"Tượng Quan Công đó không biết đã hư hại bao lâu, có điều tôi đoán là, lâu nhất hẳn là không quá nửa tháng..."
Dù sao Bạch Trân Trân chưa từng qua đây chỉ trong nửa tháng này, tượng Quan Công xảy ra vấn đề cũng chỉ trong khoảng thời gian này, nếu bị bỏ đồ vào trong trước đó thì khẳng định là Bạch Trân Trân có thể phát hiện được.
Từ Phong tỏ ý bọn họ sẽ cố hết sức điều tra, xem xem có thể tìm ra hung thủ phá hư tượng Quan Công hay không.
"Tượng Quan Công bị người động tay chân, tượng thần đang êm đẹp trở thành tượng tà thần, chuyện này ắt sẽ có ảnh hưởng với người của sở cảnh sát các anh, nhớ dùng lá bưởi đun nước cho mọi người xua đuổi xúi quẩy, mấy ngày nay phơi nắng mặt trời nhiều hơn thì có lẽ không có vấn đề gì."
Có điều vì để phòng không may, Bạch Trân Trân vẫn đi một vòng trong sở cảnh sát, xác định không có vấn đề mới yên tâm.
Nghĩ cũng đúng, sở cảnh sát là căn cơ của quốc gia, chung quy vẫn được quốc vận phù hộ, ông trời sẽ thiên vị bên này, cho nên đối phương chỉ dám quơ tay múa chân không dám làm chuyện gì quá đáng.
Sau khi bận rộn xong đã là tám giờ sáng, người của sở cảnh sát lục đục đến đây, đương nhiên Bạch Trân Trân không tiện tiếp tục ở lại nơi này.
Cuối cùng người đưa Bạch Trân Trân trở về là Ông Tấn Hoa, Từ Phong phải giải quyết ổn thỏa hậu quả. Gian phòng Bạch Trân Trân dùng để tiêu diệt tượng tà thần đã rối tung không ra gì, Từ Phong số khổ chỉ đành tự mình thu dọn.
Lúc ngồi trên xe, Ông Tấn Hoa nói cho Bạch Trân Trân biết, người trước đó cô giam lại đã biến mất.
"Chuyện này tôi nên nói sớm với cô từ trước, nhưng trong khoảng thời gian này quá bận rộn, tôi đã quên mất chuyện này..."
Trước đó Hạ Triêu Yến bị Bạch Trân Trân nhốt ở trong căn nhà nhóm Từ Phong mượn được, mặc dù Bạch Trân Trân nói không cần phải để ý đến người kia, nhưng Từ Phong sợ bên Hạ Triêu Yến sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên không bao lâu sau đã đi đến đó một chuyến. Sau đó anh ấy phát hiện Hạ Triêu Yến đã biến mất, trong phòng không có dấu vết hư hại do bạo lực, nhưng Hạ Triêu Yến đáng lẽ đang ở đây đã biến mất.
Vốn dĩ Từ Phong đã chuẩn bị nói chuyện này cho Bạch Trân Trân trước tiên, nhưng không biết vì sao, anh ấy cũng không nói gì. Còn Ông Tấn Hoa sau khi biết chuyện này thì cũng muốn nói cho Bạch Trân Trân, nhưng không biết vì lý do gì anh cũng ném chuyện này ra sau ót.
Tới bây giờ ngồi trên xe, ở chung đơn độc với Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa không biết đã nghĩ gì mà nghĩ tới chuyện Hạ Triêu Yến biến mất, thế là nói chuyện này cho Bạch Trân Trân biết.
Nhìn vẻ ảo não trên mặt Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân vỗ vỗ vai của anh, cười nói: "Được rồi, tôi đã biết, chuyện này không liên quan đến các anh, anh ngươi không nói cho tôi biết, tôi cũng biết anh ta đã chạy mất."
Trên thực tế lúc trước Bạch Trân Trân không cảm thấy mình thật sự có thể nhốt Hạ Triêu Yến, cô nhốt anh ta ở trong phòng, động chút tay chân lên người anh ta chỉ là vì nghiệm chứng một suy đoán thôi.
"Trân Trân, tôi với Từ Phong không có làm hỏng chuyện của cô chứ?"
Rõ ràng Bạch Trân Trân đã thông báo bọn họ đừng đến căn nhà đó nữa, nhưng Từ Phong không yên lòng về Hạ Triêu Yến, cứ sợ Hạ Triêu Yến bị nhốt ở nơi đó xảy ra chuyện, thế là mới vụng trộm đi xem thử...
Sau đó đã xảy ra chuyện Hạ Triêu Yến biến mất, Ông Tấn Hoa cũng không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc Từ Phong trở về nói với anh Hạ Triêu Yến đã biến mất, ở trong đó có khả năng tồn tại một vài sơ hở. Dù sao Hạ Triêu Yến biến mất, bọn họ nên nói cho Bạch Trân Trân biết trước tiên, nhưng hai người đều chung chí hướng là quên nói với cô, ở trong đó tất nhiên có ẩn tình.
"Được rồi, chuyện trong lĩnh vực huyền học các anh cũng không hiểu, suy nghĩ nhiều những chuyện này làm gì?"
Bạch Trân Trân cười cười với đối phương, giọng nói đã dịu dàng hơn trước đó rất nhiều: "Hai người cứ xử lý ổn thỏa chuyện của mình là được rồi, chuyện khác có tôi."
Ông Tấn Hoa nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Trân Trân, khóe miệng không khỏi cong lên.
"Trân Trân, tôi..."
Dường như anh muốn nói gì, Bạch Trân Trân đã chuyển chủ đề, bảo Ông Tấn Hoa lái xe đưa cô trở về.
Nhìn sườn mặt tinh xảo của Bạch Trân Trân, những lời Ông Tấn Hoa vốn muốn nói lại yên lặng nuốt trở vào, anh khởi động xe, chở Bạch Trân Trân về cao ốc Xương Mậu. Mà Bạch Trân Trân lúc này đã nhắm mắt lại, tựa ở lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyện vừa rồi là cô cố ý, Bạch Trân Trân đã đoán được Ông Tấn Hoa muốn nói với cô cái gì, có điều bây giờ không phải là thời điểm nói những chuyện này.