Anh giả vờ như không biết gì, càng ra sức bắt cá hơn. Đợi đến khi anh dọn sạch sẽ cả một vùng xung quanh, ngay cả hang lươn cũng không còn sót lại cái nào, sợ cô bị say nắng, anh mới quay lại hỏi cô.

"Hửm?"

Lê Tinh hoàn hồn, đưa mắt nhìn về phía Cát Cát. Cát Cát quả thực đang buồn chán, cô bé đã sớm rời khỏi chiếc ghế nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất nghịch kiến bằng một cành trúc nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía mọi người trong ao cá, miệng nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng là đang buồn chán không chịu được nữa.

Lê Tinh cũng cảm thấy hơi khó chịu khi ở trong ao cá. Nắng thật sự rất gắt, cô lại mặc bộ đồ lội nước liền thân, cả người bị bao bọc bên trong, cảm giác quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi, dính dính rất khó chịu, hai má cũng bị nắng chiếu đến nóng rát.

Không biết có phải do bùn quá bẩn hay không mà làn da cô lại nhạy cảm, tay cô dính bùn cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Lúc trước nhìn Lục Huấn bắt cá còn chưa cảm thấy gì, bây giờ hoàn hồn lại cô mới cảm thấy có chút không chịu nổi. Nhưng cô không nói ra điều này, chỉ nói: "Cát Cát trông có vẻ hơi buồn chán rồi, em lên chơi với cô bé đây."

Nói xong, cô cúi đầu nhìn chiếc xô bên cạnh vẫn còn trống không, chẳng bắt được con nào, nhưng cũng coi như đã trải nghiệm một lần, không còn gì đáng tiếc.

"Ừ, lên đi." Lục Huấn tiện thể rửa tay qua loa bằng chút nước còn sót lại trong ao cá, rồi bước tới đỡ cô lên bờ.

Mang ủng đi trong bùn đất quả thật không dễ dàng di chuyển. Lúc nãy là Lục Huấn kéo cô, cô đứng im một chỗ đã lâu, chân lún sâu vào bùn càng khó nhấc lên. Cuối cùng, Lục Huấn vòng tay ôm eo bế cô lên bờ.

"Thím ơi, thím không bắt cá nữa ạ?" Cát Cát đang buồn chán, thấy Lục Huấn đưa Lê Tinh lên, cô bé mừng rỡ lập tức đứng dậy nhìn về phía họ.

"Ừ, không bắt nữa, thím không biết bắt cá, bắt không được." Lê Tinh vừa để Lục Huấn thay ủng cho mình, vừa cười đáp lời Cát Cát.

Thực ra lúc nãy Cát Cát đã nhìn thấy thím bị đuôi cá hất bùn vào mặt, cô bé cũng thấy thím len lén nhìn chú Huấn không rời mắt, nhưng cô bé là đứa trẻ ngoan, có những lời mẹ dặn không được nói ra, đành khéo léo an ủi thím: "Không sao đâu ạ, Cát Cát cũng bắt không được, đuôi cá quẫy mạnh quá, không bắt được đâu."

Điều này Lê Tinh rất thấm thía, cô gật đầu đồng tình: "Đúng là biết quẫy đuôi."

Hai người, một lớn một nhỏ, trò chuyện thật đáng yêu khiến người nghe phải bật cười.

Nhìn trời nắng gắt, Lục Huấn tính toán sớm thu xếp xong việc ở đây rồi đưa mọi người về, anh dịu dàng nói với Lê Tinh: "Anh xuống dưới trước, nếu hai người nóng thì vào chòi nghỉ mát, lúc nãy anh Tiến có để một cái quạt máy trong đó.

"Vâng, anh cứ làm việc đi, em với Cát Cát ở đây." Lê Tinh vội vàng đáp lại.

Lục Huấn nhìn cô, hai má cô bị nắng chiếu ửng đỏ, trên mặt cũng dính bùn, trông càng thêm sinh động.

Anh nhìn quanh, mọi người trong nhóm đã quen với việc đánh bắt cá rồi, họ không quan tâm đến việc người có bẩn hay không, nên bên cạnh cũng không có nước sạch, chỉ có thể đợi về nhà mới rửa cho cô được.

"Nhanh thôi, đợi anh một lát." Người dính bẩn, anh cũng không tiện chạm vào cô, chỉ dùng đôi mắt đen sâu thẳm dịu dàng nhìn cô, rồi sải bước chân dài xuống ao.

Lê Tinh đứng nhìn anh một lúc.

Không cần phải để ý đến Lê Tinh nữa, lần này anh càng ra tay mạnh mẽ hơn, móc hang lươn rất nhanh, chẳng mấy chốc xung quanh lại bị anh dọn sạch.

Cánh tay rắn chắc vung vẩy, những giọt mồ hôi lăn dài dưới ánh mặt trời lấp lánh. Lê Tinh nhìn anh chăm chú, khẽ cắn môi dưới. Lần đầu tiên cô phát hiện đàn ông làm những công việc nặng nhọc cũng thật... cuốn hút, khiến người ta tim đập chân run.

"Thím ơi, thím có biết chơi dây chun không? Chúng ta cùng chơi dây chun nhé?"

Cát Cát đeo một chiếc túi vải nhỏ trên người, bên trong có không ít đồ lặt vặt. Thấy thím nhìn xuống ao cá ngẩn người, bé tưởng thím cũng buồn chán giống mình, bèn lục lọi trong chiếc túi nhỏ, lấy ra sợi dây nhiều màu mà mẹ đã làm cho bé.

Đây là trò chơi của trẻ nhỏ, Lê Tinh đương nhiên biết chơi, chỉ là lớn rồi lại cảm thấy chơi những thứ này thật trẻ con, nên đã không chơi nữa. Nhưng hiện tại trước mặt cô là trẻ con mà, chơi một chút cũng không sao.

"Chơi dây chun á, thím cũng biết một chút, Cát Cát muốn chơi không? Vậy chúng ta cùng chơi một lát nhé." Lê Tinh từ từ thu hồi ánh mắt, mỉm cười đáp lời Cát Cát. Nhìn bàn tay dính đầy bùn đất, cô lấy khăn tay ra lau.

Bùn đất hơi khô dính chặt vào tay khó lau, cô lau hơi mạnh tay, sau khi lau xong cảm giác tay càng ngứa hơn, cũng đỏ lên rõ rệt, nhìn có vẻ bị dị ứng, nhưng vẫn còn chịu đựng được nên cô không để ý, đi tìm một chiếc túi ni lông trải xuống đất ngồi xuống chơi cùng Cát Cát.

Lê Tinh chơi dây chun rất giỏi, có thể tạo ra nhiều kiểu dáng khác nhau, Cát Cát nhìn thấy thích thú, càng chơi càng say mê. Mà Cát Cát cũng phản ứng nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Lê Tinh miễn cưỡng tiếp được những kiểu dáng mà Lê Tinh tạo ra. Hai người, một lớn một nhỏ chơi đùa rất hòa hợp.

“Thím ơi, thím với chú Huấn khi nào mới đám cưới vậy?” Cát Cát nhìn thím, dù gương mặt dính đầy bùn nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, trong lòng càng thêm yêu thích, không kìm được mà hỏi.

“Kết hôn sao?” Lê Tinh khẽ lỡ tay, dây chun trong tay tuột mất. Cô vội sửa lại, rồi mỉm cười nói: “Cháu nhỏ xíu vậy mà đã biết đến chuyện kết hôn rồi sao?”

“Cháu biết chứ! Cháu đã sáu tuổi rồi. Mẹ nói cháu không còn nhỏ nữa, là một đứa trẻ lớn rồi.” Cát Cát ưỡn cái ngực nhỏ xíu của mình, đáp lại đầy tự hào.

“Chú Huấn nói là nếu chú kết hôn, Cát Cát sẽ làm hoa đồng cho chú. Thím ơi, hai người mau kết hôn đi, cháu chưa từng làm hoa đồng bao giờ!”

“Hoa đồng sao?”

Lê Tinh sững người, khi hiểu ra thì mặt cô đỏ bừng. Cô thậm chí không biết Lục Huấn đã nghĩ đến chuyện tổ chức đám cưới, vậy mà còn kể với cả trẻ con nữa. Không biết anh đã nói thế nào.

Cô khẽ ho một tiếng, dò hỏi Cát Cát: "Cát Cát, chú Huấn nói với cháu chuyện muốn cháu làm hoa đồng từ bao giờ vậy?”

“Từ khi nào à?” Cát Cát nghiêng đầu nghĩ ngợi, đếm ngón tay rồi trả lời: “Là hai sinh nhật trước của cháu.”

“Hai năm trước sao?”

“Vâng ạ, hai năm trước khi cháu phải làm phẫu thuật, chú Huấn đã nói rằng nếu cháu khỏe lại, khi tìm được thím để kết hôn thì chú sẽ cho cháu làm hoa đồng.” Chưa để Lê Tinh kịp suy nghĩ, Cát Cát đã nhanh chóng kể hết.

“Phẫu thuật?” Lê Tinh ngẩn người nhìn Cát Cát: “Cháu từng phẫu thuật à?”

“Vâng ạ.”

Cát Cát gật đầu, chỉ vào ngực mình: “Ở đây của cháu có một thứ gì đó. Mẹ nói cháu không được chạy nhảy, nếu không thứ đó sẽ hỏng, cháu sẽ lại thấy khó chịu…”

“Đang nói gì vậy?” Ngô Thục từ bờ ao đi lên, thấy Lê Tinh đang ngồi xổm chơi với Cát Cát rất vui vẻ, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười, hỏi một câu rồi nói với cô: "Tinh Tinh, chúng ta về thôi, ở đây nóng quá. Về nhà rửa mặt nghỉ ngơi một lát đi.”

“Về luôn ạ? Đã xong rồi sao?"

Lê Tinh giật mình liếc nhìn ao cá. Lục Huấn và những người khác dường như đã bắt hết cá còn sót lại, giờ họ đang tìm lươn trong các hang.

“Còn một chút nữa, để họ làm là được rồi. Chúng ta về sớm chuẩn bị cơm tối.” Ngô Thục phủi lớp bùn dày trên ống quần, trả lời.

“Ồ, vậy thì về thôi.”

Lê Tinh giơ tay xem đồng hồ, đã hơn hai giờ, sắp ba giờ. Cô chậm rãi đứng lên, cúi người nắm tay Cát Cát.

Ao cá cách nhà họ Vũ không xa. Ngô Thục lái xe ba bánh điện, ba người ngồi trên xe về nhà, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Về đến nhà họ Vũ, Ngô Thục chuẩn bị một xô nước ấm cho Lê Tinh, lấy khăn mới để cô rửa mặt rửa tay. Còn mình thì đi tắm và thay quần áo.

Lê Tinh trước đó xuống ao cá mang ủng liền thân, nên người không bị bẩn lắm. Nhưng mồ hôi nhễ nhại khiến cơ thể có mùi, cộng thêm tay ngứa ngáy khó chịu. Nhưng ở nhà họ Vũ, cô ngại không dám đòi tắm hay thay đồ, đành lau qua loa cho sạch.

Cát Cát ở bên cạnh đưa xà phòng cho cô, còn chỉ chỗ trên tóc cô bị dính bùn.

Đúng là một thiên thần nhỏ ấm áp.

Lê Tinh càng thêm yêu thích cô bé. Nghĩ đến chuyện Cát Cát đã trải qua ca phẫu thuật, lòng cô lại dấy lên cảm giác thương yêu. Lau xong cho mình, cô vắt khăn giúp Cát Cát lau tay và mặt.

“Cát Cát bám lấy em như vậy, có làm phiền em không?”

Ngô Thục tắm xong, thay đồ sạch sẽ rồi bước ra, thấy Cát Cát đang dựa sát vào Lê Tinh, ngửa mặt ngoan ngoãn để thím lau mặt. Miệng cô bé thì liên tục ríu rít, lúc thì khen thím thơm, lúc lại hỏi mình có được thơm như thím không. Cô ấy biết con gái khi bám dính thường khiến người ta đau đầu, nên nhìn Lê Tinh có chút áy náy.

“Sao lại phiền chứ, Cát Cát rất ngoan mà.” Lê Tinh quay lại mỉm cười nói.

Cô thật sự rất thích Cát Cát. Cô bé trạc tuổi Thiên Tứ nhưng nhỏ nhắn hơn nhiều, mềm mại đáng yêu giống như một búp bê nhỏ.

“Ngoan gì đâu, lúc không nghe lời thì khiến người ta phát bực luôn ấy.” Ngô Thục bật cười, liếc nhìn con gái, đã sáu tuổi nhưng dáng vóc chỉ như đứa trẻ bốn tuổi. Mái tóc mỏng manh vàng hoe của con gái khiến cô ấy khẽ thở dài, cười nhạt nói: "Nhưng bây giờ nó còn biết làm người ta bực mình cũng là điều may mắn rồi.”

Câu nói ấy nghe có chút chua xót. Lê Tinh nhìn Ngô Thục, lại nhìn sang Cát Cát, trong lòng hơi ngập ngừng.

Ngô Thục nhận ra, gọi Cát Cát: “Cát Cát, con lên lầu lấy bảng vẽ mà mấy hôm trước con mua xuống chơi đi. Mẹ sắp phải nấu cơm, để thím chơi vẽ với con nhé.”

“Vâng ạ!”

Cát Cát rất thích vẽ tranh, nghe vậy lập tức đáp ứng, nhanh chân chạy lên lầu. Ngô Thục gọi với theo: “Không được chạy, từ từ đi!”

Cát Cát lập tức dừng lại, chậm rãi bước lên.

“Con bé kể với em về chuyện phẫu thuật à?” Ngô Thục nhìn bóng dáng Cát Cát, khẽ cười. "Con bé là như thế, gặp người nó thích sẽ muốn được họ thương. Luôn mang chuyện từng phẫu thuật ra kể, chị và anh Vũ đã nhắc nó mấy lần rồi.”

“Không phải vậy đâu, chị dâu." Lê Tinh vội giải thích: “Cát Cát chỉ vì nhắc đến đám cưới của em và anh Huấn, rồi kể anh Huấn từng hứa rằng nếu kết hôn sẽ để nó làm hoa đồng. Chuyện phẫu thuật chỉ tiện nhắc đến thôi.”

Ngô Thục ngẩn ra: “Hóa ra là vậy, thế mà chị lại hiểu lầm con bé. Nhưng chuyện này chị cũng không biết. Chắc là hai chú cháu tự thỏa thuận với nhau.”

“Cát Cát thực sự rất quý cậu Huấn. Đừng nhìn nó nhỏ thế nhưng thực ra tinh quái lắm. Nó luôn biết rằng, nếu không nhờ cậu Huấn thì nó sẽ không có mặt trên đời này.”

“Tại sao chị lại nói vậy?” Lê Tinh ngơ ngác nhìn Ngô Thục.

“Chắc cậu Huấn chưa kể cho em nghe. Tính cậu ấy là vậy, làm gì cũng không kể công, nếu em không hỏi thì cậu ấy cũng chẳng nhắc tới đâu.”

Ngô Thục thấy Lê Tinh đầy thắc mắc, liền nở nụ cười, chậm rãi kể:

“Hồi đó Cát Cát được chẩn đoán có vấn đề về tim. Chị và anh Vũ đều tuyệt vọng, vì bệnh này tốn kém quá. Khi đó anh Vũ vừa xuất ngũ, mới vào làm trong xưởng lốp xe gần đây, mỗi tháng lương chỉ hơn trăm đồng, chẳng đủ tiền đi Thượng Hải chữa bệnh cho con…”

"Nhà chị hồi đó đúng là lắm chuyện, lại còn nghèo nữa. Trước đây khi anh Vũ còn trong quân ngũ, mẹ chồng chị phát hiện bị ung thư dạ dày, tiền bạc trong nhà đều dồn vào chữa bệnh cho bà. Cố gắng cầm cự được mấy năm, tiễn bà đi rồi thì đến lượt Cát Cát phát hiện ra bệnh. Lúc ấy anh Vũ phải đi bán máu. Nhưng mà, trong nhà có người bệnh đúng là như nuôi một con "thú nuốt vàng" vậy, bán máu cũng không đủ."

"Thực sự không còn cách nào khác, anh ấy đành tìm đến cậu Huấn. Lúc đó cậu Huấn còn làm ở công ty thủy sản, cậu ấy đưa hết tiền tiết kiệm của mình cho anh Vũ, chúng tôi mới có thể đưa Cát Cát đến Thượng Hải khám kỹ càng. Gặp được một bác sĩ nói bệnh của Cát Cát cần phải phẫu thuật."

"Tiền phẫu thuật không phải là con số nhỏ, túi tiền của chúng tôi lúc đó sạch bách đến mức bữa ăn ngày mai cũng phải tính toán, lấy đâu ra tiền."

Nói đến đây, những ngày tháng ấy như ùa về, đầy ắp cay đắng, cả người Ngô Thục như chùng xuống, vành mắt cũng đỏ hoe.

"Lúc đó, chúng tôi thật sự là chẳng còn mặt mũi nào nữa, lại tìm đến cậu Huấn. Số tiền lớn như vậy, cậu Huấn cũng không xoay sở được. Anh Vũ không còn cách nào khác, lại đi bán máu, bị cậu Huấn bắt gặp kéo anh ấy về, nói cứ tiếp tục rút máu nữa thì người cũng chết mất..."

"Anh Vũ mới nói với cậu ấy, chỉ cần cứu được Cát Cát, chết thì chết, rút hết máu trong người cũng được. Cậu Huấn mới nói: 'Anh đã dám liều mạng như vậy, thì có dám đánh cược một lần không? Tôi đang định nghỉ việc ra ngoài làm ăn, chúng ta cùng làm, nửa năm, nửa năm tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền thuốc men cho Cát Cát."

Lê Tinh từng nghe Lê Vạn Sơn nhắc đến chuyện Lục Huấn nghỉ việc ra ngoài làm ăn là để giúp đỡ những người đồng đội cũ, nhưng không ngờ còn có cả câu chuyện như thế này.

"Sau đó họ cùng nhau làm ăn?"

"Phải. Ban đầu anh Vũ không dám mạo hiểm, lương anh ấy tuy không cao nhưng lúc đó chị và bố chị đều không có việc làm, cả nhà chỉ trông vào đồng lương đó. Cậu Huấn mới nói sẽ đảm bảo mức lương cơ bản cho anh Vũ, anh ấy mới dám liều một phen."

"Vì vậy cả nhà chị đều biết ơn cậu Huấn. Bố chồng chị luôn nói cậu Huấn có ơn tái tạo với gia đình bọn chị. Đúng là như vậy, không có cậu Huấn thì anh Vũ cứ tiếp tục bán máu, sớm muộn gì cũng mất mạng, Cát Cát cũng sẽ không còn, vậy chị sống còn có ý nghĩa gì nữa."

"Chị dâu..." Lê Tinh nhất thời không biết nói gì cho phải. Cô vốn là người dễ đồng cảm với người khác, những gì Ngô Thục nói, cô nghe mà thấy xót xa.

"Nhìn chị này, toàn nói mấy chuyện mất hứng, Tinh Tinh đừng trách nhé, chị là người như vậy đấy, nhắc đến chuyện cũ là nói mãi không thôi." Ngô Thục lấy lại tinh thần, áy náy nói với Lê Tinh.

