Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 49

“Anh cẩn thận chút đi, nguy hiểm quá!”

Bánh xe để lại một vệt dài trên mặt đất, Lê Tinh hoảng hốt ôm chặt lấy Lục Huấn, không dám động đậy. Chờ xe dừng lại, cô xoa xoa cái mũi đau nhức, nhắc nhở anh một câu.

“Xin lỗi, có va vào em không? Để anh xem nào.”

Lục Huấn nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang bóp mũi xoa nhẹ, liền vội vã đưa tay ra giúp. Anh nhìn kỹ đầu mũi cô dưới ánh đèn đường, không thấy đỏ hay sưng gì, mới hơi thở phào. Nhưng khi thấy ánh mắt cô hơi ươn ướt, anh lại áy náy nói: “Xin lỗi, là anh bất cẩn.”

Lục Huấn đã biết đạp xe từ năm mười tuổi. Thường ngày, dù chỉ dùng một tay hay thậm chí không cần cầm tay lái, anh cũng không gặp vấn đề gì. Đây là lần đầu tiên anh phạm sai lầm, lại còn có Lê Tinh đang ngồi sau. Vẻ áy náy hiện rõ trên mặt anh.

Lê Tinh vốn không giận, chỉ cảm thấy cách anh lái như vậy thật nguy hiểm. May mắn là họ không đi trên đường lớn, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ lại, có lẽ cô cũng sai khi chọn đề tài không phù hợp để nói lúc đang đi đường.

Nhưng phản ứng của anh có vẻ hơi quá.

Cô không nhịn được hỏi: “Anh làm gì mà phản ứng lớn vậy? Chúng ta cũng đâu phải không muốn có con. Có thì có thôi, nhà mình đông người, đâu sợ không ai chăm trẻ.”

Nói đến đây, cô ngừng lại liếc nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vả lại cũng chỉ là có thể thôi mà. Anh cũng đâu chắc đã thuộc dạng… lợi hại lắm đâu.”

“…”

Lục Huấn định giải thích rằng anh không căng thẳng vì chuyện con cái, nhưng ngay khi nghe cô nói "không lợi hại lắm”, hình ảnh cơ thể mềm mại của cô sáng nay bất giác hiện lên trong đầu. Anh nhớ đến đôi chân trắng ngần mạnh mẽ quấn lấy mình, rồi lại nghe cô nói câu đó. Đôi mắt anh thoáng vẻ phức tạp, giọng trầm xuống: “Anh không lợi hại lắm sao?”

Lần đầu tiên, giọng nói anh mang theo chút lạnh lẽo khó diễn tả.

Lê Tinh chột dạ, khẽ quay mặt đi: “Mẹ em nói những người như vậy là thiên phú đặc biệt, vạn người mới có một, đâu dễ mà gặp.”

Cô vừa nói xong, không khí xung quanh bỗng chùng xuống, như thể nhiệt độ cũng giảm đi vài độ. Cảm giác bối rối dâng lên, cô vội chuyển chủ đề: “Thôi, đường đông mà, đừng nói nữa. Mình nhanh về nhà đi, tối nay ngủ sớm, mai còn đi làm.”

“…”

Lần đầu Lục Huấn cảm thấy cô vợ nhỏ mềm mại của mình cũng có lúc khiến người ta bực bội. Anh nhìn cô chằm chằm, thấy cô lúng túng nhìn ngang ngó dọc, anh quyết định không tranh cãi, chỉ đạp mạnh hơn, lạnh lùng nói một câu: “Ngồi cho vững.”

Chiếc xe như bay trên đường.

Các khớp ngón tay trên mu bàn tay Lục Huấn nổi rõ, bàn đạp dưới chân anh bị giẫm đến nóng rực, như chỉ cần một tia lửa là sẽ bùng cháy. Chiếc xe đạp lao đi nhanh như thể đang bay.

Đường về nhà vốn không xa, nhưng Lê Tinh có cảm giác như chỉ vừa chớp mắt đã đến nơi.

Cô mở cánh cổng sắt bên ngoài, Lục Huấn dắt xe vào nhà để xe. Cô lấy chìa khóa mở cửa chính, bước vào bật đèn phòng khách, đi tới kệ giày tháo cao gót ra. Vừa mới cúi xuống, đã cảm thấy cả người mình bị nhấc bổng lên từ phía sau.

“Anh không lợi hại sao? Người lợi hại là thiên phú đặc biệt, vạn người mới có một à?”

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh, khiến Lê Tinh cảm thấy bất ổn. Cô thầm nghĩ đúng là mình đã nói sai. Từ lúc anh biến chiếc xe đạp thành xe đua, cô đã nhận ra điều đó, nhưng lại không ngờ anh để bụng đến vậy.

Lục Huấn chưa bao giờ giận cô như thế.

