Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 11 - Chương 11:

 Chương 11: Chương 11: Chương 11:

Sau khi vứt lại những lời này, Bạch Trân Trân xoay người, không chút do dự đi về phía cửa hàng nhang đèn bà Vương cách đó không xa.

Trần Tiểu Sinh vô cùng tủi thân nhìn Bạch Trân Trân nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản cô.

Có điều khi thấy Bạch Trân Trân đi về phía cửa hàng nhang đèn của bà Vương, mắt Trần Tiểu Sinh lại một lần nữa sáng lên.

Đại sư quả nhiên là đại sư, dù ngoài mặt vừa chê trách ông ta nhưng làm như kia không phải là đi ra mặt cho ông ta hay sao?

Chờ lát nữa ông ta chắc chắn phải đưa cho đại sư một cái phong bao đỏ mới được.

Bạch Trân Trân đương nhiên không biết Trần Tiểu Sinh đang suy nghĩ gì, cô đi thẳng tới trước cảnh cửa đóng chặt của cửa hàng nhang đèn bà Vương, giơ tay lên gõ cửa một cái.

Cô gõ không nhanh không chậm lên cánh cửa làm bằng gỗ, tiếng gõ cửa vang vang truyền vào trong, xuyên thấu không gian, truyền vào gian phòng tận cùng bên trong cửa hàng nhang đèn của bà Vương.

Căn nhà đen thui ngay cả cửa sổ hóng mát cũng không có, đèn chưa được bật, bầu không khí trong phòng lộ vẻ kìm nén ngột ngạt khác thường, tiếng cái bình màu đen đung đưa xen lẫn với tiếng gõ cửa bên ngoài, hình thành một loại tiếng ồn khiến người ta cảm giác cực kì khó chịu.

Bà già nhỏ thó cả người gầy không được mấy lạng thịt bò dậy từ trên giường giống như du hồn, tâm trạng bà ta không tốt, móng tay rất dài vạch qua giường, phát ra những tiếng móng cào chói tai.

"A a, tự chạy đến tìm cái chết, cũng đừng trách bà lão ta không khách khí!"

Bà ta vung tay lên, nến đỏ trên bàn thờ thần sáng lên, ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu lên mặt bà Vương, những rãnh nhăn trên mặt bà ta như thể sống lại, ngổn ngang vặn vẹo ngọ nguậy trên mặt bà ta.

Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục như thể chưa có người ra thì không dừng lại, tốc độ đung đưa của cái bình màu đen đặt trong góc cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, thứ đồ được áp chế bên trong giống như muốn xông ra ngoài vậy.

"Đến tìm mày à?"

Bà Vương cười khềnh khệch quái dị, bà ta cắn rách ngón trỏ, vẽ đạo phù trên mặt cái bình màu đen, thời khắc bà ta thu tay về thì cái bình cũng ngừng chuyển động dị thường.

Cùng lúc đó, Bạch Trân Trân đang đứng ở ngoài cửa lớn rõ ràng cảm nhận được liên lạc vốn yếu ớt giữa cô và A Bổn bị cắt đứt.

Sắc mặt Bạch Trân Trân thay đổi trong nháy mắt, cánh cửa màu đen vốn bình thường không có gì quái lạ bốc ra một ánh sáng màu âm u không lành, đứng ở góc nhìn của Trần Tiểu Sinh, ông gần như trông thấy một con quái thú xấu xí to lớn đang hé cái miệng to cắn về phía Bạch Trân Trân.

"Cẩn thận!"

Trần Tiểu Sinh không nhịn được kêu một tiếng, sau đó liền thấy Bạch Trân Trân vung một cước thật mạnh đá vào cánh cửa.

Ánh sáng màu vàng thoáng vụt qua giống như có hiệu quả đặc biệt, con quái thú to lớn xấu xí kia không phát ra hay gào thét gì cả, vặn vẹo biến mất không còn tung tích.

Trần Tiểu Sinh: "!!!"

Ông ta lặng lẽ hất cằm lên, cảm thấy hơn ba mươi năm đời người trước đó của mình đã uổng phí cả rồi.

Đại sư quả nhiên là đại sư, đúng là rất lợi hại.

Kể cả Bạch Trân Trân tiếp xúc khoảng cách gần với thứ hư ảnh màu đen kia, cô có cảm nhận sâu hơn cả, chỉ có điều lúc cô nhấc chân đạp ra ngoài đã không thể đổi ý nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Kết quả con quái vật nhìn rất lợi hại đó giống như người giấy, Bạch Trân Trân mới đạp một đạp đã thẳng tay đạp cho nó biến mất...

Chuyện này thực sự ngoài dự kiến.

Cánh cửa đóng chặt bị đạp ra, Bạch Trân Trân cũng nhìn thấy tình hình trong nhà.

Cái nhà này đúng là mịt mù chướng khí, bẩn đến không thể bẩn hơn, có một đôi mắt nhìn được đồ bẩn cũng không phải là chuyện gì tốt.

Nhưng nghĩ tới A Bổn, Bạch Trân Trân vẫn nhắm mắt đi vào.

Dù sao A Bổn vẫn được coi là thi thể đầu tiên khiến cô xử lý tốn nhiều sức như vậy kể từ khi cô xuyên tới, rất nhiều kỹ xảo hóa trang mà ngày trước Bạch Trân Trân chỉ học qua trên lý thuyết thì giờ lại dùng trên người A Bổn, thành công khôi phục thân thể đã tan tành của anh ta thành nhân dạng.

Phần giao tình đặc biệt này cũng đáng để cô xông vào một lần.

"Có ai ở đây không? Tôi tới tìm bạn tôi, bà có thể thả bạn tôi ra không?"

Bạch Trân Trân đứng trong cửa hàng nhang đèn nhỏ hẹp chật chội lễ phép mở miệng hỏi thăm một câu.

Bà Vương trong phòng tối nhấc mí mắt lên, nhìn về phía cánh cửa phòng ẩn, ngón tay gầy đét vô thức co quắp lại.

Ngay lúc nãy, môn thần ngăn cản ở cửa hàng của bà ta đã bị giết.

Kẻ tìm tới là một tên mệnh cứng.

Mắt bà Vương trầm xuống, cũng không tính mở cửa đi ra ngoài.

Tên kia nhất định sẽ không tìm ra nơi này, bà ta tin tưởng là như vậy.

Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ đóng chặt bị đạp ra từ phía bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment