Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 63

 
“Cậu… cậu Lục!”

Động tác xoa trán theo thói quen của Ngô Hữu Lợi chợt khựng lại. Chị ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Lục Huấn, lúc này vẫn đang đứng cạnh cửa xe, tay còn đặt trên khung cửa.

Lục Huấn mỉm cười gọi: “Chị Lợi."

"Ồ, à… hai người đến rồi à.” Ngô Hữu Lợi ngượng ngùng gãi đầu, dáng vẻ cứng nhắc đến buồn cười. Thói quen cãi cùn mà gặp người quen thì quả thật quá mất mặt. Tay chị ta giơ lên rồi không biết đặt xuống đâu, cuối cùng đành giấu ra sau lưng. Nhìn sang Lê Tinh cười gượng hỏi: "Đây là… em dâu à?”

“Đúng vậy, đây là vợ tôi, Tinh Tinh.” Lục Huấn đóng cửa xe, sải bước về phía Lê Tinh, nắm tay cô đan mười ngón, cười nói. "Lúc đám cưới tôi và Tinh Tinh, anh Ngô và chị Lợi đã gửi quà mừng nhưng bọn tôi chưa kịp gửi lại kẹo cưới. Hôm nay tôi mang đến đây rồi.”

Vừa nói, Lục Huấn vừa giới thiệu với Lê Tinh: “Đây là chị Lợi, lớn lên cùng anh Ngô ở trong làng.”

“Thanh mai trúc mã à?” Lê Tinh buột miệng nói.

Nghe thấy câu “thanh mai trúc mã,” Lục Huấn hơi nhướng mày. Anh liếc nhìn cô, thấy cô không có biểu cảm gì đặc biệt, chắc chỉ là lời buột miệng. Anh mỉm cười: "Đúng vậy, chị Lợi và anh Ngô là một đôi thanh mai trúc mã hiếm hoi có thể đến với nhau. Chủ yếu là do anh Ngô có trách nhiệm, tình nghĩa nên mới thành duyên vợ chồng.”

Nghe câu này hơi kỳ quặc, nhưng Lê Tinh cũng không để ý. Cô hơi bất ngờ khi biết chị áo hồng trước mặt chính là Ngô Hữu Lợi mà Lục Huấn nhắc đến trên xe, nhưng nghĩ lại thì thấy rất hợp, một người phụ nữ sắc sảo và quyết đoán.

Cô mỉm cười chào: “Chào chị Lợi.”

Lúc này, thư ký Quách ngồi trên xe cũng bước xuống, đi vòng qua đầu xe nhìn chỗ bị trầy xước. Lê Tinh tiện thể giới thiệu với Ngô Hữu Lợi: "Đây là thư ký Quách của nhà máy sợi bọn em, cũng là chủ nhiệm hành chính.”

“Haha, tôi thật không ngờ cậu Lục lại lấy được một cô vợ xinh đẹp thế này. Lúc hai người cưới, vợ chồng tôi bận ở ngoài nên không về dự được.”

Ngô Hữu Lợi cười lớn, đúng là một bá vương thị trường, chỉ vài giây đã lấy lại phong thái. Chào hỏi thư ký Quách xong, chị ta liền nhiệt tình mời mọi người: "Chúng ta đi vào gian hàng đi. Sáng nay anh Ngô còn nhắc mãi xem bao giờ hai người đến. Anh ấy dậy sớm vào núi bắt hai con gà, bảo tối nay mọi người cùng ăn cơm.”

Vừa nói, chị ta vừa định kéo chiếc xe ba gác chở hàng của mình. Lục Huấn thấy thế liền bước lên: “Để tôi giúp chị, chị Lợi.”

“À? Ồ, được, làm phiền cậu Lục vậy.” Ngô Hữu Lợi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối. "Cái xe này không biết sao lại hỏng phanh, chỉ đẩy được vào trong chợ thôi.”

Chị ta liếc nhìn chiếc xe ba gác nặng trĩu hàng hóa, lắc đầu ngán ngẩm. Trình độ lái xe của chị ta vốn đã không tốt, lại gặp xe hỏng phanh, hàng hóa thì nặng, thật sự không biết phải làm sao.

Lục Huấn đẩy xe đi, tiện nhìn sang chiếc xe cưới của mình theo lời chị Lợi. Đến giờ anh mới để ý kỹ, đúng là xe bị đâm khá nặng, từ xe mới trở thành xe cũ ngay lập tức. Nhớ lại dáng vẻ đau lòng của Lê Tinh lúc nãy, anh bất giác bật cười, ánh mắt sắc lạnh dần dịu lại. Anh nói: "Không sao, sửa lại là được. Nhưng vợ tôi đúng là rất xót. Đây là sính lễ tôi mua tặng cô ấy, cô ấy quý lắm, thậm chí bình thường còn không nỡ lái.”

Lời anh nói nửa thật nửa đùa. Thời gian qua Lê Tinh thỉnh thoảng cũng để Lục Huấn dạy lái xe, định học xong sẽ đi thi bằng. Cô học rất nhanh, giờ đã có thể lái xe từ nhà cũ đến khu tập thể nhà máy sợi một cách thành thạo.

Chỉ là cô vẫn ngại lùi xe, sợ va chạm nên không dám lái ra đường.