Cô quay đầu nhìn anh. Bên ngoài trời đã tối đen, trong căn phòng khách rộng lớn chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt khiến không gian thêm phần mờ ảo. Gương mặt anh nghiêm nghị, đôi mắt đen sâu thẳm như ẩn chứa ngọn lửa âm ỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Dưới ánh đèn, các đường nét sắc sảo trên gương mặt anh càng trở nên rõ ràng. Đôi lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, tất cả tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút khó tả.

Anh vẫn đẹp trai như vậy, Lê Tinh thầm nghĩ. Chỉ tiếc là cặp kính của anh đã bị cô làm hỏng, nếu không lúc này anh đeo kính chắc chắn sẽ càng thêm phần hấp dẫn. Có lẽ vì anh luôn yêu thương chiều chuộng cô, nên dù tình huống có hơi căng thẳng, cô cũng không thấy sợ. Lê Tinh khẽ giãy nhẹ, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói:

"Sao thế? Em nói vậy làm anh giận à? Em đâu có bảo anh không lợi hại, chỉ là… có thể không lợi hại lắm thôi. Dù sao thì, ưm…”

Chưa kịp nói hết, cằm cô đã bị anh giữ lấy, đôi môi đỏ sau khi ăn cay của cô bị anh chiếm đoạt một cách mãnh liệt.

Anh hôn cô như muốn nuốt trọn.

Đầu lưỡi cô tê rần vì đau, khẽ kêu lên hai tiếng, anh liền dịu dàng lại. Một tay ôm cô sát vào lòng, tay kia vươn ra sau khép cửa, bế cô lên lầu.

Rất nhanh sau đó, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.

Hơi nước mờ ảo nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, làm ướt hàng mi cong dày của cô. Nước nóng từ vòi sen chảy xuống, lướt qua vai cô làm ướt chiếc áo rộng cổ màu đỏ dưa hấu. Lê Tinh đứng trên đôi chân to lớn của anh, mũi chân kiễng hết cỡ, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy cắn mút.

Anh hôn có chút tàn nhẫn, đến mức cô không chịu nổi nức nở ra tiếng.

Đột nhiên anh luồn tay qua đầu gối bế cô lên. Giọng thô ráp, hơi thở nặng nề bên tai cô: "Em bảo anh không lợi hại sao? Thế thì ráng mà chịu lâu một chút nhé, bảo bối.”


*****

Kim đồng hồ treo tường đã chỉ hơn mười giờ. Ánh đèn trong phòng ngủ dịu nhẹ.

Cửa phòng tắm bật mở, hơi nước trắng xóa tràn ra.

Lục Huấn bế cô từ bên trong ra, nhẹ nhàng đặt lên giường. Anh đi tới tủ lấy ly nước, đỡ cô dậy cho uống vài ngụm. Sau đó đặt lý xuống, lấy máy sấy từ bàn trang điểm để sấy tóc cho cô.

Toàn thân Lê Tinh mềm nhũn. Anh vừa rời đi, cô liền mất chỗ dựa, ngã xuống giường như một đống bông gòn, mái tóc xoăn ướt rũ xuống thành đầu giường. Nhìn anh bước đến gần, cô lười biếng liếc mắt, nhỏ giọng than thở: “Anh cứ sấy như vậy được không?”

Giọng cô khàn khàn mỏng manh như tơ, cổ họng khô rát khiến cô nuốt nước bọt một cách khó nhọc: "Em không muốn ngồi nữa.”

Cô mệt mỏi. Trước đó đã ngồi đủ lâu rồi.

Nước nóng xả lâu khiến làn da trắng mịn của cô ánh lên sắc hồng nhạt, trông mềm mại bóng loáng như ngọc trai. Chiếc váy ngủ lụa mỏng màu hồng đào trên người cô trở nên mờ nhạt trước làn da sáng mịn ấy. Gương mặt hồng hào, đôi mắt long lanh còn vương nước, khóe miệng thấp thoáng nụ cười gượng, cần cổ điểm vài dấu đỏ nhàn nhạt như cánh hoa mai nở rộ.

Lê Tinh nằm ngửa trên giường, gương mặt trong trẻo nhưng lại mang vẻ đẹp quyến rũ đến tận xương, khiến người đối diện không thể rời mắt.

“Vậy em cứ nằm đó đi, để anh sấy khô tóc rồi em ngủ.”

Lúc này, cho dù Lê Tinh đòi sao trên trời, Lục Huấn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô, huống chi chỉ là việc nằm yên để anh sấy tóc. Không chút do dự, anh cắm máy sấy vào ổ điện, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo một lọn tóc của cô lên và bắt đầu sấy.