"Không có, không đâu ạ." Lê Tinh vội vàng đáp, ngập ngừng một chút, cô có chút ngại ngùng nói: "Em còn phải cảm ơn chị dâu, chị dâu cũng biết là chúng em quen nhau qua mai mối, thật ra tổng cộng cũng mới quen biết chưa lâu, em cũng chưa hiểu rõ về anh ấy lắm, cũng không biết những chuyện này."

Ngô Thục nghe vậy ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười: "Vậy à. Chị cũng không biết nhiều về cậu Huấn, nhưng chắc chắn cậu ấy là người tốt, sống nghĩa khí, có trách nhiệm lại còn rất giỏi giang. Em xem thôn Tiên Thủy bọn chị này, bây giờ có đường rồi, còn có mấy nhà cũng xây nhà lầu như nhà chị đấy. Thực ra mấy năm trước thôn Tiên Thủy rất nghèo."

"Lúc đó bọn chị cũng nuôi cá vàng lớn, nhưng đều làm ăn nhỏ lẻ, chẳng kiếm được mấy đồng. Là cậu Huấn năm kia bỏ tiền đầu tư vào, giúp đỡ thôn dân tổ chức lại, xây dựng đường sá, mở trang trại nuôi trồng, thôn dân có việc làm nên cuộc sống mới khấm khá lên."

Lúc vào thôn, Lê Tinh quả thật có nhìn thấy những ngôi nhà hai tầng, không ngờ lại có liên quan đến Lục Huấn. Có thể dẫn dắt cả thôn cùng làm giàu, không phải người bình thường làm được. Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh anh lúc nãy bắt cá dưới ao, trong lòng bỗng dưng thót một cái, buột miệng thốt ra lời thật lòng: "Anh ấy thật sự rất giỏi."

"Đúng vậy, trong thôn ai cũng quý trọng cậu ấy."

Ngô Thục lại kể thêm vài chuyện Lục Huấn giúp thôn giải quyết vấn đề nước tưới tiêu, rồi chuyện thôn khác ghen ăn tức ở với trang trại, định giở trò xấu, anh đã ra mặt dàn xếp ổn thỏa. Thấy trời không còn sớm, nếu không chuẩn bị cơm tối thì sẽ không kịp, cô ấy mới vội vàng xắn tay áo vào bếp.

Lê Tinh muốn vào phụ giúp, tuy tay nghề nấu nướng của cô không được tốt lắm, nhưng những việc như nhặt rau, thái rau cô vẫn làm được. Ngô Thục không cho, nói trong bếp nóng, bảo cô ra chơi với Cát Cát.

Lê Tinh không nài nỉ nữa, Cát Cát bê bảng vẽ xuống ngồi cạnh, nhìn cô với mong chờ cô, nên cô không kiên trì nữa, dắt Cát Cát ra ngoài mái hiên.

Nhà họ Vũ mới xây năm ngoái, là căn nhà nhỏ hai tầng rưỡi. Ngô Thục rất biết cách bài trí, sân ngoài được trang trí rất đẹp, bức tường được trồng dây leo che nắng. Có lẽ vì muốn tạo điều kiện cho con cái vui chơi nên trong sân còn dựng thêm một mái hiên che nắng có treo rèm trúc, đặt một chiếc quạt cây, giữa sân có một cái giường gỗ, phía trên trải một chiếc chiếu trúc, một chiếc bàn vuông nhỏ, bên cạnh bày hai chiếc ghế mây.

Xung quanh có bóng cây và dây leo che phủ, giờ này tuy là giữa trưa nhưng cũng không quá nóng, thỉnh thoảng lại có gió trời thổi qua, mát mẻ hơn cả trong nhà.

Lê Tinh rất thích nơi này, ngồi trên ghế mây nhìn Cát Cát vẽ tranh, cô cảm thấy thư thái đến mức buồn ngủ. Cát Cát cũng vậy, trưa không ngủ trưa, vẽ được một lúc thì gục luôn xuống bàn ngủ.

Lê Tinh thấy bên cạnh có chiếc chăn nhỏ, lấy ra đắp cho cô bé, rồi ngồi lại ghế tựa, vừa gãi chỗ tay vẫn còn ngứa vừa trông chừng Cát Cát ngủ. Có lẽ vì thấy cô bé ngủ ngon lành mà bị lây, sáng nay cô đi dạo phố bắt kẻ buôn người, chiều lại ra ngoài phơi nắng một trận, cũng hơi mệt nên mí mắt cô dần dần nặng trĩu, ngẩn ngơ một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi.

Lục Huấn làm xong việc ở ao cá trở về, nhìn qua khe hở của rèm trúc thấy hai bóng người lớn bé đang ngủ gật dưới mái hiên. Thuận Tử đi theo sau anh vào sân, vừa lên tiếng gọi: "Cát..."

Lục Huấn nhanh chóng quay người lại: "Nhỏ tiếng thôi!"

Giọng nói trầm xuống, ánh mắt cũng có chút uy nghiêm như thể muốn nói "Cậu mà dám lên tiếng nữa tôi sẽ khâu mồm cậu lại đấy".

Thuận Tử rất sợ Lục Huấn lúc hung dữ, liền vội vàng ngậm miệng, nhìn theo ánh mắt anh về phía mái hiên, bừng tỉnh: "Hình như ngủ rồi à?"

Lục Huấn lặng lẽ di chuyển, che khuất tầm nhìn của Thuận Tử, liếc nhìn bộ dạng lấm lem bùn đất của anh ta.

"Nhà vệ sinh bên này tôi dùng trước, cậu ra trang trại tắm rửa đi, tối tiện thể chở cậu về."

"... Nói như thể tôi không ra trang trại thì hôm nay cậu không định cho tôi đi nhờ về vậy."

Thuận Tử thầm oán trách trong lòng một tiếng, nhưng rốt cuộc không dám chọc vào người đang nghiêm túc nói chuyện, ngoan ngoãn đi về phía trang trại.

Đuổi người ồn ào đi rồi, Lục Huấn cúi đầu nhìn bản thân cũng dính đầy bùn đất, không đi thẳng vào mái hiên mà đến xe lấy quần áo sạch sẽ, vào phòng tắm công cộng của nhà họ Vũ, tắm qua loa bằng nước lạnh rồi đi ra. Anh đưa tay ngửi thử, mùi tanh của bùn đất đã biến mất, lúc này mới cầm theo quả mâm xôi anh hái trong rừng cho cô, bước vào mái hiên.

