Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 98

Muốn bách hoá số sáu không có khách, cửa hàng bán sỉ phải có đủ sức cạnh tranh.

Sản phẩm bách hoá số sáu có thì cửa hàng bán sỉ phải có, sản phẩm bách hoá số sáu không có thì cửa hàng bán sỉ cũng phải có, không chỉ có mà còn phải đủ tốt, đủ tinh tế, hiện tại mà nói sản phẩm của cửa hàng vẫn chưa đầy đủ, thiếu mặt hàng quần áo.

Lê Tinh đã ở bách hoá số sáu gần ba năm, biết doanh số bán hàng giày dép và quần áo chiếm tỷ lệ lớn như thế nào. Trước đó họ cũng đã cân nhắc việc trung tâm bán sỉ kinh doanh quần áo, nhân viên phụ trách sản phẩm ở Ô Thị còn đặc biệt chạy một chuyến đến Bằng Thành, cũng đã liên hệ với một vài thương hiệu quần áo nam nữ.

Nhưng cuối cùng xét đến việc mặt hàng quần áo cập nhật nhanh, chú trọng phối đồ, độ tuổi trải rộng, nhiều kích cỡ, hàng tồn kho chiếm tỷ lệ lớn, trung tâm bán sỉ là mô hình tự chọn số lượng lớn, ban đầu để đảm bảo an toàn, chủ yếu tập trung vào các sản phẩm không dễ bị lỗi thời, chỉ thêm mặt hàng giày dép và túi xách, cùng với một số sản phẩm dệt kim, tất, găng tay, khăn quàng cổ, đồ lót, đồ giữ nhiệt, đồ ngủ...

Bây giờ muốn cạnh tranh với bách hoá số sáu, mặt hàng này không thể thiếu.

Lê Tinh liên lạc với Hà Chấn Sóc, chính là muốn thương lượng chuyện này với anh ấy.

Tầng hai của toà nhà hiện tại vẫn còn khá trống, có vị trí, kệ hàng và tủ trưng bày cũng có sẵn, muốn thêm mặt hàng quần áo cũng dễ dàng.

Lúc này mới 9 giờ tối, là giờ tan làm của cửa hàng.

Hiện tại Hà Chấn Sóc sống một mình, về nhà cũng không có việc gì làm, ở lại cửa hàng theo dõi mọi người bố trí xong tất cả các bảng chỉ dẫn mua sắm, vật liệu trang trí cửa hàng, sắp xếp khu vực sản phẩm khuyến mãi, tổ chức một cuộc họp nhỏ trước cho mọi người, nói về những điều cần chú ý trong ngày đầu tiên thử nghiệm, mới tan làm chuẩn bị về nhà.

Khi Lê Tinh gọi điện đến, Hà Chấn Sóc vừa mới lên xe.

Nghe Lê Tinh nói muốn thêm mặt hàng quần áo, Hà Chấn Sóc cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Sao lại nghĩ đến việc thêm mặt hàng này vào?"

Không kinh doanh quần áo là hai người đã bàn bạc trước đó, Lê Tinh cũng không giấu, nói ra suy nghĩ muốn cạnh tranh với bách hoá số sáu của mình.

"Giám đốc Hà, tôi thừa nhận đưa ra quyết định này có yếu tố cá nhân trong đó, nhưng tôi cũng đã cân nhắc tình hình thực tế của cửa hàng, hiện tại tầng hai của chúng ta thực sự hơi trống trải, kệ hàng và tủ trưng bày đều trống, tôi đã suy nghĩ kỹ, quần áo cũng không phải là không thể phân loại tự chọn, ví dụ như áo sơ mi nam, áo len, vest, áo khoác da; nữ thì có áo lót, áo len, áo khoác, áo lông vũ ..."

"Vậy thì làm đi."

Hà Chấn Sóc là người làm việc thích công tư phân minh, rất ghét xen lẫn yếu tố cá nhân, Lê Tinh sợ anh ấy không đồng ý, cố gắng thuyết phục, đột nhiên nghe thấy câu này, cô lại ngẩn ra: "Anh không phản đối?"

"Tại sao phải phản đối? Lý do rất đầy đủ, không phải sao?" Hà Chấn Sóc đặt tay lên vô lăng, cười nói. "Tôi sẽ gọi điện thoại sắp xếp ngay bây giờ, để họ bay một chuyến đến Bằng Thành, cố gắng ngày kia có hàng về, sẽ sắp xếp vận chuyển đến đây ngay trong đêm."


Sản phẩm trong cửa hàng đã được bày biện xong, sân khấu biểu diễn của đoàn nghệ thuật ở quảng trường bên ngoài, và mái che mưa đã được dựng xong, ngày mai sẽ bắt đầu thử nghiệm, đồng thời quảng bá buổi biểu diễn của đoàn nghệ thuật và các hoạt động quảng cáo tương ứng, việc nhập hàng quần áo thực sự không thể trì hoãn.

Lê Tinh liền nói: "Ừ, được, vất vả cho giám đốc Hà rồi."