Tóc Lê Tinh rất nhiều, như dòng thác đổ. Hơn hai tháng trôi qua, từ độ dài ngang lưng đã dài đến tận eo. Sấy tóc mất khá nhiều thời gian. Khi anh vừa sấy khô tóc cho cô xong, Lê Tinh đã mơ màng thiếp đi, đôi mắt khép hờ chìm vào giấc ngủ.

Lục Huấn không làm cô thức giấc. Anh đặt máy sấy xuống, bế cô nhẹ nhàng đặt lên gối. Nhìn kim đồng hồ trên tủ điểm giờ đã muộn, bèn tắt đèn, nằm xuống giường kéo cô vào lòng, nhắm mắt ngủ.

Lê Tinh ngủ khá an ổn trong nửa đầu giấc, có nằm mơ, nhưng giấc mơ chỉ mang theo chút sắc thái mơ hồ. Sau đó cô cảm thấy nóng, vô thức đạp chăn ra.

Dù đang ngủ, Lục Huấn vẫn luôn để một phần ý thức dõi theo cô. Anh nhanh chóng kéo chăn lại đắp lên người cô, còn cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho gọn. Sau đó anh đưa cái chân dài của mình chặn lên đôi chân nghịch ngợm của cô, không cho cô động đậy.

Lê Tinh không thoải mái, khẽ kêu lên một tiếng. Anh liền nới lỏng chân, trong bóng tối cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, dịu dàng dỗ dành: "Trời đêm lạnh, ngoan nào, đừng đạp chăn nữa, ngủ đi.”

Không rõ cô có nghe thấy không, nhưng cũng không còn cựa quậy lung tung nữa. Đầu khẽ dụi vào ngực anh, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Nhưng gần đến rạng sáng, cô lại bắt đầu nằm mơ.

Trong giấc mơ, có vẻ đó là khoảng thời gian sau khi cô lưu lạc trên phố.

Trong một căn biệt thự rộng rãi và sang trọng, Lục Kim Xảo ngồi cạnh Cố Như đang uống nước trên ghế sô pha. Sau một hồi do dự, bà ta rụt rè hỏi: "Cái con nhỏ phá của ấy thế nào rồi? Hay là đưa nó về nhà mình đi. Mẹ ở nhà cả ngày không có việc gì làm, chán lắm, nó về đây cũng coi như có người bầu bạn.”

Cố Như nghe vậy, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. Cô ấy không trả lời ngay, chỉ cầm ly nước nhìn mẹ chồng, ánh mắt như đang thăm dò.

Lục Kim Tinh bị ánh nhìn của con dâu làm cho bối rối, hơi quay mặt đi chỗ khác. Dường như nghĩ đến điều gì, đôi mắt bà ta đỏ lên: "Hôm nay mẹ nghe Thuận Tử nói, thì ra đó là một loại bệnh. Cái hồi Tam Xuyến dẫn nó đi bác sĩ, tình trạng của nó đã khá lên nhiều rồi. Nhưng ai mà ngờ được lúc đó lại xảy ra chuyện của anh Ba nó, bệnh liền nghiêm trọng hẳn. Mẹ trước đây không biết, nếu biết thì đã chẳng gọi nó là đứa phá của rồi.”

“Nó thật ra cũng tội nghiệp lắm…”

“Con nói xem, cái nhà họ Lê ấy sao mà thảm vậy? Mấy năm nay, từng người một cứ thế mà mất. Ban đầu là giám đốc Lê và cậu con trai lớn, vì cứu cháy mà mất mạng. Sau đó hai đứa cháu trai lớn gặp chuyện, con dâu Cả vì uất giận mà qua đời. Rồi đến đứa con trai thứ ba giỏi giang nhất cũng gặp tai họa. Chị sui Thẩm thì phải vào viện dưỡng lão, từ đó không bao giờ bước ra được nữa.”

“Con nói xem nhà họ có phải bị nguyền rủa không? Sao mà thảm đến thế.”

“Cũng khó trách sau này nó lại mua sắm điên cuồng như vậy. Người trong nhà đều mất cả rồi. Tam Xuyến cũng mất, tiếp đến là anh Hai nó. Chị dâu Hai bế đứa con trai duy nhất trốn xuống phía Nam. Chỉ còn lại một mình nó sống chẳng còn ý nghĩa gì, thì giữ tiền làm gì nữa…”

Người thân đều không còn.

Bố, anh cả, anh hai, anh ba, Hà Niên, Hà Dương, chị dâu cả, Lục Huấn….

Lê Tinh như đang chìm trong nước, những lời của Lục Kim Xảo hòa lẫn với tiếng ù ù của dòng nước không ngừng đổ vào tai cô, khiến màng nhĩ đau nhói. Trong đầu cô như có tiếng “bùm” vang lên, rồi toàn bộ thế giới trước mắt chìm trong sắc đỏ chói lòa. Mọi thứ biến mất, chỉ còn lại nỗi đau khôn cùng tràn ngập trong tâm trí.

