Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 96

Trương Hòa Bích dạo gần đây sống rất xuân phong đắc ý.

Lương Vạn Long không phải là một người tình hào phóng, sở thích về phương diện đó cũng rất biến thái, nhưng so với ông chủ Thường hay chơi cùng gã thì tốt hơn nhiều, ít nhất gã không dùng bạo lực, ông chủ Thường kia nghe nói rất cưng chiều yêu thương bạn gái, nhưng mấy lần cô ta gặp đối phương, đều chú ý đến những vết thương do roi da để lại trên cổ, dưới cổ và trên eo của người phụ nữ đó.

Mà Lương Vạn Long cũng coi như là một ông chủ chịu buông tay, bách hoá số sáu giao vào tay cô ta, số lần gã hỏi han còn không nhiều bằng số lần hỏi về thân phận của Lê Tinh.

Gã không hỏi han, vừa hay cho cô ta cơ hội thể hiện, khoảng thời gian này cô ta đã chấn chỉnh lại toàn bộ người của bách hoá số sáu từ trên xuống dưới, người nên thay thì thay, người nên điều chuyển thì điều chuyển, còn tuyển thêm một nhóm các cô gái trẻ trung xinh đẹp nghe lời vào, bây giờ bách hoá số sáu không có ai không nghe lời cô ta.

Việc thu mua cô ta có thể nắm trong tay, tài chính, bán hàng cô ta cũng có thể.

Cô ta tự nhận bây giờ bách hoá số sáu so với lúc trước khi Trang Diêm còn ở đó tốt hơn nhiều, ít nhất bây giờ kinh doanh của bách hoá số sáu tốt hơn trước một chút, các khoản thu nhập của cô ta cũng rất khả quan, so với lúc trước đi theo Trang Diêm, thay đổi đơn vị thu mua, làm sổ sách đều phải lén lút thì mạnh hơn nhiều.

Càng làm cho cô ta cảm thấy sảng khoái là, những người trước đây sỉ nhục cô ta, coi thường cô ta, bây giờ không thể không sống dựa vào sắc mặt của cô ta, không muốn thì cũng sống khốn khổ, Trang Diêm muốn qua cầu rút ván chỉ có thể đến các thị trấn, nông thôn phía dưới làm một quản lý nhỏ không có thực quyền.

Mà bây giờ cô ta có tiền có quyền, cho dù là ở nhà chồng hay nhà mẹ đẻ, ai mà không khen cô ta một câu là người có năng lực.

Cô ta vốn dĩ mạnh hơn nhiều so với đám người Trang Diêm, chỉ là thiếu một cơ hội, bây giờ cô ta đã nắm bắt được rồi.

Tòa nhà trung tâm bán sỉ này từ khi bắt đầu trang trí cô ta đã để ý đến, không thể không chú ý đây là chuyện duy nhất mà Lương Vạn Long quan tâm, bên phía gã nhận được tin tức, tòa nhà này là do nữ hoàng trung tâm thương mại Cảng Thành Hà Trân mua.

Trương Hòa Bích và Lương Vạn Long là quen biết một cách tình cờ, cô ta đối với Lương Vạn Long bây giờ vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, sự nghiệp, mối quan hệ, kinh nghiệm cụ thể của gã, cái vòng tròn Cảng Thành kia của gã cô ta đều không quen thuộc, đối với vị nữ hoàng trung tâm thương mại càng không hiểu rõ. Nhưng cô ta có thể nhìn ra, Lương Vạn Long đối với vị nữ hoàng trung tâm thương mại này rất để ý, thậm chí là kiêng dè.

Chỉ tiếc là gã không chịu nói cho cô ta biết thêm, mà cô ta dùng hết tất cả các mối quan hệ của mình để tìm hiểu dò hỏi, cũng chỉ tìm được vài tờ báo cũ, là những nhân vật mà trước đây cô ta, thậm chí là bây giờ cũng rất khó tiếp cận.

Một người như vậy, ở gần bách hoá số sáu của cô ta mua một tòa nhà, rất khó không khiến người ta lo lắng, băn khoăn họ định làm gì.

Cho nên ngay từ khi tòa nhà này bắt đầu trang trí, cô ta đã đến đây mấy lần, chỉ là người đàn ông phụ trách trang trí tòa nhà này trông có vẻ bảnh bao nhưng lại cứng đầu, không ăn thua.

Cô ta đến mấy chuyến, bất kể với tư thái nào, diện mạo nào xuất hiện trước mặt hắn, hắn đều không thèm nhìn cô ta một cái, hỏi không trả lời, cô ta muốn đi theo vào trong, hắn liếc mắt nhìn sang một cái lạnh lùng, mỉa mai, chán ghét, ghê tởm, giống như cô ta ở trước mặt hắn không có chỗ nào che giấu được, khiến cô ta không dám tiến thêm một bước.