"Không có gì." Hà Chấn Sóc đáp một tiếng, nhớ ra điều gì đó, lại nói: "Ngày mai cô có thể đến muộn một chút, trong cửa hàng tôi đã sắp xếp xong, phía trạm xe buýt tôi cũng đã liên hệ với Tiểu Lý, nội dung quảng cáo và hoạt động cần bố trí đã hoàn tất, đợi chuyến xe cuối cùng kết thúc, bên tổng đài xe buýt sẽ phối hợp với họ bố trí nội dung trên xe buýt, cô đến phụ trách giải thích công việc cho ông Lý và những người khác là được."

"Anh sắp xếp trước rồi à?" Lê Tinh ngạc nhiên thốt lên, ngày mai là ngày đầu tiên kinh doanh thử, trạm xe buýt là một trong những kênh quảng cáo quan trọng nhất cho đợt quảng bá lần này của trung tâm bán sỉ, việc này do Tiểu Lý bên bộ phận thị trường tổng hợp phụ trách, cô còn đang định đợi chuyến xe cuối cùng về sẽ gọi điện cho Tiểu Lý, không ngờ Hà Chấn Sóc đã lo liệu xong xuôi.

"Ừm, vật tư trong cửa hàng bố trí cũng hòm hòm, nên tôi đã nói trước với họ." Hà Chấn Sóc trả lời qua loa một câu, giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay nhờ ánh đèn đường bên ngoài: "Không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi."

Đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, Lê Tinh cũng không nói gì thêm, cô cười đáp: "Vậy được, tạm biệt giám đốc Hà." Rồi cúp máy.

"Giám đốc Hà bình thường vẫn vậy à?" Lê Tinh còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống, Lục Huấn đã hỏi với vẻ mặt hơi kỳ lạ.

"Hửm?" Lê Tinh có chút không hiểu, nghi hoặc nhìn anh.

Lục Huấn bắt gặp ánh mắt cô, khẽ cười: "Anh ấy làm việc rất hiệu quả, bây giờ còn rất ủng hộ công việc của em."

Vẻ mặt anh tự nhiên, Lê Tinh cũng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu: "Anh ấy làm việc rất giỏi, đầu óc nhanh nhạy, hành động mau lẹ, khả năng lãnh đạo các phương diện đều rất tốt, anh ấy nói một câu, người của trung tâm bán sỉ lập tức đi làm ngay, có đôi khi em cũng vô thức nghe theo chỉ đạo của anh ấy, thật ra em có chút lo lắng không giữ chân được anh ấy, em định đợi trung tâm bán sỉ phát triển rồi sẽ chia cho anh ấy một ít cổ phần, lần bán tất Lệ Toa này, em đã chia cho anh ấy tiền thưởng..."

Lê Tinh nói đến đây, ngẩng đầu lên liền thấy Lục Huấn đang im lặng nhìn cô, cô hơi khựng lại: "Sao vậy?"

"Bây giờ em đánh giá anh ấy rất cao." Lục Huấn nhìn chằm chằm cô nói.

Giọng điệu bình thường, nhưng làm vợ chồng bao nhiêu tháng nay, chỉ cần một hơi thở, nhịp tim của đối phương cũng có thể cảm nhận được, Lê Tinh không khỏi ngồi thẳng người nghiêm túc nhìn anh, khẽ hỏi: "Ông xã, không phải anh nghi ngờ em và giám đốc Hà có gì chứ?"

Lê Tinh khi hỏi câu này khóe miệng còn cong lên ý cười, nhưng trong đôi mắt long lanh lại ánh lên tia sáng hung dữ không rõ ý tứ.

Lục Huấn khựng lại một chút, giơ tay ôm cô ngồi lên đùi mình.

Trong phòng khách điều hòa đang bật, cửa sổ bốn phía đều đóng, rèm chắn gió cũng được kéo kín, trong phòng rất ấm, áo khoác ngoài của Lê Tinh đã được cởi ra đặt trên ghế sofa bên cạnh, trên người chỉ còn một chiếc áo len cashmere cao cổ màu be nhạt, bên dưới là một chiếc váy chữ A màu xanh lá cây cổ điển dài đến bắp chân.

Trời lạnh, cô ra ngoài không chịu được rét, bên trong mặc một chiếc quần tất đen mỏng có lót lông mới ra của cửa hàng Cố Như, cách phối đồ này thật ra trông khá xấu, may mà ra ngoài cô đi bốt cao cổ và váy có thể che được, cô lại không muốn bị cảm lạnh nên đành chịu, về đến nhà ấm áp thì cởi ra.

Lúc này anh ôm cô qua, váy màu xanh lá cây bị kéo lên, để lộ ra hai bắp chân trắng nõn, cô thấy hơi lạnh bèn đưa tay kéo váy xuống, đôi chân thon thả cuộn vào chân anh, bàn chân đặt vào giữa hai chân anh quỳ ngồi trên người anh, ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh giải thích.

Trước đó ở trong cửa hàng bị Trương Hòa Bích nói một tràng, trong lòng cô đã rất bực bội, cô biết đàn ông và phụ nữ làm việc cùng nhau rất dễ bị dị nghị, người ngoài nói không sao nhưng chồng cô thì không được.

"Em bình thường đã rất chú ý, khi giao tiếp cũng giữ khoảng cách, sao anh còn nói như vậy."

"Không có. Bà xã, anh không có ý đó." Cô nghẹn ngào tủi thân, Lục Huấn trả lời cô trước. "Anh quả thực có chút ghen, nhưng không liên quan đến việc hai người ở cạnh nhau, anh biết hai người không có gì."