Bên tai vang lên giọng nói của Cố Như, như gần như xa: "Hôm Lê Tinh rời khỏi biệt thự cổ, Lục Hân và Lục Cẩn đã đến đón cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý đi cùng họ. Cuối cùng chị họ Lê Linh đưa cô ấy về nhà. Không lâu sau, cô ấy đã tự sát bằng cách cắt cổ tay. Sau đó người nhà họ Phó từ Thượng Hải đến đón cô ấy đi, nói là để chị họ đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị.”

“Cô ấy là người duy nhất còn lại của hai dòng họ Lê - Thẩm. Cũng là người mà chủ nhiệm Thẩm và giám đốc Lê lo lắng nhất. Người nhà họ Phó chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo.”

“Gia đình họ Lê không phải bị nguyền rủa. Họ đều là những người tốt. Chỉ là khi giám đốc Lê vì tương lai của nhà máy sợi mà quá nóng vội trong cải cách, tai họa mới xảy ra. Nếu giám đốc Lê và con trai Cả không gặp nạn, thì cháu trai thứ hai của họ đã không vì muốn báo thù cho ông nội và bố mà bước vào con đường lầm lạc. Cháu trai Cả cũng sẽ không vì vội kiếm tiền nuôi mẹ bị liệt mà bị lừa gạt, rồi cuối cùng bị hại.”

“Vấn đề nằm ở cuộc cải cách đó. Đáng ra đó phải là một cuộc cải cách mang lại lợi ích cho nhà máy sợi và cả công nhân, nhưng chính sự biến đổi bất ngờ duy nhất lại hủy hoại cả gia đình họ Lê.”

Cải cách.

Cải cách gì? Có phải là cuộc mua đứt thời gian làm việc của công nhân ở nhà máy sợi lần này không?


Lê Tinh không biết mình đang ở đâu. Trong lòng bối rối, cô tuyệt vọng muốn tìm Cố Như, muốn hỏi cô ấy rằng cải cách gì, cuộc cải cách nào đã hại gia đình cô tan nát.

Biến đổi bất ngờ, điều đó là gì?

Nhưng cô không thể nhìn thấy ai cả. Âm thanh dần tan biến. Cô nóng lòng đến đổ mồ hôi, cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề, hơi thở dần trở nên khó khăn. Không bao lâu, xung quanh bắt đầu nóng lên.

Nhà máy sợi!

Lửa. Một trận hỏa hoạn dữ dội không thể dập tắt.

Một người đàn ông toàn thân dơ dáy, nồng nặc mùi rượu đang tưới xăng lên các cuộn bông. Vừa làm, hắn vừa cười điên dại:

"Chết đi! Tất cả chết hết đi! Ông Lê, ông không ngờ đúng không? Ông, người nắm trong tay quyền sinh sát ở nhà máy sợi, cuối cùng lại phải rơi vào tay tôi!”

“Hồi đó tôi kính trọng ông biết bao, kính trọng ông đến mức nào! Nhưng ông thì sao? Ông đã chặt đứt đường sống của tôi! Lấy mạng của mẹ tôi, mạng của con tôi!”

“Ông có biết mẹ tôi chết thế nào không? Bà ấy đau đớn mà chết! Không có tiền mua thuốc, đến cả viên giảm đau cũng không có. Bà ấy nằm trên giường cứ gọi mãi: ‘Trường Thuận ơi, Trường Thuận ơi, mẹ đau quá!’”

“Ông có biết con gái tôi chết thế nào không? Chết đói! Sống sờ sờ mà chết đói!”

“Tôi phải kiếm tiền, phải kiếm tiền để sống, nên đành nhốt nó ở nhà. Ai mà biết tôi lại gặp tai nạn hôn mê suốt ba ngày liền! Nó đói không chịu được, bèn ngắt hoa thủy tiên con tiện nhân ấy trồng mà ăn, ăn đến mức tự đầu độc mình chết.”

“Con gái tôi nó mới chỉ năm tuổi, còn chưa kịp đi học!”

Đỗ Trường Thuận vừa nói vừa cười khóc méo mó, một chân đá vào người Lê Vạn Sơn đang nằm trên mặt đất sau khi bị hắn tấn công. Toàn thân Lê Vạn Sơn đầy thương tích, quần áo bê bết máu vì bị lửa làm cháy xém, khuôn mặt bầm tím vì những cú đấm. Trên đầu, một vết thương do gạch đập trúng không ngừng rỉ ra máu tươi.