Mà người đàn ông đáng ghét đó còn trước mặt đám người làm của hắn nói: "Công trường thi công, người không phận sự miễn vào, ai cho vào, bị ăn vạ làm lỡ dở tiến độ công trình, ai chịu trách nhiệm."

Nói xong, người không thèm nhìn cô ta một cái, tiếp tục đi làm việc.

Trương Hòa Bích bao nhiêu năm nay dựa vào một khuôn mặt từ cái làng quê nhỏ bé kia đi ra, ban đầu làm bảo mẫu cho người ta, sau đó khiến cho người chồng tàn tật của cô ta không thể không có cô ta, cho dù biết cô ta đối với hắn đều là lợi dụng, chỉ cần cô ta không ly hôn với hắn, hắn cái gì cũng có thể, còn ép người nhà sắp xếp cho cô ta vào bách hoá số sáu làm việc.

Sau đó cô ta từng bước đi lên, dựa vào một khuôn mặt không gì không làm được, cô ta cũng càng ngày càng hiểu rõ đàn ông, cho dù là người nhỏ tuổi hơn, cô ta cũng chưa từng thất bại, duy chỉ có người đàn ông đó, ánh mắt ghét bỏ của hắn giống như một cây đinh thép đóng thẳng cô ta vào chỗ cũ, khiến cô ta căm hận.

Không lấy được tin tức, cô ta cả ngày cũng rất bận rộn, Lương Vạn Long bên đó lôi kéo một đám người, cần không ít các cô gái trẻ trung xinh đẹp, chỉ có mấy người ở bách hoá số sáu làm sao đủ, cô ta còn phải ra ngoài tiếp tục tìm kiếm, nghĩ cách chiêu mộ, dạy dỗ.

Những việc này đều cần phải tốn rất nhiều thời gian công sức, có đôi khi cô ta đến cả bách hoá số sáu cũng không có thời gian đến, một tuần đến xem một hai chuyến đã là hiếm hoi, tòa nhà đáng ghét này và người đáng ghét bên trong cô ta cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đến.

Không ngờ cô ta chỉ có một thời gian không đến, tòa nhà này đã trang trí xong, hàng hóa cũng đã bày lên rồi, chỉ nhìn mấy cái chữ trên biển hiệu vừa đẹp vừa sáng, lại nhìn qua cửa kính trong suốt một cái vào bên trong, trong lòng cô ta lập tức sinh ra cảnh giác.

Đẩy cửa đi vào, những người trong cửa hàng, người thì dọn dẹp vệ sinh, người thì dán nhãn sản phẩm, treo biển quảng cáo, tỉ mỉ bày biện sản phẩm chăm sóc da, từng người bận rộn một cách có trật tự, chỗ quầy thu ngân ở cửa còn có một người mặc áo đồng phục, trên đó có viết chữ "trung tâm bán sỉ" đang làm quen với thiết bị thu ngân ở cửa.

Cô ta nhìn một cái thiết bị thu ngân đó, là thứ mà mấy bách hoá tổng hợp đều không có, máy móc rất mới.

Thấy cô ta đi vào, mọi người đều tươi cười nói: "Xin chào, hoan nghênh quý khách đến với lượng phiến."

Tiếp đó liền có người không nhanh không chậm từ từ tiến lên chào hỏi cô ta, mời cô ta tùy ý xem, nói cửa hàng của họ vừa mới khai trương, rất nhiều biển chỉ dẫn sản phẩm, nhãn mác nhỏ còn chưa chuẩn bị xong, nếu có nhu cầu có thể gọi họ.

Thái độ rất tốt, không quá nhiệt tình cũng không khiến người ta cảm thấy xa cách, rất dễ khiến người ta gần gũi, nếu cô ta thực sự là khách hàng, có lẽ sẽ hỏi họ đồ đạc có đắt không hoặc là thực sự đi lựa chọn.

Nhưng cô ta rất nhanh phát hiện ra, căn bản không cần hỏi giá cả những thứ này, tất cả các sản phẩm của họ đều dán giá ở trên, có một số còn viết giới thiệu chi tiết về chất liệu sản phẩm, đến gần xem một cái là hiểu rõ.

Cô ta lại quét mắt nhìn giá cả của những thứ ở đây, tất cả đều rất rẻ, thậm chí trực tiếp là giá nhập hàng mà cô ta đưa cho bách hoá số sáu.

Trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cô ta thử dò hỏi nhân viên cửa hàng về ông chủ của nơi này và nguồn hàng, nhân viên cửa hàng lại úp úp mở mở chỉ cười, cô ta đột nhiên cảm thấy phiền phức với nơi này, đề nghị muốn tự mình đi dạo một vòng.

Nhân viên cửa hàng cười đáp lại một tiếng, tìm một chỗ tiếp tục bận rộn, tùy cô ta đi dạo, ánh mắt lại luôn không cố ý chú ý đến cô ta.

Khó đối phó, là tiêu chuẩn mà cô ta ở bách hoá số sáu cho dù có chấn chỉnh thế nào cũng không đạt được.

Cô ta đột nhiên rất phiền, cho dù bây giờ cô ta đi theo sau lưng Lương Vạn Long, nhưng bách hoá số sáu mới là nền tảng của cô ta, một đối thủ mạnh như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bách hoá số sáu.

Cô ta nhất định phải làm rõ tình hình cụ thể của cửa hàng bán sỉ này, bị người ta cạnh tranh như vậy không được.

Vì vậy cô ta ở trong cửa hàng đi lại lung tung, không ngờ lại ở chỗ rẽ nhìn thấy người mà cô ta không ngờ sẽ xuất hiện ở đây: Lê Tinh.

Hơn một tháng không gặp, Lê Tinh thực sự thay đổi không ít, áo len cao cổ màu be đơn giản, áo khoác màu lạc đà, mũ nồi, cách ăn mặc rất giản dị nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua vẻ đẹp của cô.

Lê Tinh trước đây cũng đẹp, nhìn là thấy toát lên vẻ đẹp thuần khiết.

Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, ngũ quan diễm lệ nồng nàn, vẻ ngây thơ không hiểu sự đời. Bây giờ những thứ này vẫn còn, nhưng trên người lại có thêm một hương vị phụ nữ.

Trương Hòa Bích chỉ nghĩ đến từ này, còn không phải là phụ nữ bình thường, là loại cao quý khí chất, có nội hàm rất thành thục lại quyến rũ đến cực điểm, cho dù mặc đồ giản dị tao nhã, nhưng cô đứng ở đó, ánh mắt của đàn ông thậm chí là phụ nữ sẽ không tự chủ được bị cô thu hút.


Khóe môi nở nụ cười, sẽ bị người ta nhìn chằm chằm. Giống như một đóa hoa mẫu đơn trắng tinh khiết hé nở, khiến người ta muốn hái, muốn cướp.

Ít nhất, người đàn ông bên cạnh cô mặc một bộ vest màu xám, áo khoác màu xám, trên tay đeo một chiếc đồng hồ nhìn là biết giá trị không nhỏ, ánh mắt không khống chế được mà nhìn cô.

Trương Hòa Bích vốn dĩ biết Lê Tinh xinh đẹp, nhưng không ngờ cô có thể có một vẻ đẹp khác.

Bản thân Trương Hòa Bích xinh đẹp, cũng lợi dụng khuôn mặt này để có được rất nhiều mối quan hệ, cô ta chưa bao giờ coi thường những người phụ nữ xinh đẹp, cho nên khi mới quen biết Lê Tinh, cô ta đối với cô có vài phần thiện ý muốn kết giao.

Dù sao kết giao với một người phụ nữ xinh đẹp, đối với cô ta chỉ có lợi chứ không có hại.

Chỉ là Lê Tinh quá khó lôi kéo, cũng quá thông minh, cô ta chẳng qua là vì bách hoá số sáu sắp phải cải cách nên muốn kiếm một món lớn, nhất định phải nhờ đến Lê Tinh, cô ta mới thử một chút, nhưng Lê Tinh lại tra sổ sách của cô ta, còn tra đâu trúng đó.

Sau đó cháu trai Lê Tinh còn tuyệt hơn, trực tiếp cắt đứt con đường thăng tiến của mẹ chồng cô ta.
(Editor: Vụ Lê Hà Dương mở loa phát ghi âm mẹ chồng THB ăn hối lộ đó mọi người)

Nghĩ đến việc Lê Tinh trước khi nghỉ việc giáng cho cô ta một vố, Trương Hòa Bích càng thêm căm hận, nói chuyện càng không kiêng dè: "Xinh đẹp trẻ trung đúng là tốt, người trước đã là cực phẩm rồi, bây giờ lại cặp kè với người mới? Sao, người này có bản lĩnh hơn?"

Trước đó Trương Hòa Bích từ xa đã liếc nhìn người đàn ông mà Lê Tinh lấy, lái xe Mercedes, dáng người cao lớn, tướng mạo tuấn tú bất phàm, nhìn là biết không phải người đàn ông bình thường.

