Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 47

 Lê Tinh biết rằng gọi ông xã hay bà xã không phải là thói quen phổ biến ở Ninh Thành. Mọi người thường gọi nhau là “người yêu”, “vợ”, “chồng”, nhưng sau khi xã hội trở nên cởi mở hơn, những cách gọi này bắt đầu xuất hiện trong các bộ phim và chương trình truyền hình. Với sự phát triển của văn hóa Quảng Đông, giờ đây ở Ninh Thành, vợ chồng mới bắt đầu gọi nhau là ông xã và bà xã nhiều hơn.

Vũ Tiến và vợ Ngô Thục có một tình cảm rất tốt. Lục Huấn đã nhiều lần bắt gặp Vũ Tiến đến gần Ngô Thục, dùng lời lẽ ngọt ngào để tán tỉnh: “Vợ yêu, bà xã, gọi anh một tiếng nào.…”

Ngô Thục có vẻ không kiên nhẫn khi cứ bị cuốn lấy, thường đáp lại qua loa: “Ông xã, ông xã, ông xã… Được rồi chứ, anh ra ngoài đi, em bận rồi.”

Mỗi lần như thế, Vũ Tiến luôn cười hớn hở, không những không ra ngoài mà còn ôm chặt lấy vợ và liên tục âu yếm: “Hắc hắc, bà xã, anh nhớ em lắm, lại đây để anh hôn em một cái.…”

Lục Huấn thường cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn cảnh tượng này. Một người đàn ông cao 1m85, đã ngoài 30, sao lại có thể hành động như vậy? Anh không hiểu nổi.

Một tiếng "ông xã” có gì to tát đến thế?

Nhưng hiện tại Lục Huấn đã có câu trả lời.

Hai từ đơn giản ấy được cô gọi bằng giọng mềm mại, êm dịu, ngọt ngào đến mức khiến anh suýt nữa mất hết lý trí, thân thể nóng bừng. Anh không thể kiềm chế mà mút lấy đầu lưỡi cô, cảm giác như muốn nuốt trọn cả cô.

Lê Tinh cảm thấy lưỡi mình bị anh quấn lấy không ngừng, giãn ra rồi thu lại, đầu lưỡi đều tê dại.

Cô không hiểu vì sao chỉ một câu “ông xã” mà anh lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nhưng anh đã hứa với cô, cô cảm thấy vui, cũng không từ chối khi anh muốn hôn cô.

Cô siết chặt tay vòng quanh cổ anh, chủ động áp sát hơn, khi anh cuốn lưỡi cô vào trong miệng, cô cũng chủ động đưa lưỡi mình đón lấy lưỡi anh, nuốt lấy anh.

Cơ thể người đàn ông bất ngờ căng cứng, rất nhanh sau đó anh càng siết chặt, cánh tay dùng sức kéo chân cô kẹp lấy vòng eo sắn chắc của mình, bế cô như bế trẻ con đi đến chiếc sofa da màu nâu đỏ.

Chiếc sofa được thiết kế đặc biệt, mềm mại hơn cả chiếc giường lớn trên tầng, cô vừa ngồi xuống cả người như chìm vào trong, mềm mại như nằm trên mây, cảm giác như đang bay bổng, nhưng lại như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô ôm chặt lấy cổ anh.

Anh quỳ một chân xuống ôm lấy mặt cô tiếp tục hôn, âu yếm môi cô, dần chuyển qua tai thì thầm gọi tên cô: “Tinh Tinh, bảo bối ngoan, gọi anh thêm một lần nữa…”

Cơ thể anh như một tường đồng vách sắt, lại nóng bỏng như bị lửa thiêu đốt, miệng anh đặt vào tai cô, nóng đến mức như muốn làm cô tan chảy, cô không chịu nổi mà run rẩy, cơ thể bắt đầu nóng lên. Anh nhẹ nhàng cắn vào tai cô, một lần nữa thúc giục, khiến cô run lên vội vàng gọi: “Ông xã…”

Bởi vì run rẩy mà âm thanh nhẹ nhàng kéo dài, mềm mại đến khó tả.

Yết hầu Lục Huấn di chuyển mạnh mẽ, ngay sau đó cơ thể anh đè xuống, tiếp tục hôn cô mãnh liệt hơn.

Cánh cửa lớn trong phòng khách mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng qua rèm cửa, trên sofa, bàn tay anh nắm lấy cổ cô, tiếp tục hôn cô không ngừng.

Chỉ nghe thấy những tiếng r.ên rỉ, những tiếng “ông xã” nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu.

Giọng cô ngọt ngào như chim vàng anh vang lên không dứt, khiến ai nghe cũng khó mà kiềm chế được cảm xúc. Trán Lục Huấn bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Rất nhanh sau đó, trên cổ cô đầy những dấu hôn đỏ tươi như hoa mai bắt đầu nở rộ.

Kế hoạch sáng nay đi đăng ký kết hôn cuối cùng không thực hiện được.