Lê Tinh dựa tay lên thành ghế tựa, đầu hơi nghiêng sang một bên, một tia sáng bên ngoài chiếu lên gương mặt trắng nõn thanh tú của cô. Trong lúc ngủ say, nét đẹp dịu dàng của cô toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu. Có lẽ vì ngủ say và trời nóng thiếu nước nên đôi môi đỏ mọng hơi khô, khóe môi có chút da bong tróc. Có vẻ như cảm thấy khát, cô thè đầu lưỡi li.ếm nhẹ cánh môi.

Chiếc lưỡi nhỏ xinh màu hồng anh đào, tối qua anh mới nếm thử mùi vị của nó.

Cổ họng Lục Huấn thắt lại, anh hơi nghiêng đầu. Đáng lẽ ra lúc này anh nên lui ra ngoài hoặc gọi cô dậy mới đúng, nhưng anh chỉ dừng bước một chút, rồi nhẹ nhàng kéo chiếc ghế tựa bên cạnh ngồi xuống.
Lê Tinh chỉ ngủ gật, giấc ngủ không sâu lắm, đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Lục Huấn cử động nhẹ nhàng gần như không phát ra tiếng động, nhưng bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, dáng người cao lớn cùng ánh mắt chăm chú nhìn cô tạo nên một áp lực vô hình khiến Lê Tinh ít nhiều cũng cảm nhận được. Cô khẽ nghiêng đầu, mơ màng mở mắt ra, vừa chuyển tầm nhìn đã thấy Lục Huấn.

Vừa mới tỉnh dậy đầu óc còn chưa tỉnh táo, mắt cũng hơi mờ, mất hai giây mới nhìn rõ người bên cạnh, cô giật mình theo bản năng rụt người vào trong ghế, nhớ ra điều gì đó lại vội vàng đưa tay lau khóe miệng. Không thấy ướt ở mép môi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh về rồi à?"

Lục Huấn cũng không ngờ anh vừa ngồi xuống, cô đã tỉnh, "Anh làm em tỉnh giấc à?"

"Không đâu, em vốn cũng chưa ngủ say." Lê Tinh vội vàng đáp, cô có chút ngượng ngùng không thoải mái. Làm khách ở nhà người khác mà ngủ gật là một việc rất thất lễ.

Lê Tinh ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Cát Cát vẫn đang ngủ say sưa, hơi hạ giọng hỏi: "Ao cá bên kia xong hết rồi à?"

"Ừm, xong rồi." Lục Huấn thấy cô cứ nhìn quanh quất mà không nhìn anh, biết cô đang không được tự nhiên, bèn đưa bọc lá sen đựng quả mâm xôi trong tay qua: "Quả mâm xôi, em ăn được không?"

"Quả mâm xôi? Ở đây có quả mâm xôi sao?"

Lê Tinh lớn lên ở thành phố, rất ít khi đến các vùng nông thôn miền núi xung quanh chơi, quả mâm xôi mọc hoang dã cô mới chỉ ăn hai lần, đều là do Lê Chí Quân mua về từ ngoài chợ năm ngoái. Vị chua chua ngọt ngọt, cô rất thích, tiếc là số lượng không nhiều, cô ăn một lúc là hết. Sau đó cô tự mình ra chợ tìm, ông chủ cửa hàng trái cây nói đã hết mùa, không bán nữa. Mãi cho đến năm nay, cô vẫn chưa được ăn lại.

Cô theo bản năng nhận lấy bọc lá sen mở ra. Những quả mâm xôi dại từng quả căng mọng nước, trước khi về đã được rửa sạch bằng nước suối gần đó, nhìn rất hấp dẫn, cô không nhịn được lấy một quả bỏ vào miệng.

Quả nhiên là hương vị quen thuộc, quả này còn to hơn, ngọt hơn quả anh hai mua về năm ngoái.

"Quả này hái ở đâu vậy? Ngọt quá, ngon hơn quả anh hai mua về năm ngoái."

"Hái ở rừng trúc phía sau ao cá."

Lục Huấn thấy cô thích, có chút hối hận vì đã không hái nhiều hơn. Anh cũng là vì thấy con gái nhỏ của một công nhân ở trang trại nuôi trồng chạy đến xem náo nhiệt, tay cầm quả mâm xôi ăn ngon lành, mới nhớ đến chuyện lúc trưa Vũ Tiến lấy táo và chuối trong nhà ra, cô không hề động đến, chắc là không thích hai loại quả đó, nên mới nghĩ hái chút quả về cho cô nếm thử.

"Nếu em thích, anh sẽ hái thêm cho em mang về ăn."

"Không cần hái thêm đâu, phiền phức lắm, chỗ này đủ ăn rồi." Lê Tinh nói một câu, lại lấy thêm một quả mâm xôi bỏ vào miệng.

"Phiền gì chứ? Cũng không xa lắm, chờ anh, anh về ngay." Lục Huấn vừa nói vừa định đứng dậy, nhưng đúng lúc này bỗng nhiên chú ý đến bàn tay đang cầm quả mâm xôi của cô đỏ ửng lên một cách bất thường, ánh mắt anh lập tức ngưng tụ: "Tay em làm sao vậy?"

"Hửm?" Lê Tinh nhìn theo ánh mắt anh nhìn xuống tay mình, trên đó xuất hiện một mảng đỏ lớn, chỗ cô gãi hình như nổi lên những cục sần, nhìn hơi giống như chị dâu Cả bị nổi mề đay. Nhưng cơn ngứa đã qua, chắc không có gì đáng ngại, tối về uống hai viên thuốc kháng dị ứng của chị dâu Cả là được. Trong nhà có chị dâu Cả bị mề đay, cô cũng có chút kinh nghiệm về khoản này nên không lo lắng lắm.

"Không sao đâu, lúc nãy hơi ngứa, em gãi một chút nên mới bị vậy, lát nữa là khỏi thôi." Lê Tinh không muốn nói mình chỉ vì dính chút bùn đất mà đã bị như vậy, quá là tiểu thư. Cô đặt tay về bên cạnh người, cười đáp lại anh.

Lục Huấn lại nắm lấy tay cô, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ hai cái, không chút do dự đưa ra kết luận: "Bị dị ứng rồi.Lúc nào em bị ngứa? Sao không nói với anh?"

Sắc mặt Lục Huấn có chút sa sầm, đây là lần đầu tiên Lê Tinh thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt cô, cô không tiện giấu diếm: "Chính là lúc nãy bắt cá, có thể là hơi dị ứng nhưng không sao đâu, chị dâu Cả của em bị mề đay, chuyện này em có kinh nghiệm..."