Mỗi ngày cô nhìn anh trong mắt đều ánh lên tia sáng, cô có giữ khoảng cách với Hà Chấn Sóc, đương nhiên anh có thể cảm nhận được, chỉ là cùng là đàn ông, anh cũng cảm nhận được ánh mắt không kìm chế được của Hà Chấn Sóc hướng về cô, có thể khẳng định là có sự ngưỡng mộ, có lẽ còn có thứ khác, khó mà xác định được.

Đây là chuyện rất bất lực, cô quá tốt, quá ưu tú, rất khó để người khác rời mắt. Nhưng anh biết họ sẽ không có gì, không phải tin Hà Chấn Sóc, mà là tin cô.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói là anh chưa làm tốt, khiến cô thất vọng mới để người khác thừa cơ xen vào.

"Anh có chút hâm mộ giám đốc Hà, có thể mỗi ngày cùng em làm việc bàn bạc, là cảm xúc này, em hiểu không? Bà xã." Anh giơ tay nâng mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn đôi mắt cô ướt át khi tủi thân, thành khẩn nói.

"Anh mỗi ngày đều muốn cùng em không rời một khắc, giống như trước đây bán tất, anh rao hàng giúp em, em đóng gói, hoặc đi đàm phán hợp đồng, anh cảm thấy như vậy rất tốt, đó mới là cuộc sống anh muốn."

"Bây giờ anh rất muốn nhanh chóng ổn định, có thể chia nhỏ công việc trong tay giao cho anh Tiến, Thuận Tử quản lý, để được nghỉ hưu sớm, đến bên cạnh em làm một người trợ lý nhỏ."

"Phụt, anh nghiêm túc đấy à?" Ba chữ "trợ lý nhỏ" khiến Lê Tinh không nhịn được, phụt cười một tiếng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong phòng lúc này chỉ có một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp bên cạnh, ánh sáng từ chiếc TV màu đối diện chiếu lên khuôn mặt góc cạnh lúc sáng lúc tối, lại càng khiến ngũ quan của anh thêm lập thể rõ ràng, trong đôi mắt đen như mực phản chiếu khuôn mặt cô, nghiêm túc lại thâm tình.

Cô đột nhiên thoải mái.

Anh thích cô mới ghen, mới có tính chiếm hữu, thật ra cô cũng có. Chỉ là anh biểu hiện quá tốt, những nơi như vũ trường chưa bao giờ đến, tiệc xã giao thì đều báo trước cho cô, nếu ông chủ nào dẫn theo nữ nhân viên, bất kể tuổi tác, xinh đẹp hay không, anh đều gọi điện thoại cho cô trước mặt mọi người, báo cáo hết những người có mặt trong bữa tiệc.

Có một lần cô còn nghe thấy trong điện thoại có người trêu chọc anh: "Ông chủ Lục đúng là một người đàn ông tốt giữ gìn tam tòng tứ đức."

Cô nghe thấy còn tức giận thay anh, anh lại không có chút phản ứng nào, cười nhạt một tiếng, tiếp tục dịu dàng nói chuyện điện thoại với cô, quan tâm ăn uống, công việc của cô, không bỏ qua chi tiết nào.

"Ghen tuông vớ vẩn, ông chủ Lục không thấy chua sao." Lê Tinh trách yêu một tiếng, nhào vào hõm cổ anh, cọ vào tai anh khẽ cười.


Hôm nay hai người đều mặc quần áo do anh chọn, người không thích mặc áo cao cổ, vì muốn hợp với cách ăn mặc của cô, mà đã mặc một chiếc áo len cao cổ màu hạnh nhân gần giống màu áo len của cô.

Cô đưa tay sờ lên, ngón tay móc kéo cổ áo anh xuống, sờ vào yết hầu gợi cảm nhô lên của anh, cảm nhận sự rung động của nó dưới ngón tay cô, cô lại cười.

"Nhưng mà ăn dấm thì ăn dấm, tại sao lại dỗ em nói làm trợ lý nhỏ cho em? Không phải anh vừa mới giao Tiểu Thang cho em rồi sao?"

Tiểu Thang - trợ lý mới của cô, một thanh niên 19 tuổi đen như than, trước đây từng ở võ quán nào đó, biết lái xe, có sức khỏe, tay có thể bổ gạch, tửu lượng cũng tốt, có thể giúp cô chắn rượu trong các buổi xã giao, làm việc nhanh nhẹn lại còn rất tinh ý.

Cô cũng không biết anh tìm cậu ta ở đâu, nhưng dùng rất thuận tay.

"Không phải dỗ em." Yết hầu Lục Huấn khẽ động, mỗi khi cô bày tỏ sự yêu thích đều thích động vào yết hầu của anh, hoặc sờ hoặc m.út, anh không thể kiềm chế được sự nóng nảy, vòng tay ôm eo cô siết chặt hơn một chút, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.

Anh thật sự nghĩ như vậy, khoảng thời gian này anh vẫn luôn bố trí để chuyển bộ phận quan trọng của nhà máy Hồng Thái Dương đến Ninh Thành, đợi Hồng Thái Dương ổn định, bước tiếp theo chính là thành lập công ty công trình có kết cấu hoàn chỉnh, thu gom ngành thép phế liệu, anh muốn hoàn thành kế hoạch bán nghỉ hưu trong vòng năm đến mười năm tới.

