Tình cảnh của thi thể thảm hại khác thường, gần như không có khối thịt nào hoàn chỉnh, chỉ còn có đầu bọn họ coi như là toàn vẹn.
"Tới tận bây giờ bọn anh cũng chưa từng kết oán với ai, ngay cả cãi vã với người khác cũng không có, rốt cuộc là ai hận bọn anh như vậy? Dựa vào cái gì mà giết bọn anh? Chẳng lẽ bọn anh đáng chết hay sao?"
Trạng thái của Lý Kim Thọ có chút không được đúng lắm, anh ta vốn dĩ là quỷ chết oan, oán khí nồng đậm rất dễ dàng tự động tiến hóa trở thành ác quỷ.
Thấy oán khí trên người anh ta sôi trào, ánh sáng màu đỏ lóe lên, Bạch Trân Trân vừa định ra tay thì bên kia, Vương Lệ Mai ngồi bên cạnh Lý Kim Thọ đã ôm lấy anh.
"A Thọ, sao anh lại để tâm chuyện vụn vặt này làm gì? Chuyện đó có liên quan gì tới chúng ta? Đều là do tên biến thái giết người kia sai, biến thái giết người còn quan tâm anh đã từng đắc tội hắn hay chưa sao?"
Dù không biết Lý Kim Thọ đã xảy ra chuyện gì những khói đen bốc ngùn ngụt quanh hồn vía anh chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, Vương Lệ Mai ôm lấy Lý Kim Thọ, liên tục an ủi tâm trạng của anh hết lần này tới lần khác.
Dưới sự trấn an của Vương Lệ Mai, Lý Kim Thọ nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhận ra sự biến hóa vừa rồi của mình không đúng, anh ta cúi đầu xuống, nói bằng giọng áy náy.
"Lệ Lệ, rất xin lỗi, dọa em rồi phải không?"
Dù anh ấy không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng có thể lờ mờ nhận thức được nếu như thực sự buông mình đắm chìm vào thì sợ là sẽ phát sinh một vài chuyện hỏng bét.
Vương Lệ Mai cười một tiếng, dịu dàng sờ tóc của Lý Kim Thọ, nhẹ nhàng nói: "Nói xin lỗi với em làm gì chứ? Anh là quỷ, em cũng là quỷ, em còn có thể bị anh dọa tới chỗ nào cơ chứ?"
"Chúng ta đều chết hết rồi, bên kia cảnh sát đang điều tra nguyên nhân cái chết của chúng ta, Trân Trân cũng đang ở đây giúp chúng ta, sớm muộn cũng có thể điều tra ra chân tướng thôi, chúng ta cuống cuồng cũng không giúp gì được."
Thực ra cho tới tận lúc này, Lý Kim Thọ còn có chút chưa thể tiếp nhận sự thật mình đã chết, sở dĩ anh có thể biến chuyển theo hướng ác quỷ là do oán khí trong lòng quá nặng.
Vương Lệ Mai thì ngược lại, suy nghĩ rất phóng khoáng, chết thì đều chết cả rồi, quấn quít mấy thứ kia thì có ý nghĩa gì, oán khí nặng cũng được, không cam lòng cũng được, còn có thể sống lại được hay sao?
Người... à không, quỷ cũng phải nhìn về phía trước mà phải không?
Có Vương Lệ Mai khuyên giải, Lý Kim Thọ cũng nhanh chóng đi ra khỏi ngõ cụt, anh ấy nắm tay vợ mình, giọng ôn tồn: "Bất kể có như thế nào thì chúng ta cũng chung một chỗ, vậy là đủ."
Hai quỷ hồn ánh mắt đưa tình nhìn đối phương, quanh thân đều là bong bóng màu hồng lãng mạn.
Bạch Trân Trân nhìn cảnh tượng trước mặt, khóe miệng không kìm được co rút.
Bọn họ dường như đã quên mất rằng trong phòng không chỉ có hai quỷ hồn bọn họ, mà còn có sự tồn tại của cô nữa.
Bạch Trân Trân nói một thôi một hồi, có chút nhức nhức đầu nhìn hai quỷ - chết oan này, quỷ chấp niệm sâu phải tiêu trừ xong mới có thể xuống địa phủ luân hồi, cứ coi như tâm tính của bọn họ có khá hơn nữa, có thể thuyết phục mình buông xuôi đi nữa thì giữa bọn họ và hung thủ vẫn có liên hệ nào đó, hung thủ chưa bắt được thì bọn họ cũng không có cách nào đi đầu thai.
Bạch Trân Trân chính là một con gà mờ, mấy cái chuyện siêu độ mở quỷ môn gì đó cô chắc chắn không làm, cũng không có cách nào đưa hai quỷ hồn này đi.
Không nhìn thấy cũng được đi, nếu có thể thấy bọn họ thì Bạch Trân Trân cũng không thể mặc kệ tất thảy để buông tay.
Nhưng người ở cùng một chỗ với quỷ cũng không phải chỉ như thế, dù hai quỷ hồn trước mắt có tâm trạng ổn định nhưng đi ra đi vào thường xuyên có thể thấy hai quỷ hồn lắc lư trước mặt mình thì...
Bạch Trân Trân lặng lẽ đi tới trước ban thờ, dùng giấy vàng cắt ra hai người giấy nhỏ.
Hai người giấy nhỏ này không giống với cái mà Bạch Trân Trân lấy được từ chỗ bà vương, không trải qua việc ngâm sáp mỡ tử thi các thể loại, có điều cô cũng đã xông qua đàn hương, còn dùng tay mình sờ, lặp đi lặp lại vô số lần.
Chuyện phát hiện bản thân có thể khai quang cho những thứ này vẫn là Trần Tiểu Sinh nói cho cô biết, cô chỉ làm mấy túi chu sa thông thường nhưng kết quả có thể đánh bay xác sống ra ngoài, để nó không còn năng lực đả thương người khác nữa.
Khi đó Bạch Trân Trân còn phát hiện nếu cô tự tay làm, còn thành kính hy vọng nó hữu dụng thì sẽ thêm một năng lực kì lạ.
Cho nên lần này cô nghĩ tự tay cắt hai người giấy nhỏ, nói không chừng cũng có thể hữu dụng.