Nghe vậy, Ngô Hữu Lợi càng áy náy, nhìn Lê Tinh nói: "Xin lỗi nhé, em dâu. Chị lái xe dở tệ, bình thường anh Ngô còn không cho chị tự đi chở hàng. Nhưng hôm nay khách giục gấp, anh Ngô lại bận ở gian hàng bên kia, cô nhân viên mới thuê lại không quen xưởng nên chị đành tự đi.”


Ngô Hữu Lợi buôn bán rất giỏi, khách nào vào tay chị ta cũng khó thoát. Nhưng chỉ có mỗi khoản lái xe là mãi không làm tốt, trong khi ở khu chợ này lại cần phải chở hàng thường xuyên. Là người không chịu thua, chị ta cứ tìm cơ hội tập luyện nhưng lần nào cũng quẹt trầy xe người khác. Bình thường chỉ là vài vết xước nhỏ, sửa sơn lại là xong.

Đây là lần đầu tiên chị ta đâm phải một chiếc xe sang như thế. Một người sắc sảo như chị ta mà giờ đây cũng thấy xót tiền. Ai ngờ nước lớn tràn vào miếu Long Vương, người nhà lại không nhận ra nhau.

“Chuyện xe cộ cậu cứ yên tâm. Anh Ngô cậu vừa mua cho tôi một chiếc Audi. Lát nữa hai người lái xe tôi về, chiếc xe này để lại đây sửa. Sửa xong tôi bảo anh Ngô cậu đưa tới tận nơi cho.”

“Không sao đâu, chị Lợi. Xe thì chỗ nào sửa chẳng được, bọn em lái về sửa cũng tiện mà.” Lê Tinh lập tức cười đáp, cô không phải người nhỏ mọn. Lúc nãy lời qua tiếng lại với chị Lợi cũng chỉ vì xót xe, sợ bị bắt nạt. Giờ biết hóa ra là người quen, cô cũng chẳng để bụng nữa.

“Em với chị Lợi xem như không đụng nhau thì chẳng quen biết, cũng giống như trước đây chị quen biết Lục Huấn vậy. Nghĩ lại thấy cũng khó mà quên được.”

“Cậu Lục kể chuyện này với em rồi à?” Nghe Lê Tinh nhắc, Ngô Hữu Lợi có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại thái độ bảo vệ vợ của Lục Huấn ban nãy, trong mắt chị ta lóe lên vẻ hiểu rõ, bèn cười nói: "Em nói đúng, gặp nhau kiểu này mới càng nhớ lâu! Em dâu, vào trong chợ đi, ngoài này gió lớn quá!”

“Lần đầu em đến đây phải không? Khu chợ này nhộn nhịp lắm, lát nữa chị dẫn em đi dạo một vòng nhé?” Ngô Hữu Lợi vừa nói vừa thân mật khoác tay Lê Tinh kéo đi.

Lê Tinh cười theo chị ta, vừa đi vừa đáp: "Vâng, em ít khi đi xa, đây là lần đầu đến Ô Thị. Khu này nhộn nhịp thật, lúc nãy ngồi trên xe em đã nghĩ xuống xem thử rồi. Em cũng thích đi dạo phố lắm.”

“Ha ha, thế thì giống chị rồi. Chị dạo này rảnh rỗi cũng hay đi dạo lắm. Lát nữa để chị dẫn em đi, ở đây phần lớn là hàng bán sỉ. Nhưng em thích cái gì thì cứ lấy nhé, có chị lo mà!”

Ngô Hữu Lợi càng nói càng hăng, dần quên mất hai người phía sau, chỉ quay đầu gọi to: "Cậu Lục, theo kịp nhé!” Rồi kéo Lê Tinh vào trong chợ.

Nhìn vợ mình đi đến đâu cũng được người ta quý mến, cảnh này với Lục Huấn đã không còn xa lạ. Anh lắc đầu cười, đẩy xe theo sau.

Hàng trên xe Ngô Hữu Lợi thật không nhẹ. Dù Lục Huấn khỏe mạnh nhưng cũng phải cẩn thận để xe không bị nghiêng. Thư ký Quách tay không, nhìn thấy bánh xe bị ép xẹp xuống, đoán là hàng nặng, bèn vòng ra sau giúp anh đẩy một tay cho nhẹ bớt.

Khu chợ đầu mối này được xây dựng sau khi di dời và mở rộng cách đây bốn năm. So với chợ cũ thì lớn hơn nhiều, các quầy hàng cũng được quy hoạch bài bản, ngăn nắp hơn.

Lúc bên ngoài chỉ nhìn thấy người ra vào tấp nập, nhưng vào trong mới thấy sự náo nhiệt không thể tả. Khắp các lối đi đông đúc người qua lại. Quầy sạp nào cũng nhộn nhịp khách hỏi giá, chọn hàng. Chủ quầy và nhân viên ai cũng tươi cười mời chào đón khách, tiếng người rôm rả khắp nơi.

Ngô Hữu Lợi trước đây làm ăn từ những chiếc dây buộc tóc tự làm. Năm 1982 khi khu chợ được quy hoạch, chị ta bắt đầu bày sạp buôn bán. Sau này khi chợ được di dời mở rộng, chị ta đem toàn bộ vốn liếng mua tám quầy sạp, rồi mở xưởng sản xuất hàng sỉ.