Ngọn lửa xung quanh dữ dội, ánh lửa đỏ rực phản chiếu trên gương mặt đầy đau đớn của ông. Ông giơ tay lau vết máu đang chảy xuống gần mắt, gào lên với Đỗ Trường Thuận: "Đỗ Trường Thuận, quyết định của nhà máy sợi không sai! Lúc đó ép cậu mua đứt thời gian công tác là vì cậu thường xuyên nghỉ làm vô cớ, làm chậm trễ sản xuất. Cậu không thể đổ mọi bất hạnh của mình lên đầu nhà máy sợi chỉ vì lỗi của bản thân!”

“Huống chi, nhà máy sợi đã đưa cậu ba vạn tệ tiền trợ cấp, còn tổ chức học nghề làm bánh! Cậu thử nhìn xem ở Ninh Thành hiện giờ có bao nhiêu người kinh doanh bánh trái, đều là từ nhà máy sợi mà ra đấy!”

“Trợ cấp ư?” Đỗ Trường Thuận cười nhạt đầy căm phẫn, giọng trầm đục: "Ông biết gì chứ! Nếu không có số tiền trợ cấp đó, gia đình tôi đã không tan nát! Con tiện nhân đó đã nổi lòng tham, lấy tiền rồi bỏ trốn theo gã đàn ông khác!”

“Ả mang tiền bỏ đi, tôi mất hết tất cả. Mẹ tôi bệnh không ai chăm, con gái tôi chẳng ai trông! Bảo tôi học nghề làm bánh ư? Tôi đến cơm còn không có mà ăn, học cái gì mà làm bánh?”

“Tôi đã tìm đến ông, cầu xin ông cho tôi trở lại làm việc. Nhưng ông thì sao? Ông sắp xếp cho tôi làm gì? Quét dọn à? Trước đây tôi dù gì cũng là tổ trưởng trong nhà máy, vậy mà ông bảo tôi đi quét dọn sao?”

“Ông chẳng phải hy sinh chúng tôi để cứu nhà máy sợi sao? Tôi sẽ cho ông cứu, xuống dưới đó mà cứu!”

“Chết đi! Tất cả các người đều phải chết!”

“Hahaha! Chết hết đi, cùng chết hết đi!”

Đỗ Trường Thuận cười lớn như kẻ điên, tay vẫn tiếp tục tưới xăng lên ngọn lửa, khiến lửa càng bốc cao hơn.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Tiếng nổ vang lên từ đâu đó.

“Chữa cháy! Mau chữa cháy!”

“Giám đốc Lê!”

“Mau cứu Giám đốc Lê! Nhanh lên! Mau cứu Giám đốc Lê! Ông ấy vẫn còn bên trong!”

“Trong đó còn có dữ liệu quan trọng và bản hợp đồng vừa ký sáng nay. Ông ấy đã vào để lấy, mau, mau cứu ông ấy!”

Không biết ai hét lên, chỉ thấy Lê Chí Quốc lao đến hiện trường vụ cháy. Nghe thấy câu “Giám đốc Lê vẫn còn bên trong,” anh ấy hét lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Bố ơi!” rồi giật lấy chiếc xô từ tay một người bên cạnh, dội nước lên người mình và lao vào biển lửa.

“Bùm! Bùm bùm!”

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên. Tòa nhà nhà máy sụp đổ hoàn toàn!

“Bố! Anh hai! Bố…!”

Lê Tinh hét toáng lên, ngồi bật dậy trên giường. Toàn thân cô đầm đìa mồ hôi, như vừa được vớt ra từ trong nước. Cơ thể run lẩy bẩy không ngừng, nước mắt từng giọt lớn lăn dài trên má.

“Chuyện gì vậy?”

Lục Huấn lần này ngủ không sâu lắm. Nghe tiếng hét của cô, anh lập tức tỉnh dậy. Nhìn thấy cô ngồi co ro ở mép giường, vội vàng ngồi dậy kéo cô vào lòng: "Lại gặp ác mộng à?”

Nói xong, anh nhíu mày. Đây đã là lần thứ hai. Tổng cộng ở đây mới ba đêm mà cô đã gặp ác mộng hai lần. Ngôi nhà này chẳng lẽ không may mắn? Có khi nào nên đổi nhà hoặc tìm người đến xem phong thủy không?

“Đừng sợ, anh ở đây rồi. Đừng sợ…” Ý nghĩ thoáng qua, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô dịu dàng an ủi: "Lần này mơ thấy gì vậy?”

Mơ thấy gì?

Toàn thân Lê Tinh lạnh toát, mắt trừng trừng nhìn vào khoảng không vô định, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Nghe anh hỏi, cô vô thức muốn trả lời, nhưng phát hiện đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.

Cô cố gắng nhớ lại… Chỉ còn hình ảnh ngọn lửa ngập trời.

Lê Tinh nhíu chặt mày, cắn môi cố gắng nghĩ.

Lửa?

Phải, là lửa!

Cô đột ngột ngẩng đầu, nắm chặt tay Lục Huấn: "Nhà máy sợi! Nhà máy sợi cháy rồi! Là Đỗ… Đỗ Trường Thuận đốt cháy!”