*****

Khi mặt trời đã chuyển sang hướng khác, Lê Tinh vẫn nằm vùi trên giường lớn ở tầng trên ngủ say. Lục Huấn vào bếp nấu cơm, sau đó lên lầu gọi cô mấy lần nhưng cô không mở mắt, chỉ mơ màng lầm bầm: “Mệt quá, còn muốn ngủ…”

Lục Huấn nghe vậy chẳng đành lòng gọi cô dậy, ban đầu là muốn gọi cô dậy ăn, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vỗ về: “Được rồi, em ngủ thêm chút nữa đi.”

Đến hơn một giờ, lo cô không ăn đúng giờ sẽ đau dạ dày, anh lại mang cơm lên cho cô ăn.

Lê Tinh mơ màng dựa vào giường ăn cơm, gần ăn xong mới tỉnh táo lại đôi chút, nhớ đến chuyện đăng ký kết hôn, lại chậm chạp bò dậy sửa soạn.

Lục Huấn thấy cô mệt mỏi rã rời, chân đứng còn run run, không khỏi nói: "Hay là ngày mai mình đi đăng ký kết hôn?"

Lê Tinh do dự, nhưng hôm qua cô đã nói với gia đình là hôm nay sẽ về sớm, đăng ký xong rồi về chắc cũng trưa mất. Còn về thời gian sau đó, Lê Tinh xin nghỉ phép kết hôn chỉ đến ngày mai, Lục Huấn thì càng không có thời gian, anh có nhiều việc làm ăn, Vũ Tiến và Thuận Tử có thể chia sẻ một phần, nhưng những việc còn lại do anh phụ trách cũng không ít, chỉ riêng khu nhà trùm mền kia anh cũng không thể bỏ mặc, dự án vừa mới ký kết, công ty xây dựng mới chỉ dựng xong khung, không tự mình đốc thúc thì không được, dự án nhà dở dang có thời hạn, càng không thể trì hoãn.

"Thôi, không ổn lắm, với cả quà về nhà thăm bố mẹ cũng chưa chuẩn bị xong mà? Thời gian cũng không kịp, hôm nay nhất định phải ra ngoài rồi." Lê Tinh chống chân xuống giường, cảm giác mềm nhũn nhưng thích ứng một chút cũng không đến nỗi không đi được, cô hơi hối hận, đáng lẽ không nên kêu quá dữ dội, lại còn ôm chặt người ta không cho đi, cuối cùng tự mình chịu khổ.

Lục Huấn cũng biết thời gian gấp gáp, không thể trì hoãn, thấy cô như vậy bèn đưa tay bế ngang cô lên: "Anh bế em đi."

Lần này Lê Tinh không từ chối nữa.

Rửa mặt xong tinh thần tỉnh táo hơn, thay quần áo xong Lê Tinh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chỉ là khi ngồi trước bàn trang điểm để chải đầu thì lại phát hiện ra vấn đề mới, trên cổ có quá nhiều dấu hôn. Màu tím, màu hồng nhạt, màu đỏ sẫm... Cổ áo sườn xám của cô căn bản không che được, trời nóng thế này cũng không tiện quàng khăn, Lê Tinh cau mày, lấy phấn phủ và phấn nền thoa lên cổ, nhưng không thể che đi dấu vết, đánh bao nhiêu phấn cũng vô dụng, chỉ thấy phấn không ngừng rơi xuống, dấu vết vẫn rõ ràng như vậy.

"Anh cũng không biết nhẹ nhàng một chút, lúc đó em đã bảo anh nhẹ nhàng rồi mà." Lê Tinh loay hoay mãi không có kết quả, cô không nhịn được quay đầu nhìn người bên cạnh oán trách.

Lục Huấn hơi mất tự nhiên, anh cũng không biết phải nói với cô thế nào, lúc đó cô không phải kêu anh nhẹ nhàng, mà là thúc giục anh, thúc giục anh càng mạnh mẽ hơn.

"Ừ, là lỗi của anh." Lục Huấn bước tới, đầu ngón tay khẽ chạm vào những dấu vết trên cổ cô, thành thật nhận lỗi, sau đó lại cúi người ghé sát tai cô thì thầm: "Nhưng mà bảo bối, lần sau em đổi chỗ khác cắn anh được không?"

Lần này đến lượt Lê Tinh lúng túng.

Hai người cũng như nhau cả thôi, anh hôn lên cổ cô, cô cắn xương quai xanh của anh, ngậm lấy yết hầu của anh. Lúc đau cô liền dùng răng nghiến lên đó, cuối cùng anh lại mút càng mạnh hơn.

"Ai bảo người anh cứng như vậy, răng em cắn đến ê ẩm..." Liếc nhìn cổ áo sơ mi của anh đã cài cúc trên cùng, nhưng vẫn không che được yết hầu và dấu hôn trên đó, cô lầm bầm một tiếng, cuối cùng cũng không còn hơi sức để trách móc anh nữa, chỉ cầm lấy bông phấn tiếp tục đánh phấn lên cổ, nghĩ bụng che được chút nào hay chút đó.

Lục Huấn nhìn động tác của cô, suy nghĩ một chút bèn lấy phấn nền từ tay cô: "Để anh thử xem, anh tết tóc cho em, dùng tóc che bớt đi, lát nữa đeo thêm sợi dây chuyền ngọc trai to bản của em là được."

Lục Huấn vừa nói vừa cầm lấy chiếc lược bên cạnh chải tóc cho cô.

Đôi tay của Lục Huấn có thể xách đồ, ký tài liệu, cũng có thể chải đầu hầu hạ người khác, Lê Tinh nhìn những ngón tay thon dài của anh luồn trong tóc mình, dần dần ngẩn người ra.

Không bao lâu, anh đã tết xong bím tóc phía sau cho cô, phần tóc còn lại không nhiều lắm được anh dùng ruy băng buộc nhẹ nhàng, thả lỏng trước ngực cô.

Tóc Lê Tinh nhiều lại còn xoăn lọn to, xõa hết ra không hợp với sườn xám, được anh tết lại, thêm ruy băng buộc vào, trông càng dịu dàng xinh đẹp hơn.
Có một người chồng biết tết tóc, quả thực giống như nhặt được bảo bối vậy.

Lê Tinh nhìn mình trong gương, khóe môi khẽ cong lên, đẹp hơn hẳn so với lúc cô tự làm, nếu anh có thể ngày nào cũng tết tóc cho cô, anh thích cắn cổ thì cứ cắn.

"Hay là sau này tóc của em đều do anh chải cho nhé." Lê Tinh không nhịn được nói với anh. "Một đôi tay khéo léo như vậy, nếu thực sự đi làm tóc cho người ta, chắc chắn sẽ có rất nhiều người xếp hàng."

Lúc nói câu này cô không quay đầu lại, chỉ cười tươi, khóe môi rạng rỡ, Lục Huấn nhìn cô qua gương, đưa tay khẽ véo vành tai cô, cười khẽ: "Được thôi, sau này anh chải tóc cho em hết, ông xã rất vui lòng hầu hạ bà xã."

Ông xã!.

Hai chữ này từ miệng anh nói ra nghe hơi lạ, Lê Tinh nghe vậy, không nhịn được mỉm cười.

Sửa soạn xong, Lê Tinh cầm sổ hộ khẩu chứng minh thư cần dùng để đăng ký rồi cùng Lục Huấn ra ngoài, lái chiếc Mercedes-Benz mới mua của Lục Huấn.

Từ sau khi mua căn biệt thự cổ, Lục Huấn muốn mua món đồ lớn nào cũng sẽ nói trước với Lê Tinh một tiếng, chuyện mua xe anh cũng đã nói trước, nhưng không nói đến chuyện xe đứng tên ai, Lê Tinh cũng không nghĩ đến chuyện này, mãi đến hôm qua cô mới biết mình có thêm một chiếc xe sang trọng.

Sau khi sở hữu một căn biệt thự cổ, lại có thêm một món đồ lớn nữa.

Lúc đó trong xe cô cầm giấy đăng ký xe, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Anh cưới được một người vợ đắt giá nhất rồi."

Cưới vợ, lại mua nhà mua xe, quả thực là đắt giá nhất.

Lục Huấn nghe vậy chỉ cười, một lát sau mới nói: "Đúng vậy, bảo bối vô giá, người khác không cưới được."

Hai người ngọt ngào đến mức bác tài xế lái xe phía trước nhìn thấy cũng cười không dứt.

Trên đường đi Lục Huấn nói với Lê Tinh chuyện dạy cô lái xe, sau khi học xong sẽ để cô lái chiếc xe này, Lê Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chiếc xe này vẫn là anh lái đi, em học lái xe không nhanh như vậy, cho dù có học xong thì cũng không dám lái chiếc xe đắt tiền ra đường, lỡ va quẹt vào đâu em sẽ xót chết mất, sửa xe rất đắt."

Lúc mua xe, Lục Huấn đã tính đến chuyện mua cho Lê Tinh lái nên định mua màu trắng, nhưng vì cần gấp, không đợi được xe màu trắng, nghe vậy anh nói: "Đợi em lấy được bằng lái rồi tính, không được thì mua cho em một chiếc khác."

Lê Tinh mím môi không nói gì, bỗng nhiên lại nhớ đến giấc mơ đó, trong mơ ngoài quần áo, túi xách, trang sức hàng hiệu ra, một sở thích mới của cô là mua xe, nhưng trong mơ xe mất giá rất nhanh.

Chiếc xe cô mua với giá triệu tệ, sau một thời gian ngắn đem ra đấu giá lại bị rớt giá gần mười lần. Những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu mà cô yêu thích cũng vậy, có vài thương hiệu sau này biến mất hẳn, chẳng còn giá trị gì.

Cố Như ở trong mơ khi nghe chuyện này thì lắc đầu bất đắc dĩ nói với Lục Kim Xảo: "Hồi đó con đã khuyên cô ấy mua nhà, cô ấy hoàn toàn không nghe." Rồi bảo trợ lý đưa cho cô một tấm chi phiếu mười vạn tệ.

Mười vạn tệ không phải là một số tiền nhỏ, nhưng số nợ mà cô gánh trên vai quá lớn, cuối cùng vẫn rơi vào cảnh tài sản bị đem ra đấu giá, lưu lạc đầu đường xó chợ.

Chỉ là một giấc mơ thôi, vậy mà cô không thể quên được, cứ cảm thấy nó sẽ trở thành sự thật. Cô cố đè nén nỗi bất an trong lòng, nói: "Sau này đời sống mọi người khá giả hơn, xe cộ sản xuất nhiều hơn, dần dần sẽ mất giá, mua thứ này chi bằng mua nhà, điều kiện mọi người tốt hơn rồi, sau này ai cũng muốn đổi nhà to hơn, bây giờ Ninh Thành cũng có nhiều người lao động từ nơi khác đến, họ muốn định cư ở đây thì chắc chắn sẽ mua nhà, nhà cửa sẽ đáng giá hơn xe cộ, khi có việc cần còn có thể bán đi xoay sở."

"Chiếc xe này anh mua rồi thì cứ lái, sau này chúng ta đừng tiêu tiền mua mấy chiếc xe đắt đỏ này nữa, không đáng."

Lục Huấn ngạc nhiên nhìn cô: "Những điều này là do em tự nghĩ ra sao?"

"Hả?" Lê Tinh nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người ra.

Lục Huấn nhắc nhở: "Em nói xe sẽ mất giá, nhà cửa đáng giá."

Nhà cửa thời buổi này tuy khan hiếm, nhưng nhà thương mại xây xong lại không dễ bán, một là mọi người đều chờ nhà máy xây nhà rồi phân nhà, hai là nhiều người cũng không mua nổi, thị trường không tốt, dẫn đến việc đấu giá đất ở trên không thuận lợi, mấy khu đất mà Phạm Trường Hải đấu giá bị bỏ hoang càng gây ra một số ảnh hưởng.

Mọi người đều không xem trọng lĩnh vực này, lúc trước Thường Hùng không chọn lấy đất mới để tranh giành dự án nhà trùm mền với anh cũng là vì gã không xem trọng, cũng không dám mạo hiểm, nhà trùm mền rủi ro tương đối nhỏ hơn.

Xe cộ thì khác, hiện tại nhìn thì thấy xe trên thị trường không nhiều, nhưng một chiếc xe nhập khẩu ai cũng nhờ vả quan hệ để mua, giá lăn bánh đắt đến mức khó tin, người tranh giành vẫn không ít. Xe cộ cũng là một tấm biển quảng cáo của doanh nhân, lúc trước Phạm Trường Hải khuyên anh đổi xe cũng vì lý do này.

Anh có mấy người bạn trước đây buôn bán đồ gia dụng, đều chuyển sang kinh doanh xe cộ, làm ăn về xe nhập khẩu.

"Sao vậy, em nói sai sao?" Lê Tinh không hiểu vì sao , mang theo vài phần mong đợi hỏi.

Lục Huấn lại lắc đầu: "Không sai, xe cộ hiện tại thị trường nước ta còn thiếu hụt rất nhiều, thị trường lớn, doanh nghiệp hợp tác, liên doanh sẽ tăng lên, cái bánh càng lớn, người chia càng nhiều, sau này sản lượng tăng lên, giá giảm xuống là điều tất yếu. Quan trọng nhất là, xe cộ ngày càng được cập nhật, giống như tivi bây giờ vậy, em xem lúc đầu tivi đen trắng một chiếc sáu trăm tệ, bao nhiêu năm trôi qua vẫn là sáu trăm tệ, sau khi tivi màu ra đời, doanh số tivi đen trắng giảm mạnh, còn có xu hướng giảm giá thậm chí bị đào thải, xe chúng ta mua cũng vậy, đời mới ra đời, đời cũ chắc chắn sẽ mất giá, thậm chí không bán được."

"Còn nhà cửa, bây giờ nhiều nhà máy quốc doanh ngay cả tiền lương cơ bản cũng gặp vấn đề, xây nhà tập thể để phân nhà là một việc rất khó khăn, nhưng thứ này là nhu cầu thiết yếu, bây giờ nhà ai mà chẳng có hai đứa con đến tuổi kết hôn? Cuối cùng không muốn mua cũng phải mua."

"Năm nay, một loạt nhà thương mại ở Ninh Thành ra mắt không bán được, nhưng cũng bán được một ít, bên anh Phạm vẫn đang đàm phán với ngân hàng, dự định sẽ tung ra chương trình mua nhà trả góp không cần trả trước, nếu việc này đàm phán xong, lĩnh vực nhà thương mại chắc chắn sẽ có một bước chuyển biến lớn."

"Đợi thị trường nhà thương mại phát triển, sau này đồ điện cũng sẽ dễ bán hơn, đặc biệt là điều hòa, tháng trước anh đã đầu tư thêm một khoản tiền vào Hồng Thái Dương, dự định nghiên cứu sản xuất loại điều hòa rẻ nhất cả nước, chiếm lĩnh thị trường còn bỏ ngỏ này."

Nói đến cuối, Lục Huấn quay đầu nhìn Lê Tinh khen ngợi: "Tinh Tinh, em rất nhạy bén trong việc dự đoán thị trường." Giống hệt suy nghĩ của anh.

Lê Tinh cười gượng gạo: "Vậy nghĩa là, xe cộ mất giá là điều tất yếu, nhà cửa sau này sẽ tăng giá cũng là thật sao?"

Lục Huấn mỉm cười gật đầu: "Có thể nói như vậy, không phải là xe mất giá, xe sang vẫn đáng giá từng đó tiền, chỉ là xe cũ mất giá thôi."

Trái tim Lê Tinh bỗng chùng xuống, giấc mơ viển vông của cô có thể dự đoán tương lai sao? Cô lợi hại như vậy sao?
Hay nói cách khác, đó không chỉ đơn giản là một giấc mơ...

"Ngày kia là sinh nhật ông nội, chị Cố Như và mọi người sẽ đến nhà họ Lục đúng không?" Lê Tinh nắm chặt quai túi xách, mở miệng hỏi.

Họ kết hôn, lẽ ra hôm nay phải về nhà họ Lục một chuyến, ăn cơm cùng mọi người, nhưng vì ngày kia là sinh nhật ông cụ Lục, nên đã dời lại, đây là chuyện tối qua sau khi khách khứa ra về, cả nhà bàn bạc với nhau.

Lục Huấn không biết tại sao Lê Tinh lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: "Lộ Phóng rất kính trọng ông nội, nếu không có việc gì quan trọng, thường sẽ đến. Sao vậy?"

Lê Tinh không tiện nói là vì giấc mơ tối qua, cô muốn xác nhận xem Cố Như có phải là xuyên không từ mấy chục năm sau đến hay không, nếu nói ra chắc Lục Huấn sẽ không lái xe đến cục dân chính nữa, mà là đưa cô đến bệnh viện tâm thần mất, cô kiếm đại một lý do đáp:

"Không có gì, em chỉ hỏi thôi, muốn xem ngày kia nên mua gì tặng ông nội, có bị trùng với quà của chị Cố Như và mọi người hay không."

"Không cần mua gì đâu, ông nội không thiếu thứ gì, bình thường đồ ăn thức uống anh đều cho người đưa qua, quần áo ông thích mua ở chợ mặc hơn, thấy mặc như vậy thoải mái hơn, nếu nhất định phải mua..."

Lục Huấn trầm ngâm một lát: "Ngày mai khi mua quà về nhà thăm ông nội, mua cho ông một đôi giày vải thoải mái là được rồi, ông không quen đi giày da."

"Ừm, được." Lê Tinh đáp.

Từ biệt thự cổ đến cục dân chính không xa lắm, vừa nói chuyện, xe đã đến nơi.

Buổi chiều đăng ký kết hôn đúng là vắng vẻ, ảnh chụp cần thiết để đăng ký kết hôn của hai người đã chụp từ tháng trước, xách theo kẹo mừng đi thẳng vào cục dân chính, phía trước chỉ có một cặp đôi, sau khi đóng dấu xong, rất nhanh đến lượt họ.

Bắt đầu từ năm nay, giấy chứng nhận kết hôn ở cục dân chính cũng được đổi sang phiên bản mới, không còn là tờ giấy giống như bằng khen trước đây nữa, mà được đổi thành quyển sổ màu đỏ hẳn hoi.

Bìa nhung màu đỏ tươi, ở giữa có một chữ Hỷ màu vàng kim được ép nhũ, bên cạnh còn có rồng phượng bao quanh, trông rất có không khí vui mừng.

Họ đưa giấy tờ cần thiết cho việc kết hôn ra, nhân viên cục dân chính đóng "cạch cạch" hai con dấu, hai quyển sổ màu đỏ liền được trao đến tay mỗi người.

Người đến đăng ký kết hôn đều nhận được lời chúc phúc, nhân viên cục dân chính cũng tươi cười hơn so với nhân viên làm thủ tục ly hôn, thấy Lê Tinh và Lục Huấn trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, còn cười nói với họ vài câu cát tường: "Chúc mừng hai bạn, tân hôn hạnh phúc! Trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử nhé!"

Lê Tinh cầm quyển sổ màu đỏ trong tay, nở nụ cười rạng rỡ, nghe thấy lời này, cô hơi ngại ngùng, nhưng rồi lại nhanh chóng thoải mái đáp lại: "Cảm ơn."

Lục Huấn bên cạnh chia kẹo mừng mang theo cho nhân viên, sau đó hai người tay trong tay bước ra khỏi cục dân chính.

Vào rồi lại ra, thân phận pháp lý của hai người đã thay đổi, từ độc thân thành đã kết hôn.

Cảm giác thật kỳ diệu.

Lê Tinh vứt chuyện giấc mơ ra sau đầu, trên đường đi đến chỗ đậu xe cứ nhìn chằm chằm vào quyển sổ màu đỏ trong tay, còn không nhịn được cười nói với Lục Huấn: "Giấy chứng nhận kết hôn này đẹp thật đấy."