Các quầy sạp chị ta mua đều nằm ở vị trí đắc địa. Đi vào chợ chưa bao xa là đến quầy đầu tiên chuyên bán thiết bị vệ sinh như vòi nước, bồn rửa, bồn cầu…

Ngô Hữu Lợi tính tình sôi nổi, nói năng nhanh nhẹn. Chưa đến nơi mà tiếng đã vang lên, gọi về phía người đàn ông đang mặc áo khoác bông màu đen trước quầy: "Anh Ngô, xem ai đến này?”

Ngô Hữu Tài vừa tiễn khách xong. Nghe vợ gọi thì vội bước tới, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Lưu bảo em lại tự lái xe ba gác đi kéo hàng à? Trời ạ, bà nội ơi, tôi xin đấy, tôi kêu em là bà nội được không? Em có thể nghe lời một chút được không, đừng lái xe nữa?"

“Em xem tháng này đã đụng vào xe người ta mấy lần rồi, vậy mà vẫn dám lái à? Anh không tiếc tiền bồi thường đâu, anh chỉ sợ em…”

Ngô Hữu Tài dáng người tầm thước, mét bảy có lẻ, hơi gầy nhưng chắc nịch. Mặt anh ta dài, đôi mắt sáng toát lên vẻ khôn lanh. Trong làm ăn, anh ta khéo léo, xử lý mọi việc đâu ra đấy, chỉ có với bà xã là anh ta hay bó tay, nói mãi mà bà xã chẳng nghe, anh ta nhíu mày lặp đi lặp lại: "Tháng này em quẹt xe mấy lần rồi hả? Sao còn dám chạy xe nữa? Anh không phải tiếc mấy đồng tiền bồi thường, anh sợ em đụng phải..."

"Thôi đi, anh có phiền không? Lúc đó không phải anh nói đi không được sao?"

Ngô Hữu Tài cái hay không nói, đi nói cái xui, Ngô Hữu Lợi mất hứng ngắt lời anh ta, quay sang Lê Tinh đang đứng bên cạnh, cười nói với Ngô Hữu Tài: "Cậu Lục đến rồi, đây là vợ cậu ấy."

Ngô Hữu Tài đang sốt ruột chuyện của Ngô Hữu Lợi, nghe vợ nói mới để ý đến Lê Tinh, anh ta sững người: "Đây, vợ cậu Lục hả?"

"Anh Ngô, em là Tinh Tinh." Lê Tinh cười chào anh ta.

"Ừ, Tinh Tinh."

Lê Tinh xinh đẹp quá, Ngô Hữu Tài lại là tuýp đàn ông truyền thống, anh ta có quan niệm riêng về nam nữ, nên không dám nhìn Lê Tinh nhiều, vội cười đáp rồi hỏi: "Thế cậu Lục đâu?"

"Anh Ngô." Lục Huấn cùng thư ký Quách vừa đẩy xe vào tới, nghe Ngô Hữu Tài hỏi, bèn lên tiếng chào.

Ngô Hữu Tài vội ngẩng đầu, thấy Lục Huấn mặc áo sơ mi trắng phối áo khoác da đen, mặt anh ta tươi hẳn lên: "Đến rồi à. Anh em chúng ta gần nửa năm rồi không gặp nhỉ."

Ngô Hữu Tài vừa nói vừa đi về phía Lục Huấn, đến gần lại nhìn Lục Huấn từ trên xuống dưới.

Gu ăn mặc của Lục Huấn bây giờ khác hẳn hồi chưa ở cùng Lê Tinh, quần áo cắt may vừa vặn hơn, còn chăm cạo râu, tóc tai cũng chỉn chu hơn. Hơn nữa có vợ bên cạnh, trông anh càng rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh ý cười.

So với Lục Huấn xuề xòa trong chiếc áo khoác xám xịt hai năm trước, nay khác một trời một vực. Ngay cả so với nửa năm trước cũng khác, trông thoải mái phóng khoáng hơn.

Ngô Hữu Tài nhìn anh một lúc rồi bật cười: "Có vợ vào khác hẳn nhỉ, càng chỉnh chu, không tồi!"

Lục Huấn nghe xong chỉ cười, hỏi lại anh ta: "Hàng để đâu vậy?"

Trong lối đi toàn người, không thể để xe trong chợ mãi được, phải dỡ hàng xuống rồi chuyển đi.

Ngô Hữu Tài lúc này mới nhớ ra chuyện hàng hóa, anh ta vội nói: "Để trong tiệm ấy, Tiểu Lưu bảo khách quen, dễ tính lắm, vừa nhận điện thoại có việc gấp nên đi rồi, bảo mai quay lại lấy hàng."

"Khách đi rồi à?" Ngô Hữu Lợi đứng cạnh nghe thấy liền ngó vào trong tiệm, quả nhiên không có ai. Chợt nhớ ra điều gì, chị ta vội hỏi: "Thế anh ta trả tiền chưa?"

"….Anh dỡ hàng đây, cậu Lục phụ tôi một tay nhé." Ngô Hữu Tài như không nghe thấy câu hỏi, anh ta xắn tay áo, cao giọng hô một tiếng rồi bắt đầu dọn hàng.

Hai vợ chồng lớn lên bên nhau từ nhỏ, 18 tuổi đủ tuổi đăng ký kết hôn là cưới luôn, hiểu nhau quá rõ rồi, Ngô Hữu Lợi còn lạ gì nữa, tức anh ách nói: "Sao lại thế này? Em vừa ra ngoài một tí, sao lại để khách đi mất thế!"

Ngô Hữu Lợi định gọi Tiểu Lưu đang bán hàng vào hỏi, nhưng chị ta không phải bà chủ khó tính, nên lại thôi. Chị ta giật cái kẹp tóc trên đầu xuống, bóp chặt, giọng bực bội: "Mệt thật chứ, biết thế em bắt người ta trả tiền trước, không thì khỏi lấy, lại còn đâm vào xe mới của cậu Lục!"


Ngô Hữu Tài đang định cùng Lục Huấn bê đồ từ trên xe xuống, nghe thấy thế tay anh ta khựng lại, quay ngoắt lại nhìn vợ, vẻ không tin nổi: "Em nói cái gì? Em đâm vào xe ai? Xe cậu Lục? Xe mới? Xe mới nào?"

"..."

Ngô Hữu Lợi lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, mặt thoáng chút bối rối.

"Thôi, Tinh Tinh muốn đi dạo chợ, em đưa em ấy đi một vòng, các người cứ dỡ hàng đi." Ngô Hữu Lợi ấp úng, nắm lấy cổ tay Lê Tinh kéo cô đi về phía trước.

Lê Tinh chưa kịp phản ứng, chỉ biết bước theo chị ta, sực nhớ ra điều gì, cô vội vàng quay lại nói với Lục Huấn: "Vậy em đi dạo với chị Lợi một lát nhé."

Lục Huấn thực ra rất lo Ngô Hữu Lợi sẽ kéo Lê Tinh ngã, vừa rồi thấy chị ta túm người đi, anh giật thót cả mình. Nhưng thấy Lê Tinh không có vẻ gì là không muốn, cô lại thích đi dạo phố nên anh đành thôi, mỉm cười gật đầu với cô: "Ừ, đi đi."

Nhưng vẫn không yên tâm, anh nói thêm: "Hai người cứ thong thả dạo nhé, không phải vội."

Ý anh là bảo Ngô Hữu Lợi đừng kéo người ta đi nhanh quá, Ngô Hữu Lợi tinh ý, làm sao không hiểu.

Chị ta thấy Lục Huấn cứ quý Lê Tinh như vàng, cảm giác như đang xem mấy đôi trẻ yêu nhau, thú vị thật. Chị ta cười nói: "Yên tâm đi, không để vợ cậu bị va quệt hay ngã đâu mà sợ."

Nói rồi chị ta kéo Lê Tinh đi tiếp, nhưng bước chân đã chậm lại.

Ngô Hữu Tài nhìn theo hai người đi khuất, thở dài: "Đúng là đàn bà."

Rồi quay sang hỏi Lục Huấn: "Thế xe cậu bị đâm thế nào rồi? Là xe nào?"

Lục Huấn chỉ cười, không trả lời. Anh xắn tay áo khoác da lên, cởi cúc tay áo sơ mi, xắn tay áo sơ mi lên, nói: "Chuyện nhỏ ấy mà anh, dỡ hàng trước đã anh Ngô."

Chuyện nhỏ gì chứ. Quen nhau hai năm, ít nhiều cũng hiểu nhau.

Chắc chắn là đâm không nhẹ, xe mới mua chắc cũng không rẻ.

"Đúng là đàn bà." Ngô Hữu Tài cúi đầu thở dài, đành chịu dọn hàng.

Chuyện cánh đàn ông nói, Lê Tinh và Ngô Hữu Lợi không biết. Rời khỏi quầy thiết bị vệ sinh, Ngô Hữu Lợi dẫn Lê Tinh đến quầy đồ trang sức của chị ta.

Chợ đầu mối bây giờ quy mô lớn, nhiều mặt hàng được chia khu. Như quầy thiết bị vệ sinh lúc trước, mấy quầy gần đó đều bán như thế. Khu đồ trang sức này cũng vậy, xung quanh đều bán đồ trang sức, chỉ khác là thiết bị vệ sinh thì có nhiều loại, đồ trang sức cũng có nhiều loại, nên không đến mức cạnh tranh quá gay gắt.

Ngô Hữu Lợi bán đồ trang sức chủ yếu là vòng cổ, vòng tay, hoa tai và các loại trang sức cài đầu như kẹp tóc, bờm... Chất liệu thì có pha lê, đá, ngọc trai, nhựa, cả kim cương nhân tạo… Đủ các loại kiểu dáng, trong toà nhà bách hoá có gì thì ở đây có cái đó, toà nhà bách háo không có, ở đây vẫn có.

Từng món được bày trên quầy, treo trên giá, món nào trông cũng long lanh bắt mắt. Đèn bật lên càng làm cho mọi thứ thêm rực rỡ, lộng lẫy.