Lê Tinh chưa nói hết câu, Lục Huấn ngẩng đầu lên nhìn cô: "Chờ anh một lát."

Anh mím chặt môi, nói một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lê Tinh nhìn bóng lưng anh ra khỏi cổng, trong lòng có chút lo lắng. Cô cúi đầu nhìn lại bàn tay, đúng là có hơi đáng sợ, nhưng da cô vốn dĩ là như vậy, chỉ cần gãi nhẹ một chút là đỏ ửng lên, đáng lẽ cô nên nói trước với anh chuyện này.

Trong đầu nghĩ lung tung đủ thứ, cô cũng không buồn ăn quả mâm xôi đang cầm trên tay. Chưa đầy mười phút, Lục Huấn đã quay lại, tay xách một túi ni lông giống như là thuốc.

Chắc là anh đã đi rất vội, Lê Tinh thấy anh bước vào mái hiên, ngực vẫn còn phập phồng dữ dội.

"Đây là thuốc kháng dị ứng, em uống một viên trước đi, uống xong anh bôi thuốc cho em. Nếu vẫn không đỡ thì chúng ta đến bệnh viện."

Lục Huấn vào mái hiên, cũng không quan tâm có làm ồn đến Cát Cát đang ngủ bên cạnh hay không, anh lấy thuốc từ trong túi ni lông ra đưa cho Lê Tinh, rồi quay người đi tìm nước cho cô.

Lê Tinh nhìn anh, ngoan ngoãn nhận thuốc uống, rồi nhận lấy nước trong tay anh uống hai ngụm. Cốc nước vừa rời khỏi miệng, anh lấy ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, bóc vỏ kẹo đưa đến bên miệng cô.

Lê Tinh ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh: "Kẹo ở đâu ra vậy?"

"Dỗ trẻ con lấy được." Lục Huấn đút kẹo vào miệng cô, ngồi xuống ghế mây thuận miệng đáp một câu, lấy thuốc mỡ từ trong túi ni lông ra bôi tay cho cô.

"Dỗ trẻ con lấy được?" Lê Tinh ngậm kẹo, ngây ngốc nhìn anh hỏi.

Trông cô như vậy, anh có tức giận đến mấy cũng không thể nổi giận được nữa. Vốn dĩ cũng không phải lỗi của cô, là anh sơ suất. Bùn đất ở ao cá đều được bón bằng phương pháp đặc biệt, còn trộn thêm cả đống vỏ cây mục vào, da cô mỏng manh, đương nhiên dễ bị dị ứng.

Anh dịu nét mặt lại: "Bỏ một đồng mua của con gái bác sĩ trạm xá. Cát Cát đang thay răng không được ăn nhiều kẹo, số kẹo Cát Cát cho em sáng nay là toàn bộ số kẹo còn lại của con bé, chỉ có thể dùng cái này để át vị đắng cho em thôi."

Anh nói như vậy, Lê Tinh liền hiểu ra, anh lo cô không thích uống thuốc, sợ đắng nên mới cố ý mua kẹo về. Trong thời gian ngắn như vậy mà anh đã có thể nghĩ đến những điều này, lúc ra ngoài hình như anh còn đang tức giận.

Cô không nhịn được nhìn anh, anh đang cúi đầu bôi thuốc mỡ lên tay cô, động tác cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm một việc vô cùng hệ trọng.

Nhưng thực ra chỉ là một chút dị ứng nhỏ, phần nào đó cũng là do cô tự gãi mà ra. Vậy mà anh lại để tâm đến như vậy.

"Lục Huấn." Lê Tinh đột nhiên gọi anh. "Lúc nãy anh nói kết hôn sớm một chút? Anh muốn tháng mấy?"

Lục Huấn đang bóp thuốc mỡ, bất ngờ bị cô hỏi chuyện này nên lỡ tay dùng sức bóp mạnh, tuýp thuốc bị móp, thuốc bắn đầy tay nhưng anh không quan tâm, ngẩng đầu nhìn cô. Hai người ngồi gần nhau, đầu gối chạm vào nhau. Một tay cô đặt trên đùi vẫn đang ôm lá sen đựng quả mâm xôi, tay kia bị anh nắm lấy đặt trên đầu gối anh. Anh nhìn qua, cô nhất thời không thể trốn tránh, Lê Tinh cũng hiếm khi không trốn tránh, cô nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, li.ếm môi nói tiếp: "Em thấy, nếu có thể ở gần khu tập thể, có thể về nhà bất cứ lúc nào, anh lại chắc chắn có thể đối xử tốt với em cả đời, không quản chuyện em tiêu tiền, cũng không thúc giục em sinh con, thì kết hôn sớm một chút cũng không phải là .....không được..."

"Em suy nghĩ kỹ rồi?" Lục Huấn không để Lê Tinh nói hết câu, anh sợ cô nói xong lại hối hận, mà một khi cô nói xong, anh sẽ không cho phép cô hối hận.

"Tinh Tinh, em chắc chắn là đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Không hối hận?" Anh lại hỏi cô một lần nữa.

Một tay anh nắm tay cô cùng với tuýp thuốc mỡ, tay kia dính đầy thuốc mỡ, anh không cử động chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Đã là năm giờ chiều, mặt trời lặn xuống ngọn cây, trong sân yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng Ngô Thục thái rau, dao chặt xuống thớt trong bếp.

Ánh mắt hai người chạm nhau, hình bóng của mỗi người phản chiếu trong mắt đối phương. Lồng ng.ực Lê Tinh phập phồng, tim đập nhanh hơn, một cảm giác căng thẳng ngột ngạt dâng lên tận cổ họng.

Một lát sau, cô khẽ gật đầu: "Chỉ cần anh làm được những gì anh đã nói."

Cả ngày hôm nay cô đều nghe người khác nói về anh, từ Thuận Tử, Cát Cát đến Ngô Thục. Gom góp từng chút một, cô dần dần ghép lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh về anh. Một người đàn ông hung dữ, dũng cảm, thông minh, bá đạo, trọng tình nghĩa, nhưng cũng không dễ chọc.

Là kiểu người mà trước đây cô tuyệt đối sẽ không dây vào, trước đây cô thích mẫu người ôn nhu như ngọc hơn.

Nhưng nếu để chung sống, cô cảm thấy vẫn là kiểu người như anh phù hợp với cô hơn.