Nếu không cô bận rộn như vậy, sau này lượng tiêu thụ mở rộng khắp cả nước, anh làm sao có thời gian đi theo cô, đến lúc đó còn phải chăm sóc con cái.

"Vợ hát chồng khen không có gì không tốt, anh có nhiều năm kinh nghiệm kinh doanh, cũng tham gia nhiều bữa tiệc, lại còn nghe lời vợ, dù sao cũng hữu dụng hơn Tiểu Thang, chỉ cần vợ không chê anh phiền."

Không chê anh già. Câu này anh nuốt trong cổ họng không nói ra, đàn ông ba mươi tuổi đang độ tráng niên, anh còn chưa đến ba mươi, sao có thể già được.

Thấy anh nghiêm túc, dáng vẻ muốn tranh giành công việc với Tiểu Thang. Lê Tinh bị chọc cười, cô dùng đôi bàn tay trắng nõn nâng mặt anh lên, đôi mắt cong cong ý cười, "Anh muốn vợ hát chồng khen à, được thôi, vậy thì vợ anh sẽ cố gắng kiếm tiền, tranh thủ đến lúc đó có tiền bao nuôi ông chủ lớn của em, để anh ở bên cạnh em mỗi ngày."

Cô chưa bao giờ biết anh cũng có lúc thú vị đáng yêu như vậy, chí hướng của người khác đều là sự nghiệp phải làm lớn đến đâu, anh lại có chí hướng muốn làm trợ lý nhỏ cho vợ, kỳ lạ là cô không hề cảm thấy điều này có gì không tốt.

Ngược lại, cô cảm thấy rất tốt, trong khoảng thời gian bán tất ở bách hoá số một, cô bận đến mức tối tăm mặt mũi, nhưng lại đặc biệt an tâm và sung sướng, bởi vì biết anh sẽ đến ngay, chỉ cần cô dùng bộ đàm gọi một tiếng là anh có thể đến bên cạnh cô.

Trong lòng vừa nghĩ vậy vừa dựa vào lòng anh, mỉm cười len lén liếc nhìn anh, cúi đầu ngậm lấy yết hầu của anh, nghe thấy tiếng rên rỉ kìm nén của anh, ý cười trong mắt cô càng sâu hơn, lại ngẩng đầu mổ mổ môi anh, một lát sau đôi môi đỏ mọng của cô lướt qua vành tai anh, nói một câu, "Muộn rồi, chúng ta lên lầu tắm rửa đi, em muốn anh."

Giọng cô nhẹ nhàng mang theo ý cười, lại còn chứa đựng chút khàn khàn quyến rũ, anh nhìn xuống, vừa vặn đối diện với đôi mắt cười như nước mùa xuân của cô, trong khoảnh khắc tiếp theo, anh nhìn thấy bàn tay trắng nõn của cô đặt lên khóa thắt lưng của anh.

Cơ thể anh cứng đờ trong giây lát, bàn tay to nắm lấy bắp chân trắng nõn của cô, để cô ngồi trên cánh tay cơ bắp của mình, đôi chân mang tất trắng lắc lư bên cạnh chân anh, bàn tay to còn lại ôm lấy gáy cô, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mà m.út sâu, cũng không quan tâm đến chiếc TV câm đang bật, anh đứng thẳng dậy, vừa dùng sức hôn vừa ôm cô đi lên lầu.

Mỗi lần cô chủ động đều giống như muốn lấy mạng anh.

Anh vẫn chưa quên tối qua sau khi anh rửa chân cho cô, đôi chân trắng nõn của cô thỉnh thoảng lại đạp lên người anh, bàn tay bị cô đan mười ngón tay ấn xuống giường nổi đầy gân xanh, đến cuối cùng mất kiểm soát ôm cô lên ăn sạch.

Biết ngày hôm sau cô phải đi làm sớm, tuy anh muốn mãnh liệt nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế số lần, ngày hôm sau Lê Tinh mơ màng nghe thấy tiếng chuông báo thức, lăn qua lăn lại trên giường một hồi rồi nổi giận bò dậy.

Dậy rửa mặt, thu dọn xong, xuống lầu ăn sáng rồi ra ngoài, lại là một ngày sau khi trời mưa tuyết, mặt đất ướt sũng, gió mang theo hơi ẩm và cái lạnh buốt giá.

Thời tiết như vậy người ra ngoài sẽ ít đi, không có lợi cho việc quảng bá hoạt động của họ, Lê Tinh thậm chí còn có chút lo lắng không biết ngày mai buổi biểu diễn chính thức có ai đến xem không.

Còn có buổi chiều đoàn kịch đến làm quen với sân khấu, cô sợ rằng phải đến gần đó gọi mấy người đến làm nóng không khí, nếu không phía dưới lác đác vài người, không đẹp mắt, cũng dễ ảnh hưởng đến sự tự tin của Lục Kim Xảo và những người khác khi biểu diễn.

Vừa lên xe, cô gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Thang để sắp xếp công việc, sau đó không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt trắng như tuyết được bao bọc trong chiếc khăn quàng cổ màu xanh cỏ úa lộ rõ vẻ lo lắng.