Lê Tinh trước kia chỉ đọc báo về chợ đầu mối, biết là nơi bán sỉ. Lúc trên xe, Lục Huấn cũng nói qua cho cô về phạm vi kinh doanh của chợ, cô biết trong chợ có đủ thứ, từ đồ thiết bị vệ sinh, bách hóa, đồ trang sức, đèn đóm đến đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Hàng hóa ở đây vừa tốt vừa rẻ, nhiều người mở cửa hàng tạp hóa hoặc bày sạp buôn bán đều đến đây lấy hàng. Nhưng nghe nói và tận mắt chứng kiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lê Tinh bây giờ cảm giác như Lưu bà bà đi vào Đại Quan Viên (1), hoàn toàn choáng ngợp.

(1): Sự tích Lưu bà bà vào Đại Quan Viên xuất phát từ tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Đây là một trong những đoạn văn hài hước nổi tiếng trong tác phẩm, phản ánh sự chênh lệch giai cấp giữa tầng lớp quý tộc và dân thường trong xã hội phong kiến Trung Quốc. (Muốn biết thêm các bạn có thể search google nhé)

Ngô Hữu Lợi là người rất coi trọng doanh thu, vừa vào tiệm, việc đầu tiên chị ta làm là xem sổ ghi chép bán hàng hôm nay, hỏi han tình hình trong tiệm.

Vào đến quầy, thấy cô bé nhân viên đang tiếp khách, chị ta không tiện chen vào. Thấy cô bé quay lại nhìn mình và Lê Tinh, bèn xua tay ra hiệu cho cô bé cứ làm việc của mình, rồi cười nói với Lê Tinh:

"Em gái, em cứ xem tự nhiên nhé, chị xem qua mấy thứ rồi mình đi chỗ khác dạo."

“Vâng, chị Lợi cứ làm việc đi." Lê Tinh nhìn quanh quầy, nghe vậy liền đáp, tò mò nhìn những món phụ kiện được bày đầy trong tiệm: "Chị Lợi, mấy thứ này đều từ xưởng nhà chị sản xuất à?”

“Đúng vậy.”

Lúc đầu Ngô Hữu Lợi định đi thẳng đến quầy thu ngân để kiểm tra sổ sách, nhưng thấy Lê Tinh tò mò với những món hàng này, chị ta cũng không vội nữa. Khoanh tay nhìn những món phụ kiện trên giá, không giấu nổi cảm giác tự hào. Đây đều là thành quả sau bao năm cố gắng của chị ta, nhìn thấy mà trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, không nhịn được kể lại với Lê Tinh:

“Hồi nhỏ chị rất thích các món như dây buộc tóc, bờm tóc. Hay lấy mấy mảnh vải vụn trong nhà tự làm dây buộc tóc, băng đô cho mình. Vào những năm 80, mọi người bắt đầu thử kinh doanh, nhà chị cũng vậy. Hồi đó mẹ chị nấu kẹo, còn bố thì gánh đi bán khắp nơi. Công việc vất vả, kiếm cũng chẳng được bao nhiêu, chỉ đủ lo sinh hoạt gia đình thôi.”

"Lúc đó chị mới tốt nghiệp cấp ba không lâu, điểm số không tốt lắm, thi đại học không đỗ, cũng không biết làm gì nên nghĩ là phụ giúp gia đình kiếm ít tiền trước vậy."

"Thấy người ta bày hàng, chị cũng đi, vậy chị bán gì bây giờ? Chị liền nghĩ đến những thứ chị hay mày mò từ nhỏ, thế là bắt đầu bán dây buộc tóc, sau đó thử nghiệm gắn thêm đồ lên kẹp tóc kim loại để tạo kiểu dáng rồi bán, sau đó lại thêm cả vòng cổ, trang sức các thứ."

"Về sau ở trên này có cái chợ, chị bắt đầu dạo quanh chợ, rồi mở xưởng."

Những điều này Lục Huấn cũng đã kể sơ qua cho Lê Tinh trên xe, nhưng có lẽ do chính người trong cuộc kể lại nên khiến người ta cảm động hơn, Lê Tinh nhìn chằm chằm vào cả bức tường đầy đồ, không nhịn được mà khen: "Chị Lợi, chị giỏi quá."

"Giỏi gì đâu, kiếm cơm qua ngày thôi mà." Ai cũng thích được khen, nhất là người khen trước mặt lại là một cô gái đẹp, Ngô Hữu Lợi miệng thì khiêm tốn, nhưng khóe mắt lại nhăn lại vì cười.

"Em cứ lựa chọn xem, đồ ở chỗ chị, chị tự nhận là cũng khá đặc biệt, ở chợ ngoài không tìm được đâu, cho dù có người bắt chước chị thì cũng không làm tinh xảo được như chị, chị thấy em chắc cũng thích đồ trang sức nhỏ nhỏ, ưng cái nào chị tặng em."

"Đều không đáng giá bao nhiêu tiền, em cứ đeo chơi."

Lê Tinh thật sự rất thích những thứ này, trên bàn trang điểm của cô chất đầy mấy thùng đồ, đồ ở chỗ Ngô Hữu Lợi cũng thật sự tinh xảo đặc biệt như lời chị ta nói, không thua kém gì đồ ở mấy bách hoá lớn, nghe vậy bèn cười nói: "Vậy em cảm ơn chị Lợi trước nhé." Lê Tinh vừa nói, vừa thật sự chăm chú nhìn.