Chỉ là người trước mắt này cũng không kém, cũng đẹp trai tuấn lãng, râu quai nón được cạo tỉa gọn gàng còn thêm một chút phong trần nam tính.

Trương Hòa Bích liếc mắt nhìn Hà Chấn Sóc, trong lòng đột nhiên có thêm một chút bất mãn, cô ta trải qua vô số đàn ông, cực phẩm như vậy lại chưa từng có, đúng là tốt số.

"Cô quen?" Trương Hòa Bích đột nhiên xuất hiện, miệng còn không sạch sẽ, đôi mắt lộ ra vẻ dâm đãng ác ý càng khiến người ta khó chịu chán ghét, Hà Chấn Sóc cau mày, nghiêng đầu hỏi Lê Tinh.

Lê Tinh không trả lời ngay, cô thu lại ý cười trên mặt, khua khua danh sách sản phẩm trong tay trong không khí, liếc nhìn Trương Hòa Bích, mím môi cười một tiếng:

"Đột nhiên có mùi, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là giám đốc Trương."

"Nhìn thấy giám đốc Trương, tôi đột nhiên nhớ đến một vụ án ác tính mà tôi đã thấy cách đây không lâu, người phụ nữ chê chồng ở nhà vô dụng nên ra ngoài lăng nhăng, cuối cùng cùng tình nhân bị chồng ở nhà đâm chết, máu chảy đầy đất."

"Giám đốc Trương phải cẩn thận đấy, tuy rằng ông chủ Lương có tiền, tự mình thuê hai vệ sĩ, nhưng hình như không thuê cho giám đốc Trương thì phải?"

Lê Tinh chỉ thiếu điều nói thẳng: chị chơi bời thì cẩn thận một chút, đừng có ngày lật thuyền trong mương bị chém chết.

Sắc mặt Trương Hòa Bích trong nháy mắt trở nên khó coi: "Cô!"

"Tôi làm sao, tôi cũng không cần giám đốc Trương đánh giá gì, dù sao kẻ dơ bẩn nhìn ai cũng thấy dơ bẩn, trong mắt chỉ có dâm ô bẩn thỉu."

Lê Tinh mặc kệ chị ta, cô đại khái đoán được nguyên nhân Trương Hòa Bích xuất hiện ở đây, năng lực của Trương Hòa Bích không tốt nhưng dã tâm lại cao, bách hoá số sáu rơi vào tay chị ta là công cụ kiếm tiền, chị ta và bách hoá số sáu tạm thời gắn liền với nhau, chắc chắn sẽ chú ý đến cửa hàng bán sỉ và sẽ đi vào xem xét tình hình.

Nhưng mà, nền tảng của lượng phiến không phải muốn dò xét là có thể dò xét rõ ràng, cô cũng không định để chị ta nhìn nhiều, ở cùng loại người này lâu một chút cũng cảm thấy xui xẻo.

"Chị Hồng, chị Thải Hà, mọi người mau đến đây làm quen với giám đốc Trương của bách hoá số sáu!" Lê Tinh trực tiếp lớn tiếng gọi người trong cửa hàng tới.

"Giám đốc của bách hoá số sáu?"

Lê Tinh vừa nói một câu, nhân viên cửa hàng ở tầng một bao gồm cả Tiểu Viên đang làm quen với máy thu ngân ở quầy cũng đều vội vàng chạy đến.

Chị Hồng là người lúc nãy tiếp đón Trương Hòa Bích, chị ấy vừa mới dán một cái nhãn mác nhỏ, quay đầu đã không thấy bóng dáng Trương Hòa Bích, đang cảm thấy không ổn đi khắp nơi tìm, nghe thấy lời này thì trừng mắt, lập tức xông lên trước muốn nổi giận, rất nhanh nhớ ra quy định của công ty không được nổi giận với khách hàng, bất kể Trương Hoà Bích là thân phận gì, cái này liên quan đến thành tích của mình, còn có việc sau này có thể luân phiên làm tổ trưởng hay không, không thể vì con mụ này mà hỏng bét được.

"Giám đốc của bách hoá số sáu à? Chắc chắn là rất bận rộn đúng không? Người bận rộn như vậy lại đến cửa hàng của chúng tôi, là thấy nơi đây khai trương đến ủng hộ việc kinh doanh sao?"

"Đây đúng là chuyện chúng tôi có thể mang ra khoe khoang, giám đốc của bách hoá số sáu đồ nhà mình không nhìn trúng, không mua, lại chạy đến nhà chúng tôi mua, chứng tỏ nhà chúng tôi chất lượng tốt."