Lục Huấn lái xe về phía cửa hàng bán sỉ, liếc nhìn cô hỏi: "Hôm nay đoàn kịch của cô út sẽ đến diễn tập? Mấy giờ bắt đầu?"

"Hai giờ chiều." Lê Tinh hoàn hồn trả lời một câu, quay đầu nhìn anh: "Anh có muốn đến xem không?"

Hôm nay Lục Huấn không rảnh, khu đô thị đã khởi công một thời gian, bây giờ móng đã đổ xong, đang trong giai đoạn nghiệm thu cơ bản, mỗi ngày đều phải đến đó, cơ bản là đi cả buổi sáng.

Còn gần đến Tết, các nơi cần lượng lớn thủy sản và trái cây tươi đều tăng lên, việc đánh bắt cũng rất bận rộn, Vũ Tiến trông coi trang trại nuôi trồng và các ao cá thu mua gần đó cũng không xuể, bên tàu đánh cá chỉ có thể do anh tự mình trông coi.

Nhưng cô đã hỏi như vậy, chắc chắn là muốn anh đến.

Anh biết, cô rất coi trọng việc khai trương cửa hàng bán sỉ lần này, sau đêm qua, áp lực trong lòng cô càng nặng thêm một tầng, có một loại cảm giác chỉ được phép thành công không được phép thất bại, nhưng thời tiết này cũng thực sự rất tệ, còn chưa chính thức có tuyết rơi, một khi bắt đầu có tuyết rơi cô ước chừng càng lo lắng hơn.

Anh nhìn tình hình đường xá phía trước, từ từ giảm tốc độ xe, một tay lái xe, một tay khác nắm lấy tay cô, cười nói: "Được, chiều nay anh cũng không có việc gì."

"Cô út rời đoàn kịch bảy tám năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên lên sân khấu, ông nội chắc cũng sẽ đến, anh đi trạm thu mua mang ít rau về, tối nay ăn cơm ở nhà chúng ta đi, gọi cả bố mẹ, anh cả chị cả, anh hai chị hai đến, chúng ta đã mấy ngày không về nhà ăn cơm rồi, Thiên Tứ chắc lại nhớ em."

Lần cuối cùng họ về nhà ăn cơm là sau khi giúp Lục Kim Xảo chuyển nhà xong, mấy ngày nay bận rộn với việc nhập hàng cho trung tâm bán sỉ, họ đều ăn ở bên ngoài, không về nhà, Thiên Tứ sắp nghỉ lễ, đang là lúc học hành căng thẳng sẽ càng nhớ cô hơn.

"Cũng được, tiện thể hỏi xem nó ôn tập thế nào rồi, gần đây chắc mông nó bị đánh không ít." Khi nhắc đến đứa cháu trai nhỏ này, Lê Tinh nở nụ cười, nỗi lo lắng trên mặt vơi đi không ít.

Lục Huấn nhìn cô, khóe môi cũng cong lên: "Cũng là một đứa trẻ đáng thương, sau này em hãy dỗ dành nó nhiều hơn."

Vừa nói chuyện, xe rất nhanh đã đến cửa hàng bán sỉ, lúc này mới chỉ 7 giờ sáng.

Vì là ngày đầu tiên buôn bán, nên những người đi làm ca sáng hôm nay đặc biệt đến sớm, đã xách nước lau kính ở cửa, nhóm các ông bà cụ cũng đã đến, đều tụ tập ở cửa chờ đợi.

Ai nấy đều mặc chiếc áo đồng phục màu cam đỏ mới được Lê Tinh phát, trên áo có dán dòng chữ "Trung tâm bán sỉ tự chọn", trông rất phấn chấn.

Bây giờ họ còn có sức sống hơn cả một số người trẻ tuổi, thấy Lê Tinh liền vội vàng vây lại gọi cô: "Tinh Tinh đến rồi."

"Tinh Tinh, những thứ cần bán ở đâu vậy? Vừa rồi hỏi Thải Hà, họ nói ở trong kho, nhưng cụ thể là kho nào thì họ không rõ, đã hơn 7 giờ rồi, có muộn quá không?"

"Đúng vậy, chuyến xe buýt sớm đã bắt đầu chạy rồi."

Lê Tinh hiện tại có mấy cái kho, một là kho trong cửa hàng bán sỉ, chuyên dùng để chứa hàng hóa của cửa hàng.

Một là kho tất Lệ Toa, bên đó đã giao toàn bộ cho Tiểu Dương, chuyên dùng để đóng gói và giao hàng cho các khách hàng sỉ của tất Lệ Tao.

Ngoài hai kho này, Lê Tinh còn nhờ Lê Chí Quân dựng thêm một kho nữa, dùng để chứa các sản phẩm phúc lợi đợt này của cửa hàng bán sỉ.

Lần này để khai trương, Lê Tinh đã dốc hết vốn liếng, chậu inox một tệ, chậu tráng men một tệ, cây lau nhà một tệ, ghế đẩu một tệ, ô một tệ, găng tay chống gió đi xe đạp một tệ, bỏ ra mấy trăm nghìn tệ để chuẩn bị hàng.

Hiện tại vẫn chưa có mấy người biết cụ thể ở đâu.