“Bố! Bố với anh Hai! Họ… họ gặp chuyện rồi!”

“Bố! Anh hai! Em phải đi tìm họ…”

Lê Tinh nước mắt giàn giụa, cố vùng khỏi tay Lục Huấn định đứng lên. Anh nhanh chóng giữ cô lại: "Tinh Tinh, đó chỉ là mơ thôi! Chỉ là một giấc mơ, không phải thật!”

Lục Huấn không ngờ cô lại mơ một giấc mơ như vậy. Anh bật đèn ngủ, liếc nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng. Giờ này người nhà họ Lê hẳn vẫn đang ngủ. Nếu qua đó bây giờ, chắc chắn họ sẽ lo lắng. Anh siết chặt vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy gò của cô: "Ngoan nào, đó chỉ là mơ thôi. Không phải thật đâu. Trời còn chưa sáng mà.”

“Là mơ sao?”

Lê Tinh lúc này dường như mới dần tỉnh táo lại. Cô mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, cố xác nhận: “Thật sự là mơ sao?”

“Là mơ, không phải thật.” Lục Huấn kiên định gật đầu.

Lê Tinh ngây người. Cô dần trở nên mơ hồ về giấc mơ đó, nhưng vẫn nhớ rất rõ ngọn lửa bỏng rát, cảm giác đau đớn của cơ thể bị cháy xém và cả cảnh tượng nhà máy sợi sụp đổ. Lúc ấy cô biết bố và anh Hai vẫn còn ở bên trong. Nỗi đau xé lòng đó sao mà chân thực đến thế.

“Anh chắc đó là mơ sao? Chúng ta đang ở nhà sao.…” Lê Tinh lẩm bẩm trong cơn mơ hồ.

Ánh mắt Lục Huấn thoáng khựng lại. Sự đau khổ trong dáng vẻ của cô khiến anh chấn động, nỗi đau đớn quá mãnh liệt. Anh đột nhiên không dám chắc đó chỉ là một giấc mơ. Có những lúc người ta có cảm giác linh cảm với người thân. Khi anh năm tuổi, lúc ông nội ruột qua đời, anh cũng cảm giác điều đó, đến lúc chạy vào phòng, ông đã lạnh ngắt.

“Không, không được. Em phải qua đó xem!” Lê Tinh lắc đầu, nhất quyết muốn đi. "Em phải tận mắt thấy họ không sao.”

Cô vừa nói vừa vùng dậy, Lục Huấn kịp trấn tĩnh lại, vội nói: "Vậy gọi điện trước hỏi thử xem? Hỏi họ xem mọi chuyện thế nào? Gọi điện còn nhanh hơn.”

“Gọi điện?” Lê Tinh như sực tỉnh, lập tức nói: "Đúng, gọi điện! Em phải gọi điện hỏi ngay.”

Cô định đứng dậy lấy điện thoại, nhưng Lục Huấn kéo tay cô lại: "Để anh gọi. Anh gọi cho. Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu có, gia đình họ đã gọi báo cho chúng ta rồi.”

Lục Huấn vừa nói vừa cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Hồi sửa nhà, anh đã cho kéo đường dây điện thoại cả tầng trên lẫn tầng dưới, nghĩ rằng khi anh ra ngoài, cô nghe điện thoại sẽ tiện hơn. Anh còn mua cho cô một chiếc điện thoại di động to đùng, nhưng cô sợ mang đi làm phô trương quá nên không xài, giờ chiếc điện thoại ấy vẫn nằm trong két sắt.

Rạng sáng năm giờ, ngoài trời yên ắng, nhà họ Lê đều còn say giấc. Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên vang lên.

Tầng một nhà họ Lê gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh.

Ba phòng ngủ, Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh ở một phòng, Lê Chí Quốc và Hà Lệ Quyên một phòng, Lê Chí Quân và Thường Khánh Mỹ cùng với Thiên Tứ chưa ngủ riêng ở một phòng.

Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, Lê Chí Quân quen dậy sớm ngủ nông nên là người đầu tiên nghe thấy.

Điện thoại nhà họ Lê không bao giờ reo vào lúc nửa đêm và rạng sáng, trừ khi có việc gì đó. Lần trước điện thoại nhà họ Lê reo nửa đêm là lúc bố của Hà Lệ Quyên qua đời.

Giờ Lê Tinh đã lấy chồng, sống ở bên ngoài, mọi người trong nhà đều chưa quen. Nghe tiếng chuông điện thoại, Lê Chí Quân lập tức biến sắc, không hiểu sao anh lại liên tưởng cuộc gọi này đến Lê Tinh. Không kịp mặc quần dài, anh chỉ mặc độc một chiếc quần đùi và áo ba lỗ ra phòng khách nhấc máy: "A lô."