"Giám đốc Trương, cô muốn mua gì? Đồ nhà chúng tôi khá đầy đủ, phụ kiện, túi xách, giày dép những thứ này chúng tôi đều có, quần áo cũng có nhưng bây giờ còn chưa nhiều, mấy ngày nữa chúng tôi nhập thêm mấy nhãn hiệu vào, tôi đi cùng cô chọn xem nhé?"

Chị Hồng khoác lên một mặt giả lả cười nói một tràng, nói xong liền đi lên kéo Trương Hòa Bích.

"Cút ra!"

Trương Hòa Bích tức giận hất mạnh tay chị Hồng ra, mắng to, lại nghiến răng nhìn chằm chằm Lê Tinh: "Hay cho cô, Lê Tinh, cửa hàng bán sỉ đúng không, tôi sẽ không để các người khai trương thuận lợi đâu."

"Giám đốc Trương thật là oai phong!" Sắc mặt Lê Tinh không đổi, nhướng mày nhìn về phía Trương Hòa Bích, cười nhạt: "Cái này có tính là đe dọa không? Vậy tôi có thể báo cảnh sát không?"

"Cô..."

Lê Tinh không theo lẽ thường, xung quanh còn đều là người của cửa hàng bán sỉ, nghe thấy cô ta vừa rồi lớn tiếng, từng người lộ ra vẻ mặt hung tợn, Trương Hòa Bích cũng còn chưa dò xét rõ thân phận của Lê Tinh bây giờ ở cửa hàng bán sỉ là gì, cô ta siết chặt tay một cái, "Cứ chờ mà xem."

Trương Hòa Bích bỏ lại lời này, xoay người giẫm giày cao gót định đi, ngẩng đầu lại chú ý đến phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn vạm vỡ màu đen.

Cô ta có trí nhớ rất tốt, liếc mắt một cái nhận ra Lục Huấn là chồng của Lê Tinh, trong lòng cô ta khẽ động, vừa định mở miệng nói vài câu mập mờ, lại đột nhiên nhớ đến lần đó Lê Tinh ở trong văn phòng đánh cô ta hai cái.

Lúc đó là ở địa bàn của cô ta mà còn dám ra tay, huống chi là bây giờ, Trương Hòa Bích có chút kiêng dè, rốt cuộc không dám nói lung tung, cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Sau khi Lục Huấn nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, nhíu mày, đợi người đi rồi mới đi về phía Lê Tinh hỏi: "Người phụ nữ này em quen biết?"

Lê Tinh không ngờ Lục Huấn sẽ hỏi đến Trương Hòa Bích, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh: "Trước đây là bộ phận thu mua của bách hoá số sáu, bây giờ là giám đốc."

Ngừng một chút, lại nói: "Chị ta và Lương Vạn Long có quan hệ, sao vậy?"

Lục Huấn nhíu mày, nhìn Hà Chấn Sóc cũng đang nhìn về phía mình, anh khẽ mím môi, đơn giản nhắc đến: "Trước đây cô ta đến đây tiếp xúc với anh hai."

"Cô ta đến đây tiếp xúc với anh hai?"

Sắc mặt Lê Tinh hơi thay đổi, nghĩ đến dáng vẻ tự cho mình có khuôn mặt và vóc dáng, đàn ông đều phải bị chị ta quyến rũ, cô lập tức cảm thấy ghê tởm không chịu nổi, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hòa Bích rời đi, người đã không thấy bóng dáng.

"Anh hai sao không nói với em chuyện này?"

Lê Tinh tức chết đi được, nếu cô sớm biết chuyện này, vừa rồi không phải là khua khoắng không khí mà là trực tiếp tát vào mặt chị ta.

Trong lòng tức giận, nghĩ đến mục đích Trương Hòa Bích thường xuyên đến đây, cô gọi chị Hồng và mọi người: "Chị Hồng, chị Thải Hà, mọi người nhớ kỹ chị ta, chúng ta không sợ đối thủ cạnh tranh, chỉ sợ đối thủ cạnh tranh chơi trò mờ ám, bình thường nhập hàng, tiếp đón khách hàng, những việc này đều phải cẩn thận một chút."

Nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt cô nghiêm túc lại dặn dò: "Đặc biệt là mảng hậu mãi này, chúng ta trước đó đã đào tạo cách xử lý, nếu như làm theo cách xử lý của chúng ta không được, đối phương cứ cố tình gây sự, phát hiện có điều không ổn liền báo cảnh sát."

"Được, được, chúng tôi biết rồi."

Chuyện này liên quan đến trung tâm bán sỉ, cũng liên quan đến bát cơm của mọi người, không phải là chuyện nhỏ, chị Hồng vội vàng đáp lời, chị Thải Hà tháng này là tổ trưởng luân phiên ở bên cạnh còn nói:

"Tôi đi lên lầu nói với nhóm chị Quyên một tiếng."