"Đẹp hơn tờ giấy chứng nhận của các anh chị dâu lúc kết hôn nhiều."

"Ừ, đẹp thật."

Lục Huấn nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Lê Tinh, tay che lên đầu cô để cô lên ghế phụ, sau đó đóng cửa xe rồi lên ghế lái, lấy ra hai khung ảnh pha lê từ ngăn chứa đồ.

Trước tiên anh đặt giấy chứng nhận kết hôn vào một cái khung, cầm khung ảnh pha lê còn lại nói với Lê Tinh: "Tinh Tinh, đưa sổ cho anh, anh đặt vào khung ảnh."

"Đặt vào khung ảnh làm gì?" Lê Tinh thắc mắc, đưa quyển sổ màu đỏ trong tay cho anh.

Lục Huấn nhìn cô mỉm cười: "Trên tường phòng ngủ của chúng ta, lúc anh treo ảnh của chúng mình đã đóng thêm mấy cái đinh, về nhà vừa hay treo lên."

"... Anh muốn treo giấy chứng nhận kết hôn lên tường sao?" Lê Tinh nhìn anh với vẻ khó tin.

Lục Huấn đặt giấy chứng nhận kết hôn vào khung, cầm hai khung ảnh pha lê lên ngắm nghía: "Em không thấy tường phòng ngủ của chúng ta trống trải quá sao?"

.... Cô không thấy vậy.

Lê Tinh lớn đến chừng này chưa từng thấy ai treo giấy chứng nhận kết hôn lên tường, định mở miệng mấy lần nói đừng treo nữa, trông không đẹp, nhưng thấy vẻ mặt hào hứng của Lục Huấn, cuối cùng cô lại nuốt lời định nói vào bụng.

Sau đó trơ mắt nhìn anh về nhà treo giấy chứng nhận kết hôn lên bức tường trắng xóa trong phòng ngủ, một bên trái một bên phải, đối xứng vô cùng.

Trước đây khi về phòng ngủ, Lê Tinh sẽ theo thói quen liếc nhìn ảnh chụp chung của hai người hoặc ảnh chụp riêng của cô, bây giờ sự chú ý đều tập trung vào hai khung ảnh pha lê có dán ảnh thẻ của hai người kia.

Lục Huấn lại rất hài lòng, sau khi treo khung ảnh xong, anh cứ nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn, như thể đó là huy chương anh đạt được vậy, còn nghiêng người hỏi cô: "Thế nào? Lúc trước anh đã cố tình chừa chỗ, đặt ngay cạnh ảnh chụp của em sẽ không thấy lạc lõng, mà còn có thể nhìn thấy mỗi ngày."

Lục Huấn trước mặt Lê Tinh luôn trầm ổn, mọi việc đều xử lý đâu ra đấy, trừ những lúc hai người thân mật, anh mới thỉnh thoảng mất kiểm soát, đây là lần đầu tiên anh thể hiện khía cạnh trẻ con như vậy trước mặt cô.

Đối với anh, tờ giấy chứng nhận này là thứ quan trọng nhất và cũng là thứ anh yêu thích nhất, giống như ảnh chụp chung của họ trên tường, ảnh chụp cô mặc trang phục múa, anh muốn nhìn thấy mỗi ngày.

Lê Tinh không nỡ dội nước lạnh vào anh, khẽ mỉm cười gật đầu: "... Cũng được."

May mà là phòng ngủ, không phải phòng khách, Lê Tinh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Treo ảnh xong đã hơn năm giờ chiều, đến giờ ăn tối, ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Lục Huấn muốn trổ tài nấu nướng, nghĩ đến việc sáng trưa Lê Tinh đều ăn cơm ngoài, tối anh liền tự mình nấu ăn ở nhà.

Ngay từ hôm trước ngày cưới, anh đã nhét đầy tủ lạnh thịt tươi rau củ, còn nuôi hai con cá, hai cân tôm, với cả lươn ở nhà bếp.

Buổi tối anh làm liền một mạch ba món mặn, một món tôm rim dầu, một món miến xào lươn, một món cá hấp, rồi lại xào thêm một đĩa rau cải xanh, nghĩ đến việc Lê Tinh thích ăn ngọt, anh lại nấu thêm một nồi bánh trôi nước.

Lúc Lục Huấn nấu ăn, Lê Tinh ở bên cạnh muốn giúp đỡ, như rút chỉ đen ở lưng tôm chẳng hạn, anh liền đưa cho cô hai củ tỏi bảo cô bóc, bóc xong còn không quên vừa cười vừa khen: "Bóc sạch thật đấy."

Hoàn toàn như đang dỗ trẻ con.

Lê Tinh không phục lắm, cô cũng biết nấu món trứng xào cà chua đấy nhé.

Coi thường người khác.

Nhưng khi mùi thơm ngào ngạt của thức ăn bay ra từ nhà bếp, rmấy món mặn chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ đã được bày hết lên bàn, cô gắp một miếng miến xào lươn ăn thử, ngon đến mức suýt nuốt cả lưỡi, ánh mắt nhìn Lục Huấn sáng rực.