Mẹ đã từng nói, một người phải xác định rõ mình muốn gì là rất quan trọng. Cô nghĩ, bây giờ cô đã xác định được rồi. Đã xác định được rồi thì đương nhiên phải nắm chặt lấy anh.

"Tính em thật ra không tốt lắm, em sẽ hay cáu kỉnh, giận dỗi vặt, cũng thật sự rất thích tiêu tiền không có giới hạn. Bố em đã thử quản em rồi nhưng không quản được, em không kiểm soát được bản thân mình muốn mua đồ..."

"Ừm, không sao, không cần kiểm soát, muốn mua thì cứ mua." Lục Huấn biết cô muốn nói gì, anh đáp lại một tiếng. "Chỉ cần anh có, em đều có thể tiêu, anh cũng sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền đủ cho em tiêu."

Anh cảm thấy những điều đó không quan trọng, anh biết cô thích mua sắm, thậm chí còn nghĩ sau này cô có thể sẽ tiêu nhiều hơn, nhưng thực ra anh không coi trọng tiền bạc và vật chất. Cho dù cô có tiêu hết số tiền anh kiếm được cũng không sao.

Anh khá tự tin vào khả năng kiếm tiền của mình, cứ tiếp tục kiếm là được. Tiền là để kiếm ra, chứ không phải để dành.

Còn về chuyện cáu kỉnh, giận dỗi vặt, anh cảm thấy cũng tốt, anh nên thấy may mắn vì cô chỉ giận dỗi với một mình anh.

Lục Huấn khẽ cử động lòng bàn tay, tiện tay ném tuýp thuốc mỡ lên túi ni lông dưới đất, nắm tay cô vào lòng bàn tay mình, đôi mắt đen nóng bỏng nhìn cô: "Tinh Tinh, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời."

Lê Tinh khẽ nuốt nước bọt, rốt cuộc có chút không chịu nổi ánh mắt thiêu đốt của anh, cô hơi rũ mắt xuống, nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau: "Vậy anh muốn khi nào?"

"Tháng mười, em thấy được không?" Lục Huấn không chút do dự đáp.

Đây là ngày anh đã nghĩ kỹ từ tối hôm qua.

Tháng này quen biết tháng sau liền kết hôn, nhà họ Lê chắc chắn sẽ không đồng ý. Tháng chín cũng quá gần, hơn nữa tháng chín gần lễ Quốc Khánh, anh ba của cô chắc chắn sẽ không về được. Lê Tinh mấy lần ăn cơm và trên xe đều nhắc đến anh ba của cô, rất quan tâm đến người đó.

Hôm nay từ chỗ Quý Viễn Dương, còn có những chuyện cô kể, có thể thấy người đó cũng rất coi trọng cô em gái duy nhất này. Lê Tinh kết hôn, anh ấy không thể không về, cho nên tháng chín không được.

Chỉ còn lại tháng mười, ngày gần nhất.

Sau Quốc Khánh, bên quân đội cũng dễ xin nghỉ phép.

"Tháng mười!?" Cho dù Lê Tinh đã chuẩn bị tâm lý, cũng không ngờ anh lại định tháng mười, cô hơi mở to mắt nhìn anh: "Còn chưa đến ba tháng nữa."

Lục Huấn không bất ngờ trước phản ứng này của cô, thời gian này quả thật có hơi sớm. Nhưng mấy tháng sau tháng mười thì quá lạnh, trước đây anh có thể cân nhắc chọn lại ngày, bây giờ biết cô không thể bị cảm lạnh, dễ bị viêm tai giữa, sẽ rất khó chịu nên anh càng không cân nhắc. Anh không biết tình trạng tai của cô hiện giờ ra sao, nhưng anh không thể mạo hiểm.

Không thể là mùa đông, lùi thời gian lại thì là sau Tết, điều đó đối với anh lại quá dài đằng đẵng.

Anh nhìn cô, dịu dàng nói: "Phải rồi, chẳng phải em đã nói anh ba em rất tốt với em sao? Em kết hôn, anh ấy nhất định phải về. Sau tháng mười, bên anh ba em sẽ dễ sắp xếp nghỉ phép hơn."

"Lùi lại nữa thì sắp Tết, trời lại lạnh. Bây giờ ở Thượng Hải tổ chức đám cưới người ta chuộng mặc váy cưới, mùa đông lạnh như vậy mặc không được. Sau Quốc Khánh, thời tiết tháng mười không lạnh không nóng, mặc vào sẽ rất đẹp."

"Anh quen một người ở Thượng Hải, anh ấy quen biết một số người trong giới thời trang ở Hồng Kông, đến lúc đó nhờ anh ấy tìm người thiết kế riêng cho em một bộ váy cưới. Nếu em thích áo cưới Trung Quốc, anh ấy cũng quen biết những người thợ cả chuyên làm loại trang phục này ở Thượng Hải, đến lúc đó cũng sẽ chuẩn bị cho em một bộ, em thấy thế nào?"

"Tinh Tinh, em đừng lo lắng thời gian gấp gáp mà hôn lễ sẽ sơ sài, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, cố gắng hết sức để cho em một đám cưới long trọng."

"... Sao lại nói đến chuyện đám cưới rồi!"

Lê Tinh có chút nóng ruột, mặt cũng đỏ bừng, cô thật sự không ngờ anh lại gấp gáp như vậy, cô cứ tưởng ít nhất cũng phải là tết Dương Lịch hoặc ngày nào đó chứ.

Cô có chút hối hận vì lúc nãy đã đồng ý quá nhanh.

Ba tháng, không biết cô về nói với nhà có bị mắng chết không.

Nhưng nghĩ đến chuyện anh nói về việc mặc váy cưới. Cô từng học ở Thượng Hải, hiện tại vẫn còn liên lạc với một hai người bạn học bên đó, đương nhiên cô biết bên đó tổ chức đám cưới đang dần thịnh hành mặc váy cưới.

Cô còn nhận được ảnh chụp váy cưới mà một người bạn học gửi đến. Thực sự rất đẹp, là kiểu váy áo xinh đẹp mà cô không thể từ chối.

Nhưng đúng là không thích hợp để mặc vào trời lạnh, sẽ chết cóng mất. Mà cô lại rất sợ lạnh.

"Em sẽ tìm cơ hội nói với nhà trước, nếu không được thì vẫn phải làm theo ý nhà."

Lục Huấn chủ yếu muốn biết ý kiến của cô có đồng ý hay không, chứ không phải muốn cô về nhà thuyết phục gia đình, như vậy thì quá khó xử cho cô. Anh đưa tay khẽ chạm vào má cô, vén sợi tóc bên tai cô, cười nói: "Em không có ý kiến, đồng ý là được rồi. Những chuyện còn lại anh sẽ bàn bạc với hai bác Lê. Nếu tháng mười không được thì đầu tháng mười một, thời tiết ở Ninh Thành chắc cũng chưa lạnh lắm."