Chị Thải Hà nói xong đi lên lầu, Lê Tinh nhìn theo, không ngăn lại, bảo nhóm chị Hồng tiếp tục đi làm việc.

Gần đây trung tâm bán sỉ bận rộn nhập hàng, Lê Tinh tan làm rất muộn, buổi tối ăn cơm đều là đợi Lục Huấn đến đây đón cô cùng đến quán ăn gần đó ăn, có đôi khi còn gọi cả Hà Chấn Sóc và trợ lý mà Lục Huấn mới tìm cho cô.

Hôm nay Lục Huấn đến muộn hơn mọi khi một chút, trợ lý nhỏ đã tan làm, Lê Tinh liền nói Hà Chấn Sóc đi ăn trước, cô tự mình đợi Lục Huấn đến nên còn chưa ăn.

Lục Huấn đến rồi, Hà Chấn Sóc giơ tay nhìn đồng hồ, nói với cô: "Cô cơm còn chưa ăn, cùng ông chủ Lục về trước đi, bên này tôi trông là được, cũng không còn hai tiếng nữa."

Lê Tinh lúc này ngược lại không quan tâm gì đến cơm hay không cơm, chỉ là cô có chuyện muốn hỏi Lục Huấn, chuyện bên trung tâm bán sỉ cũng đã bàn bạc gần xong, ngày mai đến sớm sắp xếp là được, cô không từ chối, trả lời Hà Chấn Sóc:

"Bên này không có gì cần phải trông coi nữa, giám đốc Hà cũng tan làm sớm đi, trong cửa hàng có chị Hồng và chị Quyên sẽ phụ trách."

Cửa hàng này còn chưa chọn ra cửa hàng trưởng, hiện tại họ là áp dụng hình thức tổ trưởng trong cửa hàng luân phiên, hai người một tổ, một người một tháng, sáu tháng sau dựa vào biểu hiện tổng hợp để chọn ra cửa hàng trưởng, sau đó tổ trưởng vẫn là luân phiên, có người biểu hiện tốt sẽ được bồi dưỡng làm cửa hàng trưởng dự bị cho cửa hàng mới.

Tiền lương của cửa hàng trưởng và tổ trưởng đều cao hơn nhân viên cửa hàng bình thường, hiện tại chị Quyên và chị Thải Hà đang luân phiên rất tích cực, toàn bộ tâm tư đều đặt vào cửa hàng, vệ sinh, dán giá những thứ này đều không cần nói, nhìn thấy liền nhanh chóng đi làm.

Cũng là bọn họ đều tích cực, lần nhập hàng này mới rất thuận lợi, Lê Tinh và Hà Chấn Sóc chỉ cần kiểm soát những khâu lớn, lại đảm bảo mảng quảng bá này không xảy ra vấn đề là được.

"Tôi biết rồi." Hà Chấn Sóc khẽ gật đầu, dừng một chút rồi nói: "Giám đốc Lê về trước đi."

Giám đốc Lê, đây là lần đầu tiên Hà Chấn Sóc gọi như vậy, trước đó anh ấy luôn gọi cô Lê, cô Lê, Lê Tinh nghe thấy không quen, bảo anh ấy trực tiếp gọi tên cô, hoặc là giống như chị Trân gọi Tinh Tinh là được.

Anh ấy cũng thực sự thay đổi cách xưng hô, phần lớn thời gian gọi Tinh Tinh, hai người ý kiến không hợp nhau thì gọi cô Lê, bây giờ biến thành gọi giám đốc Lê, dùng đầu óc nghĩ cũng biết là lời nói trước đó của Trương Hòa Bích anh ấy đã nghe lọt một ít, đang giữ khoảng cách.

Lê Tinh khẽ mím môi không nói gì, rồi mỉm cười bỏ sổ và sản phẩm trong tay vào túi, cùng Lục Huấn đi ra ngoài.

Hà Chấn Sóc nhìn hai người đi xa, từ từ thu lại ánh mắt, cúi đầu cầm sản phẩm lên tiếp tục kiểm tra.

"Đói bụng không? Muốn ăn gì?"

Tay nắm tay ra khỏi toà nhà, bên ngoài trời đã tối đen, hôm nay có mưa nhỏ một chút, mặt đất ẩm ướt, gió lạnh càng thêm rét buốt, buổi tối nhiệt độ cũng giảm mạnh xuống, ra ngoài cảm thấy một luồng lạnh thấu xương, gió thổi vào mặt như dao cắt, Lê Tinh không thích ứng được rụt cổ lại, Lục Huấn mở áo khoác ra ôm cô vào lòng.