"Anh giỏi nấu ăn vậy sao? Anh thường xuyên nấu ăn à? Hay là do có năng khiếu?"

Lê Tinh quá kinh ngạc, trong nhà cô, anh Cả, anh Hai, kể cả bố cô, ba người đó đều coi như là người biết thương vợ, ít nhất mấy người phụ nữ trong nhà chưa từng phải tự giặt quần áo, sàn nhà bây giờ là do Lê Hà Dương với Thiên Tứ quét, trước đây đều là mấy người đàn ông trong nhà quét.

Nhưng chuyện nấu nướng không có người đàn ông nào đụng vào, bình thường chỉ rửa rau thôi cũng có thể rửa nát hết cả rau.

Mổ cá mổ gà thì họ lại rất giỏi, nhưng bảo họ nhổ lông thì cơ bản phải làm lại lần hai, hoàn toàn không có kiên nhẫn, họ cũng không thích vào bếp, ngoài việc có thể chịu đựng được việc rửa bát, còn lại đều không được.

Lê Vạn Sơn lúc trước khi chăm sóc con gái, cũng từng thử nấu cơm cho con gái một lần, Lê Tinh ăn xong tối hôm đó bị tiêu chảy đến mức mất nước phải vào viện, Thẩm Phương Quỳnh từ quê lên mắng ông một trận.
Trong ấn tượng của Lê Tinh, cơm do đàn ông nấu, ngoài cơm do đầu bếp nhà hàng nấu ra, thì đều dở tệ.

Vì vậy lúc trước khi Lục Huấn nói anh biết nấu ăn, hương vị cũng không tệ, cô còn xác nhận lại hai lần, cuối cùng nghĩ đến việc anh chưa từng lừa cô, cô mới tin.

Không ngờ "không tệ" của anh lại ngon đến vậy, còn ngon hơn cả chị dâu nấu.

"Anh giỏi quá, ngon thật đấy, em thấy còn ngon hơn cả mấy tháng trước chúng ta ra ngoài ăn, tối nay em có thể ăn hai bát cơm!" Lê Tinh lại gắp một miếng miến xào lươn cho vào miệng, vừa ăn vừa không tiếc lời khen ngợi anh. "Em đúng là nhặt được bảo bối rồi, biết tết tóc, biết nấu ăn, vừa có thể ra ngoài giao thiệp, vừa có thể làm việc nhà, chồng em đúng là tuyệt vời!"

Lục Huấn ngồi tại chỗ, cảm thấy bản thân sắp bay lên trời, sau khi hai người không còn khoảng cách, cô trở nên táo bạo hơn, hoạt bát hơn, chủ động gọi anh là "ông xã", lúc muốn thì biết cách quyến rũ anh, khen ngợi người khác cũng thoải mái hơn.

Anh mỉm cười gắp một con tôm to bóc vỏ bỏ vào bát cho cô, rồi lại cầm một con khác tiếp tục bóc, trả lời câu hỏi của cô: "vợ Vũ Tiến không phải đã kể cho em nghe chuyện chúng ta mới bắt đầu làm ăn riêng sao?"

"Lúc đó không thuận lợi lắm, thường xuyên đi ra ngoài biển một chuyến về là tiền dầu đã lỗ vốn rồi, một đám người cần phải ăn cơm, chẳng phải phải nghĩ cách sao? Anh bảo Thuận Tử đi thu mua hải sản, lúc đầu những nhà hàng ở Ninh Thành đều có kênh lấy hàng cố định của riêng mình, không dễ bán ra ngoài, lúc đó cũng không có tủ lạnh để bảo quản, tổng không thể để hải sản cứ thế ươn rồi vứt đi được, bọn anh liền mở một quán nhậu trước cổng mấy nhà máy, luyện lâu rồi thì tay nghề cũng lên. Tất nhiên là cũng có đi học lỏm."

"Lúc đó, anh vất vả thật đấy."

Lục Huấn nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu mang theo ý cười, nhưng Lê Tinh nghe mà thấy xót xa, anh đã chống lại ánh mắt phản đối của tất cả mọi người trong nhà họ Lục để từ chức, còn phải lo cho cuộc sống của bao nhiêu người, có thể tưởng tượng được áp lực của anh lúc đó.

"Giá như lúc đó em đã quen anh rồi." Lê Tinh không nhịn được nói.

Lục Huấn hơi nhướng mày: "Sao lại nói vậy?"

"Nếu lúc đó em quen anh thì em có thể giúp anh bán hải sản rồi." Lê Tinh không chút do dự đáp. "Anh khởi nghiệp cách đây hơn hai năm, gần ba năm rồi, lúc đó em vừa mới vào bách hoá số sáu, có thể giúp anh liên hệ với bộ phận thu mua, còn cả cửa bách hoá số hai, em cũng có thể nhờ chị bán quần áo ở tầng trên giúp đỡ, chồng chị ấy chính là người của bộ phận thu mua, bách hoá số một thì càng dễ dàng rồi, không có ai mà em không quen!"