Nghĩ một lúc, anh lại nói: "Tuần sau anh sẽ nhờ người tìm nhà ở gần khu tập thể, nhanh chóng ổn định nhà cửa cho chúng ta."

Nhà của chúng ta.

Lê Tinh nóng bừng mặt, cô ậm ờ đáp: "Cũng không cần gấp gáp như vậy, cứ từ từ tìm."

"Anh gấp." Lục Huấn nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, khẽ cười, im lặng một lát rồi lại nói: "Tinh Tinh, anh rất vui."

Giọng anh bỗng trầm xuống, khàn khàn đầy từ tính, nghe đến ngứa ngáy cả tai.

Lê Tinh vẫn không ngẩng đầu lên, vành tai đỏ ửng lan xuống tận cổ, cô cắn môi: "Vui vì chuyện gì?"

Lục Huấn không đáp, anh liếc nhìn ra sân, Ngô Thục đang bận rộn trong bếp nên không ra ngoài, thoang thoảng đã ngửi thấy mùi thức ăn, chắc là đang nấu nướng.

Vũ Tiến và bố Vũ vẫn đang bận rộn ở trang trại, Thuận Tử qua đó chắc chắn sẽ bị lôi kéo làm việc, cả cái sân, dưới mái hiên nửa kín nửa hở chỉ có hai người họ và Cát Cát đang ngủ.

Ánh mắt anh tối sầm lại, người hơi nghiêng về phía trước, từ từ áp sát tai cô.

Hơi thở ấm nóng phả vào tai và cổ, trong hơi thở thoang thoảng mùi hương the mát của anh vừa gội đầu và tắm rửa xong, Lê Tinh giật mình, cô nghiêng đầu: "Cát Cát đang ở đây."

Tối qua mới "làm càn" với cô một lần, làm sao Lục Huấn lại không kiêng dè, anh chỉ muốn gần gũi cô hơn một chút, nói với cô một câu khiến cô càng xấu hổ, mặt càng đỏ mà thôi.

Nhưng dáng vẻ bối rối e thẹn của cô thực sự rất hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc, xem thêm phản ứng của cô.

"Con bé ngủ rồi." Anh khẽ cười, cố ý đáp lại một câu như vậy.

Cát Cát nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu dậy khỏi giấc ngủ, mở mắt ra, thấy Lê Tinh và Lục Huấn ngồi sát bên nhau, đầu chú Huấn ghé sát vào tai thím, cô bé ngơ ngác, dụi mắt theo bản năng hỏi: "Thím, chú Huấn, hai người đang làm gì vậy?"

"..."

"Không có gì, Cát Cát, cháu dậy rồi à?"

Lê Tinh như bị giật mình, rút tay ra khỏi tay Lục Huấn, đứng dậy nhìn Cát Cát.

"Vâng ạ, cháu dậy rồi." Cát Cát đáp lại một tiếng, dụi mắt lần nữa, như nhớ ra điều gì cô bé lại nói với Lê Tinh: "Thím ơi, lúc nãy cháu nằm mơ."

"Nằm mơ? Mơ thấy gì vậy?" Lê Tinh theo bản năng hỏi.

"Mơ thấy một con rắn lớn và một cô tiên..." Cát Cát rất thích Lê Tinh, nhanh chóng quên đi cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc tỉnh dậy, trò chuyện với Lê Tinh.

Lục Huấn ngồi trên ghế mây, nhìn bàn tay dính đầy thuốc mỡ của mình, rồi lại nhìn người đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh mà không định để ý đến anh, anh bèn lặng lẽ đứng dậy đi rửa tay.

Không lâu sau, Thuận Tử, Vũ Tiến, bố Vũ làm xong việc ở trang trại đều trở về.

Thuận Tử vừa vào sân, thấy Lê Tinh và Cát Cát đều đã dậy, cái miệng nãy giờ bị bịt kín không nhịn được nữa, líu lo không ngừng.

Trò chuyện suốt buổi trưa, Lê Tinh cũng đã hiểu Thuận Tử phần nào, cũng có thể tiếp lời anh ta. Thêm vào đó, từ sau khi cô đồng ý kết hôn sớm, Lục Huấn không rời mắt khỏi cô, nhìn chằm chằm không chút che giấu, khiến cô không thoải mái. Cô chỉ mong có người nói chuyện với mình, nên cả buổi tối cho đến khi ăn cơm, cô và Thuận Tử vẫn cứ trò chuyện.

Lục Huấn ngồi bên cạnh nhìn, dần dần thấy khó chịu với Thuận Tử không biết điều.

Ăn cơm tối xong đã hơn sáu giờ, tối qua Lê Tinh về muộn như vậy, hôm nay về muộn nữa thì không ổn. Thuận Tử lại không lái xe đến, phải đi nhờ xe Lục Huấn.

Ba người, đương nhiên phải đưa Lê Tinh về trước. Sáu giờ bốn mươi phút xe chạy đến khu tập thể, Lê Tinh chào tạm biệt Thuận Tử rồi xuống xe.

Lục Huấn xuống xe lấy những thứ Lê Tinh mua lúc sáng, định đưa cô vào trong, quay đầu lại thì thấy Lê Hà Dương đang đứng ở cổng sắt khu tập thể vẫy tay về phía họ: "Cô Út."

"Sao cháu lại ở đây?" Lê Tinh ngạc nhiên nhìn Lê Hà Dương.

Lê Hà Dương chạy lại gần, nhìn Lục Huấn gọi một tiếng "Anh Lục", rồi đáp lời Lê Tinh: "Sắp ăn cơm rồi, bà nội bảo cháu ra xem cô thế nào."

"Chẳng phải cô đã gọi điện thoại nói với bà nội là ăn cơm xong mới về sao?" Lê Tinh thắc mắc.

Lê Hà Dương hôm nay đi thu mua thùng giấy ở bách hoá số sáu, sau đó lại chạy qua bên phía Tây dạo một vòng, buổi trưa không về nhà nên cậu không biết chuyện Lê Tinh đã gọi điện thoại, cậu xòe tay: "Vậy à? cháu không biết, bà nội còn nói trời này nhiều muỗi, bảo cháu ra chắn muỗi cho cô."

Lục Huấn nghe vậy, sắc mặt hơi khựng lại.

Bình Luận (0)
Comment