"Về nhà ăn nhé? Anh không phải mang về nhà rất nhiều hải sản sao? Anh làm mì hải sản cho em ăn, em muốn ăn món đó rồi."

Hai người vừa bận rộn lên liền rất ít khi ăn ở nhà, lúc tan làm gặp phải thứ xui xẻo như Trương Hòa Bích, còn khiến Hà Chấn Sóc nghĩ nhiều, Lê Tinh rất khó chịu.

Trong lòng cô không thoải mái nên đặc biệt muốn cùng Lục Huấn yên tĩnh ở bên nhau, về nhà là tốt nhất.

"Muốn ăn mì sao? Được, vậy chúng ta về nhà ăn." Lục Huấn rất thích nấu cơm cho cô ăn, mỗi lần nấu ra, nhìn thấy cô vừa ăn vui vẻ vừa khoa trương khen ngợi nói chồng là tốt nhất, anh rất thỏa mãn. Bây giờ nghe thấy lời này chỉ cưng chiều cười đáp một tiếng, lại siết chặt cánh tay ôm cô, dẫn cô đi về phía xe.

Xe ở ngay cửa không xa, hai người rất nhanh lên xe lái về nhà.

Buổi tối trên đường xe cộ và người đi đường không nhiều, Lê Tinh nhìn tình hình đường xá phía trước, hỏi anh: "Vừa rồi anh còn chưa nói với em, anh hai sao lại bảo anh đi điều tra Trương Hòa Bích."

Vừa rồi cô đã muốn hỏi, theo lý mà nói trong lúc đang trang trí, anh hai gặp phải người đến dò hỏi tin tức thì cũng nên nói với cô một tiếng, anh ấy lại không nói gì mà tìm Lục Huấn.

Tay Lục Huấn nắm vô lăng, nghe thấy câu hỏi bèn nghiêng đầu nhìn cô, cũng không giấu giếm: "Anh hai cho rằng là Thường Hùng sắp xếp người đến, anh ấy mới bảo anh đi điều tra trước."

Trước đó Lê Chí Quân ở đây trang trí, Trương Hòa Bích thường xuyên cố ý đến gần anh ấy, nói tiếp cận đều là cách nói lịch sự, người ta chỉ thiếu điều trực tiếp ra tay.

Lê Chí Quân lúc đó liền sinh ra cảnh giác, sau đó anh ấy vô tình nghe thấy Trương Hòa Bích và người ta gọi điện thoại nhắc đến một câu ông chủ Thường, anh ấy suy đoán Trương Hòa Bích là Thường Hùng sắp xếp đến, mới tìm Lục Huấn đi điều tra.

Chỉ là Trương Hòa Bích và Thường Hùng bên đó không thường xuyên gặp mặt, Lục Huấn trước đó sắp xếp người theo dõi Thường Hùng vẫn luôn không phát hiện ra người này.

Mãi cho đến tối hôm qua, Thường Hùng và Lương Vạn Long ở một biệt thự tổ chức bữa tiệc, mời không ít người tới, người Cảng Thành, người Ninh Thành, đều là một đám nhân vật có tiếng tăm.

Không lâu sau, người phụ nữ này mang theo một nhóm người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp xuất hiện.

Hôm nay anh đến đón cô bị chậm trễ cũng là vì chuyện này, anh lấy được ảnh xong liền đến căn nhà của Lê Tinh mà Lê Chí Quân đang trang trí để nhận người.

Anh cũng không ngờ người phụ nữ giúp Thường Hùng và Lương Vạn Long lôi kéo các cô gái phục vụ lại là giám đốc của bách hoá số sáu.

Do dự một lát, anh hỏi cô: "Em đối với vị cô ta biết được bao nhiêu?"

"Đối với chị ta biết được bao nhiêu?" Lê Tinh khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn anh: "Sao lại hỏi như vậy, chị ta có vấn đề gì?"

Ánh mắt Lục Huấn nhìn chằm chằm phía trước, khẽ mím môi, chuyện này quá bẩn thỉu, anh có chút không muốn để cô biết. Nhưng người phụ nữ này, anh có một trực giác là mấu chốt để hạ gục Thường Hùng và Lương Vạn Long.

Khoảng thời gian gần đây, Thường Hùng lại đi theo con đường phía sau anh, chuyện lô thép phế liệu của gã không còn nghi ngờ gì nữa đã được giải quyết êm xuôi.

Lê Linh vì chuyện này đã liên lạc riêng với anh, nói cho anh biết phía sau Thường Hùng có một người có lai lịch rất lớn, cô ấy vẫn đang điều tra rốt cuộc là ai, trước khi tra ra được người này, dặn anh không có đủ chắc chắn thì tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, để tránh làm cho con rắn độc bị ép vào đường cùng.