"Kịp, kịp mà, Tiểu Thang đã chuẩn bị xong, sắp đến rồi, chúng ta cứ theo cậu ấy lên xe là được, hôm nay chúng ta sẽ phụ trách mười một trạm xe buýt gần đây trước, ngày mai sẽ tiếp tục đến các trạm tiếp theo."

"Nhưng mà, ông Lý bà Lại, lần này sản phẩm phúc lợi của chúng ta không thể bán sỉ được, giá này còn chưa bằng giá sỉ, đều là lỗ vốn để làm quảng cáo, không những không thể bán sỉ mà còn phải giới hạn mỗi người một món, muốn mua nhiều hơn thì bảo họ đến cửa hàng bán sỉ, có thể tùy ý chọn ba món."

"Trời càng ngày càng lạnh, vất vả cho mọi người rồi, lát nữa tôi sẽ mang trà sâm đến cho mọi người."

"Chúng tôi hiểu mà, mấy hôm trước chúng tôi đến đây giúp cô nhập hàng, cô đã nói rồi mà." Ông Lý đáp lời, lại nói: "Tinh Tinh, cô yên tâm đi, trước đây chúng tôi đã bàn bạc rồi, hai trạm xe buýt cách nhau cũng chỉ vài phút, chúng tôi hai người một nhóm, có thể trực tiếp phụ trách ba trạm xe buýt, đến lúc đó cứ bảo những người muốn mua đến đây mua là được."

Trước đây Lê Tinh cũng định như vậy, cho nên sẽ cách một đến hai trạm xe buýt đặt một điểm bán, bèn cười nói : "Vậy được, vậy cháu không nói nhiều nữa, tóm lại mọi người chú ý sức khỏe, ai thấy không khỏe thì phải nói với Tiểu Thang khi cậu ấy đến kiểm tra nhé."

"Biết rồi, biết rồi, yên tâm đi, sức khỏe chúng tôi tốt lắm, mấy ngày nghỉ này lại khiến chúng tôi mệt mỏi vì nghỉ ngơi đấy."

Ông Lý bà Lại kiếm được không ít từ tất Lệ Toa, càng kiếm càng phấn chấn, họ xua tay đáp lời, lại nói về chuyện đoàn hát: "Đoàn hát đó chúng tôi cũng sẽ tuyên truyền, thật ra mấy ngày nay chúng tôi đã tuyên truyền ở xung quanh gần hết rồi, mọi người đều biết chiều nay ở quảng trường nhỏ bên này có biểu diễn, đều nói muốn đến xem, Tinh Tinh cô không cần lo lắng vắng khách đâu, cứ yên tâm, sau này chúng tôi sẽ khiến càng nhiều người đến ủng hộ hơn."

"Đúng vậy, những người ở gần chỗ chúng tôi đều biết hết rồi, nói muốn đến xem náo nhiệt." Ông Lý nói xong, các ông bà cụ bên cạnh phụ họa.

"Ở gần khu phố chỗ tôi cũng vậy, mấy năm rồi không được xem biểu diễn hát xướng, tôi cũng rất muốn xem."

Mấy ngày nay Lê Tinh bận rộn nhập hàng cho cửa hàng bán sỉ, chuẩn bị tờ rơi, áp phích, quảng cáo ở trạm xe buýt, đều không biết nhóm các ông bà cụ này đã giúp cô tuyên truyền trước một lượt, họ cũng không nói với cô, bây giờ nghe thấy, cô vừa ngạc nhiên vừa cảm động:

"Ông Lý, mọi người đã giúp cháu tuyên truyền ở gần đây rồi ạ? Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn mọi người nhiều lắm."

"Cảm ơn gì chứ, đồ ở cửa hàng bán sỉ này thật sự rất tốt, mấy hôm trước tôi mua về dùng thử, nồi niêu xoong chảo đều rất tốt, giá cả phải chăng mà lại tốt, cửa hàng như vậy chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt."

Đang nói chuyện, Tiểu Thang và Tiểu Lý phụ trách quảng cáo ở trạm xe buýt trước đó, mỗi người lái một chiếc xe tải nhỏ đến.

Trên xe đều có một xe hàng và bạt che gió.

Các ông bà cụ cũng không chần chừ, vội vàng lên xe.

Lê Tinh lên xe dặn dò Tiểu Thang và Tiểu Lý vài câu rồi xuống xe, xe liền xuất phát đi đến các điểm trạm xe buýt.

Các ông bà cụ xuất phát rồi, không lâu sau Hà Chấn Sóc cũng đến đi làm. Hà Chấn Sóc vừa đến, tất cả mọi người trong cửa hàng bán sỉ bao gồm cả Lê Tinh đều bắt đầu bận rộn.

Ngoài mấy người đã được chỉ định trông coi cửa hàng, những người còn lại đều cầm bảng tuyên truyền, sản phẩm phúc lợi một tệ, hai người một nhóm đi đến các cửa hàng ven đường và quảng trường gần đó, giống như nhóm các ông bà cụ, họ cũng đi quảng bá cho buổi biểu diễn của đoàn hát và hoạt động của cửa hàng bán sỉ.