"Anh hai?"

Vừa nhấc máy, giọng nói của Lục Huấn đã truyền đến từ đầu dây bên kia. Lê Chí Quân chùng xuống, ánh mắt lạnh đi: "Em gái anh xảy ra chuyện gì?"

"Không phải, anh hai, Tinh Tinh không sao..."

Lục Huấn chưa nói hết câu, Lê Tinh ở bên kia đã vội vàng giật lấy điện thoại từ tay anh: "Anh hai, bố... bố và anh cả không sao chứ?"

Giọng Lê Tinh ở đầu dây bên kia khàn khàn, như vừa mới khóc. Lê Chí Quân nghe thấy liền nhíu mày, phản ứng đầu tiên là bất mãn với Lục Huấn. Nghe Lê Tinh nói tiếp, anh ấy lại ngẩn người, khó hiểu hỏi:
"Bố và anh cả có thể có chuyện gì?"

"Họ ở nhà ạ?" Lê Tinh vội vàng hỏi lại.

"Họ không ở nhà thì đi đâu?" Lê Chí Quân nghe mà thấy khó hiểu, anh nhìn ra ngoài trời vừa hửng sáng. "Giờ này bố và anh cả vẫn chưa dậy."

Vừa nói, Lê Chí Quân liếc thấy Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc đã đứng ở cửa phòng mỗi người, trên người đều chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề, rõ ràng là giống như anh, nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền vội vàng dậy.

Lê Chí Quân dừng lại, chợt nhớ ra điều gì đó: "Tinh Tinh, em mơ thấy ác mộng phải không?"

Đầu dây bên kia Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, đôi vai cứng đờ từ lâu cũng thả lỏng, dựa vào người Lục Huấn hít hít mũi, vừa muốn khóc vừa muốn cười đáp lại Lê Chí Quân: "Vâng, anh hai, em mơ thấy ác mộng, một giấc mơ thật đáng sợ. Em mơ thấy bố cải tổ nhà máy sợi, người tên là Đỗ Trường Thuận kia không hài lòng mà phóng hỏa đốt nhà máy. Bố vào cứu hỏa lấy tài liệu, anh cả vào cứu bố, rồi... nhà máy sập, em mất cả bố lẫn anh cả..."

Dù biết Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quân không sao, nhưng khi kể lại giấc mơ này với anh hai, Lê Tinh vẫn không kìm được nước mắt.

"Sao lại khóc?"

Nghe thấy em gái khóc, Lê Chí Quân sốt ruột, anh không biết cách dỗ dành người khác, chỉ có thể theo bản năng an ủi em gái: "Đều là mơ thôi, chắc là ban ngày em nghe bố nói chuyện cải tổ nên nghĩ nhiều."

"Thôi, đừng khóc nữa, Lục Huấn đâu? Đưa điện thoại cho Lục Huấn."

"Anh ấy ở ngay bên cạnh." Lê Tinh hít hít mũi, đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Lục Huấn.

Lục Huấn nhận lấy điện thoại, gọi Lê Chí Quân một tiếng: "Anh hai."

Lê Chí Quân lập tức nói: "Tinh Tinh mơ thấy ác mộng, em an ủi em ấy đi. Ở nhà bố và anh cả đều không sao, bảo em ấy đừng nghĩ nhiều."

Lê Chí Quân nhớ ra điều gì, lại nói: "Nhà có mật ong không? Pha cho em ấy ly nước mật ong, hồi bé em ấy hay giật mình, ở nhà toàn cho em ấy uống nước mật ong."

Đầu dây bên kia Lục Huấn vẫn đang vỗ nhẹ lưng Lê Tinh, nghe vậy anh nhìn Lê Tinh một cái: "Có, lát nữa em pha cho cô ấy, em sẽ ở bên cạnh cô ấy, không sao đâu, anh hai yên tâm."

"Anh hai, anh ngủ tiếp đi."

"Ừ." Lê Chí Quân lại nói thêm một câu: "Sáng qua đây ăn sáng nhé, Tinh Tinh vừa mơ thấy ác mộng, chắc là muốn gặp người nhà."

Chờ Lục Huấn bên kia đáp ứng, anh ấy cúp máy.

"Em gái gọi đến à? Mơ thấy ác mộng?" Điện thoại vừa cúp, Lê Chí Quốc liền hỏi.

"Ừ." Lê Chí Quân quay người lại. "Chắc là ban ngày nghe bố nhắc đến chuyện cải tổ nên nghĩ đến nhà máy sợi, nghĩ nhiều thôi."

"Nó nói mơ thấy bố cải tổ, một người tên là Đỗ Trường Thuận không hài lòng mà phóng hỏa đốt nhà máy, bố vào cứu tài liệu, anh cả vào cứu bố, kết quả nhà máy sập..."

