Đợi đến khi Bạch Trân Trân đã đi xa, nụ cười trên mặt Đỗ Văn Khiết đã sụp đổ triệt để, cô ta chậm rì rì đi đến chỗ đặt trang trí ghế nghỉ ngơi ngồi xuống, tiếp đó thở dài một hơi thật dài.
"Cầm Vận, cậu nghĩ những lời lúc trước Trân Trân nói có phải đang nói đùa với chúng ta hay không?"
Cô ta bất thình lình hỏi một câu thế nay đã làm cho Hách Cầm Vận sửng sốt: "Cậu nói cái gì?"
Đỗ Văn Khiết vuốt ve lồng ngực của mình.
Không biết vì sao, khoảng thời gian gần đây cô ta luôn luôn cảm thấy ngực mình nặng nề, đã đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng kiểm tra không ra vấn đề gì. Sư phụ sợ cô ta bị người mưu hại, cố ý kiểm tra thân thể của cô ta, xác nhận trên người cô ta không có dấu vết bị người thi thuật. Không phải nguyên nhân do bệnh cũng không bị người thi thuật, nhưng trong lòng cô ta vẫn có sự nặng nề khó hiểu đó, Đỗ Văn Khiết cũng không biết rốt cuộc là bởi vì cái gì.
Tựa như hiện tại, ban nãy cô ta không có làm gì, đang êm đẹp tim lại cảm thấy khó chịu, Đỗ Văn Khiết vuốt ve nơi trái tim, ngữ khí trở nên càng không kiên nhẫn.
"Chính là chuyện ban nãy Trân Trân nói làm nhập liệm sư có thể thu hoạch được công đức chi lực."
Trước đó cô ta hỏi Bạch Trân Trân làm thế nào để có thể thu hoạch được công đức chi lực, Bạch Trân Trân nói làm nhập liệm sư là được. Cô ta có chút hoài nghi Bạch Trân Trân đang nói đùa, nhưng nếu như cô nói đùa, thế thì vì sao cô vẫn làm nhập liệm sư?
Căn cứ kết quả điều tra, Bạch Trân Trân đã làm nhập liệm sư hơn một năm, thậm chí cô còn đặc biệt bái thầy học kỹ thuật trang điểm cho thi thể... Cho nên Đỗ Văn Khiết có chút hoài nghi, làm nhập liệm sư thật sự có khả năng thu hoạch được công đức chi lực. Nhưng thế này thì hoang đường quá, các cô khốn khổ bắt quỷ cứu người cũng không thu hoạch được bao nhiêu công đức chi lực, Bạch Trân Trân chỉ trang điểm cho người chết, chẳng hề trả giá cái gì, thế mà đã có thể có được công đức chi lực, đây quả thực là chuyện kỳ ảo như thần thoại.
Hách Cầm Vận cũng ngồi xuống vị trí bên người Đỗ Văn Khiết, cô ta trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Tớ cảm thấy chưa hẳn không có khả năng này."
Đỗ Văn Khiết ngây ngẩn cả người, thốt lên: "Không phải chứ? Chuyện hoang đường như thế mà cậu cũng tin?"
Cô ta thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết nghề nhập liệm sư vào thời xưa chính là hạ cửu lưu, trừ phi trong nhà thật sự là quá nghèo mới tình nguyện đi làm nghề có liên hệ với thi thể. Liên hệ với thi thể sẽ nhiễm phải xúi quẩy, năm rộng tháng dài đứng gần thi thể, khẳng định là trên người sẽ dính tử khí, và thứ Huyền Thuật Sư tu tập là linh khí, tử khí này và linh khí trộn lẫn với nhau, khí tức trong người bị pha tạp, thế này sẽ không thể làm đại sư.
Hách Cầm Vận lại nói: "Vậy cậu có thể giải thích chuyện Trân Trân làm nhập liệm sư ở nhà tang lễ không?"
Công đức kim quang lóe mù mắt người trên người Bạch Trân Trân tuyệt đối không phải giả, chuyện cô làm nhập liệm sư ở nhà tang lễ cũng không phải giả vờ, thậm chí cô rất có danh tiếng trong ngành nghề quản linh cữu và mai táng, là nhân vật số một số hai trong giới nhập liệm sư ở Hương Giang. Nếu Bạch Trân Trân có xuất thân danh môn, lực lượng trong nhà thật sự vô cùng cường hãn, thế thì cô sẽ đi làm chuyện không có lợi sao?
"Khoan không nói cái khác, chỉ riêng trong thế gia Huyền Môn, nhà ai không có một hai cái bí mật "sống để bụng chết mang theo", có lẽ biện pháp bồi dưỡng người thừa kế gia tộc của cô ấy chính là như thế."
Hách Cầm Vận phân tích có cứ có lý, Đỗ Văn Khiết thuận theo ý nghĩ của cô ta nghĩ tiếp, cũng cảm thấy đúng là vậy, thế là gật đầu liên tục nói: "Cậu nói không sai."
Có điều không sai thì không sai, nhưng các cô cũng đâu thể cũng đi làm nhập liệm sư cùng Bạch Trân Trân được?
"Hay là chúng ta đi thương lượng cùng trưởng bối trong nhà một chút, sau khi quyết định rồi mới tính tiếp?"
Hai người liếc nhau, sau khi càng nghĩ, hai người đã quyết định dựa theo tuyến đường này mà làm.
"Vậy cũng được, chúng ta về hỏi rõ trưởng bối trước, gần đây chúng ta cũng không có nhiệm vụ, giữ quan hệ tốt với Trân Trân là cốt yếu."
Sau khi xác định rõ bước tiếp theo làm như thế nào, hai người đã không nán lại lâu ở chỗ này, rất nhanh đã rời đi, về phần sau khi trở về báo cáo trưởng bối có lại đây nữa hay không, đó là sau này nói.
Hôm nay vốn dĩ tâm trạng của Bạch Trân Trân rất không tồi, nhưng sau khi đi chung với Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, tâm trạng của cô lập tức trở nên cực kỳ tồi tệ. Sau khi trở về, cô tắm rửa một cái, ngã mình trên giường, rõ ràng không được nghỉ ngơi tốt, nhưng cô lăn qua lộn lại trên giường mãi, làm thế nào cũng không ngủ được. Đợi đến khi cô khó khăn lắm mới ngủ được thì nằm mơ thấy oan hồn lít nha lít nhít, thân hình của bọn nó rách tung toé, tụ tập lại như một quả cầu nho nhỏ, không có làm gì dư thừa, chỉ lặng yên nhìn cô.