8 giờ sáng, các con phố chính gần khu Giang Đông, bên cạnh các trạm xe buýt xuất hiện những chiếc lều, mà lúc này những người đi bộ đến trạm xe buýt đợi xe liếc mắt một cái liền phát hiện, thì ra quảng cáo về tất Lệ Toa trên trạm xe buýt đã được thay hết.

Bây giờ một tấm biển quảng cáo lớn ở giữa đã được đổi thành hình một tòa nhà ba tầng hình tam giác, phía trên tòa nhà là biển hiệu "Trung tâm bán sỉ tự chọn".

Lấy tòa nhà làm nền, bên cạnh là các kệ hàng bày đầy ắp sản phẩm, chỉ thấy trên đó còn in mấy hàng chữ lớn:

【Xin chào, đây là trung tâm bán sỉ tự chọn!】

【Ở đây có dịch vụ tốt nhất, sản phẩm tốt nhất!】

【Bạn đã từng mua chậu inox một tệ một cái chưa?】

【Bạn đã từng mua ô một tệ một cái chưa?】

【Bạn đã từng mua bát một tệ năm cái chưa?】

【Trung tâm bán sỉ tự chọn cái gì cũng có, hoan nghênh bạn đến chọn mua!】

Ở phía bên kia, tấm biển quảng cáo nghiêng còn dán một tấm hình lấy Trung tâm bán sỉ làm nền, bên cạnh là buổi biểu diễn của đoàn hát, trên đó cũng in những hàng chữ lớn rõ ràng:

[Mùa đông rét buốt, mời bạn xem biểu diễn nghệ thuật dân gian miễn phí!]

[Tám năm không gặp, đoàn nghệ thuật dân gian đã biến mất nay lại trở lại sân khấu. Quý vị khán giả thân mến, chúng tôi nhớ các bạn, còn các bạn thì sao?]

[Trong hai mươi ngày, vào lúc 9 giờ sáng, 2 giờ chiều và 6 giờ tối mỗi ngày, chúng tôi sẽ mang đến cho bạn các chương trình nghệ thuật dân gian đúng giờ: "Nửa chiếc kéo", "Trời sắp mưa, mẹ sắp lấy chồng", "Anh chàng mắt sáng"; hài kịch: "Tôi thấy được"; tiểu phẩm: "Kim Xảo lấy chồng và bà mẹ chồng độc ác thích nghe lén", "Cô dâu nhỏ Kim Xảo không thiếu tiền", "Cô dâu nhỏ Kim Xảo muốn ly hôn"......]

Giữa mùa đông lạnh giá, mọi người chờ xe buýt rét run, nhìn quảng cáo trên bảng thông báo trạm xe, ai nấy đều tò mò: "Trung tâm bán sỉ tự chọn? Chậu inox một tệ? Thật hay giả vậy, hôm trước tôi mới mua một cái tận bốn tệ rưỡi cơ!"

"Cả ô này nữa, có ô nào rẻ như vậy không?"

Đồ một tệ quả thực rất rẻ, đặc biệt là chậu inox, chậu tráng men và ô, nhà nào cũng dùng được, không ai chê nhiều, mọi người đều tò mò lần lượt nói:

"Tòa nhà lớn như vậy chắc là thật rồi. Bên dưới có địa chỉ, để tôi xem... Cửa hàng ở Giang Đông, chính là tòa nhà cung ứng cũ, nhưng mà tòa nhà cung ứng bây giờ thành ra thế này rồi ư?"

"Tôi còn tưởng đây là tòa nhà mới, mấy ngày không đến rồi, tối nay tan làm phải ghé qua xem mới được."

Người này vừa dứt lời, bên cạnh liền có người nói: "E là không đi buổi tối được, ở đây có biểu diễn nghệ thuật dân gian, còn có vở 'Nửa chiếc kéo' tôi thích nghe nhất, còn có cả hài kịch và tiểu phẩm nữa. Tên tiểu phẩm này cũng thú vị đấy: Kim Xảo và bà mẹ chồng độc ác của cô ấy, tôi phải đi xem mới được, mấy năm rồi tôi chưa xem biểu diễn nghệ thuật dân gian."

"Mỗi ngày đều có buổi sáng, buổi chiều và buổi tối à, vậy tôi cũng đi xem."

Các trạm xe buýt xa đường chính đang bàn tán xôn xao, còn ở trên đường chính, ông Lý dựng lều, phía sau chất đầy đồ đạc, càng bận rộn hơn. Trước đó họ còn nghĩ đến việc đi từng trạm xe buýt để kéo khách, ai ngờ những người đang đợi xe và xuống xe, nghe thấy chậu inox một tệ, lập tức ùn ùn kéo đến.

"Chậu inox một tệ, chẳng khác nào nhặt được đồ miễn phí à? Cho tôi năm cái!"

"Tôi cũng lấy hai cái, chậu này to đấy, mang về nhà làm chậu rửa mặt hay nồi đều được."

"Tôi cũng vậy, tôi còn muốn mua ô, cây lau nhà, cái chậu tráng men kia cũng lấy một cái!"

Từng người một sợ không mua được, vội vàng lấy tiền ra, người chen lấn xô đẩy suýt nữa làm đổ cả sạp hàng của họ.