Không cần Lê Linh nói, anh cũng phát hiện ra chỗ dựa của Thường Hùng không phải là một nhân vật nhỏ, người này rất khó đánh ngã, trừ khi xuất hiện một vụ án kinh thiên động địa không thể nào ém nhẹm được nữa, nếu không rất khó triệt để xử lý hai người này.

Vụ án kinh thiên động địa, nếu đám cô gái kia không phải tự nguyện, đây chính là vụ án đủ xấu xa động trời.

Nhưng cần chứng cứ.

Nhân chứng, vật chứng.

Ngón tay thon dài của Lục Huấn gõ trên vô lăng, một lúc sau anh nói: "Tối hôm qua Thường Hùng và Lương Vạn Long tổ chức một bữa tiệc, vị giám đốc bách hoá số sáu này đã mang không ít cô gái đến."

"Cô gái?"

Lê Tinh rất ít khi tiếp xúc với những chuyện lộn xộn, cô nhất thời không phản ứng kịp, ý thức được ý tứ trong lời nói của Lục Huấn, đột nhiên ngồi thẳng người nhìn về phía anh, ánh mắt hơi mở to có chút không dám tin:

"Ý anh là, những cô gái đó là chị ta mang đến để cùng người ta... Sao chị ta lại làm chuyện như vậy?"

Tam quan của Lê Tinh sắp nổ tung vỡ vụn rồi, cô biết Trương Hòa Bích vì đạt được mục đích không quan tâm đến bản thân, đàn ông là công cụ của chị ta, nhưng chị ta làm đến mức độ này vẫn khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

Đây không phải là dẫn người cùng nhau đi bán sao? Có khác gì tú bà thanh lâu trước đây.

"Vậy những cô gái đó là...?" Lê Tinh muốn hỏi những cô gái đó là từ đâu đến, là tự nguyện hay bị ép buộc.

Lục Huấn biết cô muốn hỏi gì, trả lời cô trước: "Không chắc chắn, buổi tối quá tối, người được sắp xếp theo dõi Thường Hùng và Lương Vạn Long chỉ chụp được ảnh của một mình cô ta, những người khác không rõ ràng, không có cách nào nhận dạng thân phận, cũng không có cách nào điều tra."

"Người có mặt ở hiện trường nói với anh, lúc đó có một cô gái ở cửa giãy giụa một lúc, bị vị giám đốc này cưỡng ép kéo vào trong."

Nói cách khác, người có thể là bị ép buộc, quả thực là táng tận lương tâm.

Lê Tinh siết chặt tay.

"Em đối với chuyện của Trương Hòa Bích biết cũng không nhiều, chỉ biết mẹ chồng chị ta là người của trạm thu mua phế liệu, bố chồng chị ta hình như là người của ủy ban nhân dân quận, chồng chị ta hình như bị tàn tật hai chân không thể đi lại, vẫn luôn ở nhà không có công việc."

"Chuyện này em cũng là nghe Phương Tình nói, cô ấy bình thường thích nghe ngóng những chuyện này."

"Trước đây điều kiện gia đình chị ta không tốt lắm, sau khi gả cho chồng thì gia đình mới khá lên, chị ta có thể làm việc ở bách hoá số sáu cũng là do gia đình chồng sắp xếp, ban đầu chị ta làm việc ở quầy hàng phía dưới lầu, sau đó hình như là trưởng phòng thu mua trước đây đã điều chị ta đến phòng thu mua."

"Sau đó trưởng phòng thu mua trước đây bị chị ta đưa vào tù, chị ta và giám đốc cũ có quan hệ, vẫn luôn một mình một cõi ở bách hoá số sáu, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà chị ta vẫn luôn không thể lên chức trưởng phòng, sau đó không phải bách hoá số sáu cải cách sao? Chị ta biết trước tin tức có lẽ là hoảng sợ, còn tìm đến em..."

Lê Tinh nói về tình hình cá nhân của Trương Hòa Bích, Lục Huấn chăm chú nghe xong: "Nói cách khác, cô ta và Lương Vạn Long quen biết không quá ba tháng?"

Lê Tinh lắc đầu: "Cái này không chắc chắn, nhưng hai tháng trước chị ta và giám đốc cũ còn có qua lại."

Hiện tại Lê Tinh nhắc đến người này đều muốn nôn, quá ghê tởm, đợi nghe thấy câu nói tiếp theo của Lục Huấn, cô càng trực tiếp chấn động tại chỗ.

"Có khả năng nào, cô ta mang đến đám cô gái kia chính là người của bách hoá số sáu không?"

Bình Luận (0)
Comment