"Rồi còn nữa, mấy người bán hải sản ở chợ gần đây, em cũng quen mấy người, đều là họ hàng với mấy người ở cửa hàng bách hóa, thỉnh thoảng em đi mua hải sản, họ đều bán rẻ cho em."

Mạng lưới quan hệ của cô rộng rãi, Lục Huấn đã sớm biết rồi.
Mấy tháng nay cô thực sự đã giúp anh không ít việc, bây giờ đồ điện Hồng Thái Dương không chỉ bán ở bách hoá số một mà còn có quầy hàng ở bách hoá số hai, số ba, đều là nhờ công của cô.

Cô biết chuyện anh đang mở rộng kênh bán hàng của Hồng Thái Dương từ chỗ Thuận Tử, nên lúc mua đồ luôn kéo anh đi làm quen với mấy chị bán hàng, thỉnh thoảng mua chút đồ ăn cho mấy chị ấy, rồi tiện thể giúp họ giải quyết vài vấn đề nhỏ.

Anh cũng mới biết gần đây, chồng của chị bán quần áo ở bách hoá số hai là giám đốc bộ phận thu mua, em trai của chị bán trang sức ở bách hoá số một là giám đốc phụ trách quầy hàng, hai người này, một người nghe lời vợ, một người nghe lời chị gái.

Những chuyện này cô chưa từng nói với anh.

Anh đến gặp người ta, còn chưa kịp đề cập đến chuyện hợp tác, người ta đã hỏi anh muốn mấy quầy hàng, anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cuối cùng hợp tác đạt được, anh mới biết ai đã giúp anh nói chuyện.

Cô nói cô nhặt được bảo bối, thực ra anh mới là người nhặt được bảo bối.

"Nếu lúc đó chúng ta đã quen nhau, chẳng phải là câu chuyện về chàng trai nghèo và tiểu thư con nhà giàu sao?" Lục Huấn cười nói, gắp con tôm đã bóc vỏ đưa đến bên miệng cô.

Chàng trai nghèo và tiểu thư con nhà giàu.

Lê Tinh nghĩ ngợi một chút, "phụt" một tiếng bật cười, cô há miệng ăn con tôm Lục Huấn đút cho, nhai hai cái rồi cười nói: "Vậy cũng không tệ."

"Lãng mạn đấy chứ, tiểu thư con nhà giàu cùng anh khởi nghiệp, cùng anh ăn rau dưa đạm bạc, đồng cam cộng khổ, tốt biết mấy."

Lục Huấn cười lớn: "đúng vậy."

Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, trong lòng anh lại thầm nói, bảo bối như vậy, anh sao nỡ chứ.

Ăn cơm xong, dọn dẹp bàn, rửa bát đũa xong, còn chưa đến bảy giờ, Lục Huấn thấy còn sớm, nhớ đến việc gần đây bách hoá số một đã kéo dài thời gian hoạt động, đến chín giờ rưỡi tối mới đóng cửa, liền đề nghị đi dạo bách hoá số một.

Lê Tinh là người một ngày không mua sắm thì thấy không quen, hôm qua kết hôn cô không mua gì, hôm nay hơi nhịn không được, nghe thấy vậy, cô do dự một chút, nghĩ đến việc là đi mua quà về nhà thăm bố mẹ, cũng không phải mua sắm lung tung, liền đồng ý.

Hai người cùng nhau lái xe đến bách hoá số một.

Bách hoá số một và số hai gần một năm nay cứ như đang thi đấu với nhau, cái gì cũng so bì với đối phương, bách hoá số hai vừa đề xuất cải cách lương thưởng không lâu, bách hoá số một cũng đề xuất theo, tiền lương của tất cả nhân viên đều gắn liền với doanh số.

Vừa đến , Lê Tinh, khách quen mua sắm thường xuyên mấy tháng nay, đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của mọi người.

Buổi tối không có nhiều người đi dạo ở bách hoá số một, các chị bán hàng ở đây mỗi quầy đều dốc hết trăm phần trăm sức lực để chào đón Lê Tinh.

"Tinh Tinh à, mấy hôm nay không thấy em đến."

"Em lại đây nhanh lên, hôm qua quầy chị mới về một lô hàng mới, em xem thử xem có cái nào ưng ý không? Không có cái nào ưng ý cũng không sao, chị đang rảnh rỗi, ở lại trò chuyện với em một lát."

Ban đầu Lê Tinh chỉ định cùng Lục Huấn mua ít quà về nhà thăm bố mẹ, rồi mua cho ông cụ Lục hai đôi giày là về nhà, kết quả bị mấy chị bán hàng kéo lại trò chuyện, cứ thế trò chuyện, chẳng mấy chốc cô lại chọn được một đống đồ.

Đến khi cô chú ý đến đống đồ đã chọn, trong lòng không khỏi giật thót, theo bản năng nhìn sang Lục Huấn bên cạnh.

Lục Huấn vẫn luôn kiên nhẫn đi theo, nhìn thấy ánh mắt của cô, anh mỉm cười ôn nhu đưa chiếc thẻ đã chuẩn bị sẵn cho cô: "Cầm lấy quẹt đi."

Bình Luận (0)
Comment