Ông Lý thấy tình hình không ổn, bảo bà Lại giữ hàng, còn ông vội lấy cái loa mà Lê Tinh chuẩn bị cho họ ra hét lớn: "Đây là khai trương nên trung tâm bán sỉ tri ân mọi người, mỗi người chỉ được mua một sản phẩm một tệ, số còn lại hãy đến toà nhà trung tâm bán sỉ mà mua, ở đó sản phẩm nhiều hơn, ưu đãi nhiều hơn, còn có các phần ăn phúc lợi, gói quà lớn phúc lợi!"

"Tôi còn có tờ rơi của trung tâm bán sỉ có thể dùng như tiền mặt, mỗi người một tờ, cầm tờ rơi này đến đó, một tờ được giảm hai tệ, mua đủ mười tệ là có thể dùng, mỗi lần mười tệ, không giới hạn số lần."

"Ngoài ra, trên tờ rơi có in những sản phẩm, mua những sản phẩm đó còn được khấu trừ tiền, có loại năm tệ, có loại mười tệ!"

"Tờ rơi được khấu trừ tiền? Mười tệ giảm hai tệ? Chẳng khác nào phát tiền à? Vậy thì cái chậu này chẳng khác nào nhặt được miễn phí? Được đấy, cho tôi một tờ."

"Tôi cũng muốn, tòa nhà trung tâm bán sỉ chẳng phải là tòa nhà cung ứng cũ sao? Ngay gần đây, lát nữa tôi qua đó một chuyến, xem còn có món hời nào để nhặt không, nhặt thêm một ít, sắp đến Tết rồi, nồi niêu xoong chảo thiếu nhiều lắm!"

"Tôi cũng muốn, tôi tan làm vừa hay đúng lúc đi ngang qua đó!"

Trong chốc lát, ông Lý và bà Lại vừa phải thu tiền, vừa phải bán hàng, vừa phải phát tờ rơi, đồng thời còn phải đề phòng những kẻ trà trộn vào mua lại nhiều lần, lĩnh lại nhiều lần. Cứ mỗi chuyến xe buýt dừng lại, người xuống xe lại càng đông, họ bận đến mức quay cuồng.

Tình hình của ông Lý là như vậy, còn Lê Tinh và Hà Chấn Sóc mang sản phẩm đến quảng trường gần đó, bày hàng lên, bật loa lên rao, "trung tâm bán sỉ khai trương đại hạ giá, chậu inox một tệ một cái, cây lau nhà một tệ một cây..."

Sau tiếng rao này, một lúc sau, quảng trường vốn không náo nhiệt lắm cũng bắt đầu có người đến, ban đầu là những người đi dạo gần đó, thưa thớt, có người tò mò quan sát, cũng có người sờ thử chất lượng chậu inox, cảm thấy nhặt được món hời liền vội vàng lấy tiền ra mua.

Sau đó, những người mua về không lâu sau lại dẫn theo một nhóm người, rồi lại tiếp tục về nhà dẫn người đến, chẳng mấy chốc sạp hàng đã chật kín người.

Sạp hàng mở cửa lúc hơn 8 giờ sáng, đến 11 giờ tất cả hàng hóa họ mang theo đều bán hết sạch, tờ rơi cũng phát hết.

Gần đến giờ ăn trưa, người của đoàn nghệ thuật dân gian cũng sắp đến, Lê Tinh và Hà Chấn Sóc bàn bạc xong liền thu dọn hàng trở về. Vừa đến toà nhà, đã thấy bên trong chật kín người.

Tất cả đều là những bà cô, bà thím không đi làm ở gần đó, còn có cả những bà chủ cửa hàng mà trước đó nhân viên của cửa hàng đi tiếp thị ở các cửa hàng trên phố gần đó, ai nấy đều đến vì sản phẩm phúc lợi một tệ và các gói quà lớn phúc lợi 9 tệ 9, 19 tệ 9 mà Lê Tinh chuẩn bị, kết quả là bước vào rồi, họ không thể nào ra được nữa.

Nhìn thấy bát đĩa, đồ dùng nhà bếp đều muốn mua, đồ dùng học tập của trẻ con muốn mua, lại thấy những con búp bê vốn đắt đỏ trong các bách hoá tổng hợp lớn đột nhiên rẻ như vậy, sắp đến kỳ thi cuối kỳ của con cái nên cũng muốn mua, rồi vì tờ rơi có giảm giá, lên tầng hai thấy có nhiều giày dép đẹp và thoải mái, ga trải giường bốn món vừa rẻ vừa đẹp, đều muốn mua!

Trong chốc lát, cửa hàng cũng trở nên vô cùng bận rộn.

Mấy người làm ca sáng rõ ràng là không thể làm xuể, Lê Tinh và Hà Chấn Sóc thấy vậy liền vội vàng đến giúp đỡ, vừa tiễn xong một nhóm người, thì một nhóm khách hàng khác từ trạm xe buýt lại đến, cứ thế không ngừng nghỉ, Lê Tinh bận rộn thu ngân và đóng gói không kịp.

Không biết đã bận rộn bao lâu, Lục Kim Xảo dẫn theo một nhóm người bước vào toà nhà, chưa thấy người đâu, giọng của bà ấy đã vang lên trước:

"Tinh Tinh, Tinh Tinh! Bọn cô đến rồi đây!"

"Cô của con đây, Lục Kim Xảo, bảng hiệu sống đến rồi đây!"

Bình Luận (0)
Comment