Thấy cô bắt đầu xem, Ngô Hữu Lợi cũng không làm phiền cô nữa, chị ta đến bàn lấy sổ sách ra xem.

Lê Tinh chăm chú xem từng món một, lúc này cô chú ý đến một chiếc kẹp tóc hình con bướm đính đá rất đặc biệt, không khỏi bước tới.

Chú ý đến tờ giấy dán trên túi ni lông trong suốt có ghi một dãy số, nhìn giống mã hàng, nhưng lại có dấu thập phân, cô nhìn sang bên cạnh, đều như vậy, hơn nữa các con số đều khác nhau, cô không khỏi hỏi Ngô Hữu Lợi:

"Chị Lợi, cái này là mã sản phẩm ư?"

Ngô Hữu Lợi lật một trang sổ sách, ngẩng đầu liếc nhìn: "Ồ, cái đó à, đó không phải mã hàng, là số lượng lấy sỉ và giá tiền. Đồ ở chỗ bọn chị đều bán sỉ mà, lợi nhuận thấp, số lượng ít thì không làm được, nên đều có số lượng lấy sỉ."

"Như cái em đang cầm trên tay là lấy sỉ từ một trăm cái, ngoại trừ kẹp tóc ngọc trai đắt tiền hơn một chút là lấy từ năm mươi cái, còn lại cơ bản đều là một trăm cái, mấy chữ số đằng sau là giá tiền."

"Ra là vậy." Lê Tinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cô lại nhìn dãy số trên kẹp tóc, đằng sau số một trăm toàn là số không, mãi đến sau dấu thập phân mới xuất hiện một con số, cô sững người, tưởng mình nhìn nhầm, không khỏi nhìn lại lần nữa, xác định không nhìn nhầm.

"Chị Lợi, giá sỉ của chiếc kẹp tóc hình con bướm này chỉ có mấy hào thôi ạ?"

"Đúng vậy." Ngô Hữu Lợi cúi đầu xem sổ sách, thuận miệng đáp. "Nếu không thì sao chị lại nói ít thì không làm được? Vì đều là đồ rẻ tiền, không bán được nhiều thì một ngày tiền thuê quầy, tiền công nhân cũng không đủ."

Thật sự là rẻ.

Lê Tinh ngày nào cũng xử lý hóa đơn ở toà nhà bách hoá, giá mua những mặt hàng đó của toà nhà bách hoá cô còn rõ hơn cả bộ phận thu mua, loại trang sức nhỏ này giá mua của toà nhà bách hoá cao gần gấp ba lần ở đây, mà đồ chưa chắc đã tinh xảo bằng chỗ Ngô Hữu Lợi.

Lê Tinh lại nhìn sang bên cạnh, từ băng đô đến kẹp tóc rồi đến vòng tay, vòng cổ, trâm cài áo, cô đều xem qua một lượt, trừ một số mẫu đính ngọc trai thật, còn lại đều rất rẻ.

Rẻ đến mức khiến Lê Tinh cảm thấy mấy thùng đồ trang sức nhỏ ở nhà mình mua bị hớ. Quan trọng nhất là, dù tính theo giá sỉ thì nó cũng thấp, vượt quá sức tưởng tượng của cô.

Chỉ có chỗ Ngô Hữu Lợi này là như vậy, hay cả chợ đều như vậy?

Câu hỏi này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lê Tinh.

Lúc Lê Tinh đang xem hàng, Ngô Hữu Lợi bên kia đã xem xong sổ sách, hôm nay buôn bán cũng coi như được, tâm trạng buồn bực trước đó của Ngô Hữu Lợi vì chạy một chuyến công cốc cuối cùng cũng tiêu tan không ít.

Lúc này cô bé nhân viên cũng chốt được một đơn hàng, đang viết hóa đơn, những thứ đồ trang sức này có kho ở đây, có thể tự mình đến lấy hàng, chỉ có số lượng lớn mới cần đợi, Ngô Hữu Lợi liếc nhìn đơn hàng, là một đơn nhỏ, chắc là lấy hàng về bày bán, loại này cô nhân viên có thể xử lý được, chị ta không nhúng tay vào, đến hỏi Lê Tinh có ưng cái nào không.

Lê Tinh thật sự có ưng, còn không ít món, cô cũng không khách sáo với Ngô Hữu Lợi, chỉ ra hết.

Đồ mình thiết kế được người khác công nhận yêu thích là chuyện vui mừng nhất, Ngô Hữu Lợi đối với người quen cũng tương đối hào phóng, chị ta cười tươi lấy những món đồ được chọn xuống ghi lại mã số, dặn cô nhân viên nhớ đến kho lấy đồ ra bổ sung, rồi lấy túi đựng đưa cho Lê Tinh.

Sau đó lại dẫn Lê Tinh đi dạo những chỗ khác.

Vì trước đó ở quầy hàng của Ngô Hữu Lợi, Lê Tinh phát hiện giá sỉ của những món đồ trang sức đó đều rất rẻ, nên sau đó cô vào bất kỳ quầy hàng nào như quầy hàng đồ chơi, quầy hàng đèn trang trí, quầy hàng túi xách hay quầy hàng thú nhồi bông... đều rất quan tâm đến điều này.

Gặp những thứ không hiểu, cô còn lặng lẽ hỏi Ngô Hữu Lợi.

Ngô Hữu Lợi không biết tại sao cô lại tò mò về điều này, chị ta nghe chồng nói, vợ của Lục Huấn làm việc ở toà nhà bách hoá, hình như là kế toán, chị ta không khỏi hỏi: "Sao em lại tò mò về cái này? Có phải là bách hoá của các em có nhu cầu không?"

Ngô Hữu Lợi vừa hỏi đến nhu cầu, điều đầu tiên nghĩ đến là có thể có mối làm ăn cho mình hay không, ánh mắt chị ta nhìn Lê Tinh sáng lên.

Lê Tinh sững người, vội vàng giải thích: "Không phải, em chỉ là tò mò, cảm thấy những thứ này rẻ hơn ở ngoài, giá sỉ cũng rẻ."

"Ồ, vậy à, đúng là vậy, những chỗ khác chị không dám đảm bảo, nhưng giá cả ở chợ đầu mối của chúng tôi tuyệt đối là thấp nhất cả nước, hơn nữa chủng loại cũng nhiều, ở đây không có thứ gì mà em không tìm được."

Ngô Hữu Lợi nhắc đến chợ đầu mối bỗng nhiên có cảm giác tự hào, thấy Lê Tinh thật sự hứng thú, liền kể hết cho Lê Tinh nghe, từ chất liệu đồ, giá thành, lợi nhuận các thứ, chị ta đều không giấu giếm mà kể cho Lê Tinh nghe.

Vậy là sau khi dạo qua vài quầy hàng, Lê Tinh gần như đã chắc chắn giá sỉ của hàng hóa ở chợ đầu mối này quả thực rẻ hơn nhiều so với báo giá của toà nhà bách hoá.

Trong khoảnh khắc lóe sáng, một ý tưởng táo bạo bất ngờ nảy ra trong đầu Lê Tinh, cô dường như đã biết mình nên mua tòa nhà cung ứng đó để làm gì.

Đồ ở chợ đầu mối rẻ như vậy, nếu cô tự mình chọn một số mặt hàng bán chạy như nhu yếu phẩm, rồi tự mình lập một chợ đầu mối nhỏ ở Ninh Thành thì sao? Sẽ có hiệu quả gì?

Ở Ninh Thành vẫn chưa có chợ đầu mối nào rẻ như vậy, nói chính xác thì cả nước đều chưa có chợ đầu mối nào rẻ như vậy, kể cả ở Ô Thị, kênh bán sỉ của họ cũng chỉ là những người bán hàng rong nhỏ lẻ.

Nếu cô có thể trực tiếp bỏ qua con đường bán hàng rong, thành lập một toà nhà bách hoá lớn, đạt được chất lượng tốt giá rẻ thực sự, để người dân Ninh Thành nhắc đến mua đồ rẻ ở đâu thì nghĩ ngay đến tòa nhà của cô, thì lượng khách sẽ lớn đến mức nào?

Cả Ninh Thành có mấy quận, nếu cô có thể mở một điểm ở mỗi quận, mỗi thị trấn...

Tim Lê Tinh bỗng nhiên đập thình thịch.

Cô biết mình hơi viển vông, dù sao thì việc phân loại, sắp xếp, kết hợp toàn bộ chợ đầu mối không phải là chuyện dễ dàng, bao gồm cả việc lựa chọn sản phẩm, chi phí nhập hàng số lượng lớn, vận chuyển và kinh doanh.

Nhưng nếu thực sự muốn làm thì hình như cũng không phải là hoàn toàn không làm được?

Cô mua sắm đã nhiều năm, quen thuộc với các mặt hàng bách hóa đến không thể quen hơn, cũng rất quen thuộc với giá thành, việc lựa chọn sản phẩm không phải là vấn đề. Ngoài ra còn có việc nhập hàng, vận chuyển và kinh doanh, Lục Huấn có đội xe vận tải, chỉ còn việc nhập hàng và kinh doanh.

Việc tổng hợp tất cả các loại mặt hàng để nhập hàng cần rất nhiều vốn, e rằng có dồn hết cả sổ tiết kiệm của Lục Huấn cũng không đủ, còn phải xem xét vấn đề hàng tồn kho bị hư hỏng, trừ khi cô có thể sử dụng hình thức bán hàng ký gửi…

Bán hàng ký gửi.

Cô có thể làm việc bán hàng ký gửi này không? Làm thế nào để có thể khiến người ta tin tưởng giao hết hàng cho cô?

"Em gái, em thích búp bê nhồi bông à?" Thấy tay trái Lê Tinh cầm một con mèo bông, tay phải cầm một con chó sư tử, ngẩn người không nỡ buông xuống, Ngô Hữu Lợi không khỏi hỏi. "Nếu em thích thì cứ lấy về, bà chủ này là người quen mười năm của chị rồi, chị nói với bà ấy một tiếng."

Vừa nói, Ngô Hữu Lợi vừa gọi bà chủ đang báo giá cho khách, "Chị Thái, đồng chí Thái Kim Hoa?"

"Nghe thấy rồi, thích thì cứ lấy đi, gọi tôi làm gì? Từ bao giờ mà cô khách sáo thế?"

Quầy hàng không lớn, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, nói một câu ai cũng nghe thấy, bà chủ không quay đầu lại, chỉ xua tay nói một tiếng, rồi lại tiếp tục cười tươi báo giá cho khách.

"Chắc chắn là phải hỏi chị chứ, lát nữa chị phải bổ sung mẫu mà?" Ngô Hữu Lợi cười khúc khích, nói với Lê Tinh: "Em nghe thấy rồi đấy, thích thì cứ lấy, không cần khách sáo với chị Thái của chúng ta đâu."

Lê Tinh hoàn hồn, đè nén trái tim đang đập loạn xạ nhìn con búp bê trong tay, cảm giác sờ rất thích, kinh nghiệm mua búp bê nhiều năm của cô cho biết, chất liệu và kiểu dáng của lô búp bê này đều không tệ, cô nảy ra ý tưởng, ngẩng đầu nhìn Ngô Hữu Lợi cười nói:

"Chị Lợi, em còn ưng nhiều món lắm, vẫn là trả tiền mua đi, không thể để bà chủ bị thiệt được."

"Em thích búp bê thế cơ à?"
Nghe Lê Tinh nói ưng nhiều búp bê, Ngô Hữu Lợi kinh ngạc kêu lên.

"Vâng," Lê Tinh hơi ngại ngùng. "Từ nhỏ em đã thích những thứ nhỏ nhỏ này rồi, còn rất thích mua sắm."

Nghĩ đến việc lát nữa mình còn phải mua rất nhiều đồ, cô dừng một chút, bổ sung một câu: "Không chỉ búp bê đâu, chủ yếu là em thích đi dạo phố, nhìn thấy gì cũng muốn mua."

Ngô Hữu Lợi đại khái đã hiểu, "Vậy là em thích mua sắm. Vậy thì được rồi, em cứ chọn đi, chọn xong thì bảo chị Thái tính tiền."

Một hai món thì có thể lấy không, dù sao trong xưởng cũng không thiếu mẫu, nhưng nhiều quá thì không ổn, tiền của người kinh doanh là kiếm được từng đồng một, tay quá rộng thì không làm được người kinh doanh.

"Vâng ạ, em cảm ơn chị Lợi, cũng cảm ơn chị Thái." Lê Tinh vui vẻ nói một tiếng rồi nhanh chóng lựa chọn, trước đây khi mua đồ, Lê Tinh chỉ chọn đồ tốt, nhưng lần này Lê Tinh cái tốt cái xấu đều lấy, tuy nhiên đặc biệt chú trọng đến kiểu dáng hơn.

Chọn xong đồ, Lê Tinh lấy quyển sổ và bút ghi thông tin mua nhà lúc trước ra khỏi túi xách, ghi lại giá sỉ, số lượng lấy sỉ của những món đồ đã chọn, rồi ghi thêm thông tin quầy hàng.

Ngô Hữu Lợi chú ý đến, không nhịn được hỏi cô.

Chuyện chưa đâu vào đâu, Lê Tinh không tiện nói, chỉ nói đây là thói quen ghi chép của mình, Ngô Hữu Lợi cũng không hỏi thêm nữa.

Thời gian tiếp theo, Lê Tinh càng chăm chú dạo hơn, còn tích cực hơn cả khi cô đi dạo phố bình thường.

Mỗi khi đến một quầy hàng, cô đều mua một ít, vừa mua vừa ghi chép, cứ như vậy đi hết con phố này đến con phố khác, đồ trên tay Lê Tinh ngày càng nhiều, nhiều đến mức cô không cầm hết, còn phải nhờ Ngô Hữu Lợi giúp cầm một ít.

Ngô Hữu Lợi cũng là người thích đi dạo phố, thấy Lê Tinh không hề chê đồ ở chợ, chị ta càng thêm có thiện cảm với Lê Tinh, dẫn cô đi dạo khắp nơi, tuy nhiên chợ quá lớn, đi cả ngày cũng không hết.

Gần như đã dạo xong khu vực đồ trang sức, đồ len, đồ chơi, hai người tay xách nách mang, chân cũng mỏi nhừ, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền quay lại quầy hàng đầu tiên.

Lúc quay lại, Lục Huấn đang uống trà với Ngô Hữu Tài và thư ký Quách.

Tối hôm qua Ngô Hữu Tài đã hẹn gặp Lục Huấn ở quầy hàng, hôm nay anh ta đặc biệt mang trà quý của mình đến đây. Ba người đàn ông ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ trong quầy hàng rộng hai mươi mét vuông, ngồi trên những chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ xếp gọn, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Không biết đã nói những gì, nói chuyện như thế nào, lúc Lê Tinh và Ngô Hữu Lợi quay lại thì thấy không khí có chút căng thẳng, Ngô Hữu Lợi là người có gì nói nấy, vừa vào quầy hàng thấy cảnh này, liền cười hỏi:

"Mấy người nói chuyện gì thế? Sao cứ như có thù oán sâu nặng vậy?"

Bình Luận (0)
Comment