Lúc đầu khi kể lại giấc mơ của Lê Tinh, Lê Chí Quân còn khá thoải mái, nói đến cuối cùng, anh phát hiện đây quả thực không phải là một giấc mơ tốt lành, thảo nào em gái lại sợ hãi đến vậy. Anh nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Nhà máy có người tên là Đỗ Trường Thuận sao?"

"Tinh Tinh nói là Đỗ Trường Thuận không hài lòng nên phóng hỏa?" Lê Chí Quốc chưa kịp trả lời, Lê Vạn Sơn bên cạnh đã hỏi trước.

"Vâng," Lê Chí Quân đáp lại một tiếng, như nhận ra điều gì, kinh ngạc nhìn Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc: "Nhà máy thật sự có người này sao?"

"Một tổ trưởng phân xưởng, gần một năm nay toàn trốn việc, ra ngoài nhận việc làm thêm." Lê Chí Quốc nhíu mày trả lời, nhưng nghĩ đây chỉ là giấc mơ nên nhanh chóng giãn ra: "Chắc là trước đây em ấy đến phòng sinh hoạt nghe người ta nhắc đến Đỗ Trường Thuận."

"Nhà người này hơi lục đục, đám người ở sân sinh hoạt suốt ngày toàn bàn tán chuyện này." Lê Chí Quốc nói xong, nhìn ra ngoài trời: "Trời còn sớm, anh vào nằm thêm chút nữa. Em đã gọi Lục Huấn và em gái qua đây rồi à? Vậy lát nữa anh sẽ đạp xe mua đồ ăn em gái thích ăn."

"Vâng, được." Lê Chí Quân cũng không tranh với anh cả, liền đáp ứng. Hai anh em nói chuyện qua loa vài câu rồi chào Lê Vạn Sơn, mỗi người trở về phòng.

Lê Vạn Sơn lại đứng ở cửa một lúc lâu mới quay người về phòng, đóng cửa lại.

Chuông điện thoại nhà reo, Thẩm Phương Quỳnh cũng tỉnh giấc, bà ngồi trên giường nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện ở phòng khách. Thấy Lê Vạn Sơn vào phòng, bèn hỏi ông: "Điện thoại của con gái à? Mơ thấy ác mộng? Vì chuyện nhà máy sợi mà mấy bố con nói ban ngày?"

Thẩm Phương Quỳnh hỏi xong, thấy xót con gái, không biết con gái sợ hãi đến mức nào mà phải gọi điện thoại lúc này. Bà không nhịn được trách Lê Vạn Sơn:

"Ngay từ đầu ông không nên nhận chuyện nhà máy sợi, đó là một đống rắc rối, ông muốn cứu vãn nó nhưng sau này không biết đắc tội với bao nhiêu người. Ông xem nhà máy sợi sau này sẽ thế nào còn chưa biết, đã cho vợ thằng cả nghỉ việc rồi, sau này còn không biết có đến lượt thằng cả không. Dù sao nhà mình cũng bị cho nghỉ việc, chi bằng đừng nhận làm gì."

Lê Vạn Sơn nghe mà lơ đãng, đến câu sau cùng ông mới trừng mắt: "... Bà ở nhà máy sợi mấy chục năm rồi, bà nỡ lòng nào nhìn nó đóng cửa?"

Thẩm Phương Quỳnh tất nhiên là không nỡ, nếu không thì lúc đầu bà đã ngăn cản ông rồi. Nhà máy sợi gần vạn người, nếu thật sự mất đi, đám người này biết đi đâu kiếm sống? Bà há miệng, một lúc lâu sau mới bực bội nói: "Tôi không nỡ, nhưng tôi cũng xót người nào đó chứ. Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, vất vả mà chẳng được tiếng thơm gì, nhìn xem tóc bạc nhiều thêm bao nhiêu rồi. Bây giờ còn khiến con gái phải lo lắng sợ hãi theo, tại sao nó lại mơ thấy ác mộng? Chẳng phải là vì sợ ông kết oán quá nhiều, bị người ta trả thù gây chuyện sao."

Thẩm Phương Quỳnh nói xong cũng không thèm nhìn ông, nằm quay lưng lại trên giường.

Lê Vạn Sơn liếc nhìn bà, tạm thời không dỗ dành, ông cau mày đi đến bàn làm việc, giơ tay bật đèn bàn, lấy tập tài liệu trong ngăn kéo ra.

Trên tập tài liệu có mấy chữ lớn được tô đen "Danh sách nhân viên nghỉ việc không phép, bị cưỡng chế mua đứt thời gian công tác". Đây là văn bản nội bộ mà hôm nay ông phải gửi xuống phòng nhân sự để xử lý. Mở trang đầu tiên của tập tài liệu, cái tên Đỗ Trường Thuận thình lình nằm ở vị trí đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment