Bạch Trân Trân lại không ngờ những thứ tầm trong rừng cây này lại có bản lĩnh lớn như vậy, mắt thấy Kỳ Lỗi không chịu khống chế bắt đầu đi ra bên ngoài, nếu lại đi mấy bước nữa vậy coi như sẽ bước chân ra khỏi phạm vi của con đường đất này.
Bước ra khỏi âm dương lộ sẽ có kết quả gì, Bạch Trân Trân không cần suy nghĩ gì cũng có thể biết cho nên cô hết sức dứt khoát tiến lên một bước, giơ tay lên đánh một cái về phía đầu của Kỳ Lỗi.
Một cái tát này của cô mang theo bao nhiêu sự trút bực hả giận nên mặc dù đánh đúng lên mặt Kỳ Lỗi nhưng thời điểm tay tiếp xúc với đầu anh ta vẫn phát ra tiếng va chạm vô cùng thanh thúy.
Kỳ Lỗi dời mắt đi thì những tà ma vốn đang điên cuồng chạy về phía này cũng giống như mất đi mục tiêu, sau khi quấn quít vài vòng tại chỗ lại không cam lòng lùi về.
Cái bạt tai này của Bạch Trân Trân đã đánh tới mức Kỳ Lỗi đầu choáng váng não trướng to, rất lâu sau cũng không thể lấy lại được sức lực.
"Bản thân anh không thể chịu đựng được mà còn học người khác nhìn loạn cái gì đó? Nếu không phải là tôi thì hôm nay sợ là anh đã bị tà ma lôi thẳng ra ngoài rồi."
Lúc Kỳ Lỗi đang căng da đầu ngẩn người ra đột nhiên lại nghe được tiếng Bạch Trân Trân truyền tới, anh ta ngẩng đầu nhìn sang phía Bạch Trân Trân, biểu cảm trên mặt mờ mịt khác bình thường.
Thấy dáng vẻ anh ta như vậy, Bạch Trân Trân hừ lạnh một tiếng sau đó giơ tay lên lại đập vào đầu anh ta thêm một cái.
Một tiếng bộp vang dội vọng xuống, Kỳ Lỗi đau đến mức kêu lên một tiếng, ánh mắt đục ngầu khôi phục lại tỉnh tảo, anh ta lắc lắc cái đầu đang căng lên, trầm giọng nói: "Cô Bạch, cô làm gì vậy?"
Dáng vẻ anh ta lúc xụ mặt như thế quả thực có vài phần dọa người, có điều Bạch Trân Trân lại không có cảm giác gì cả, cô nhếch mép một cái rồi nói: "Tôi làm gì? Chẳng lẽ anh cho là tôi đang mượn cơ hội trả thù, cố ý đánh anh?"
Mặc dù đối phương không lên tiếng nhưng ánh mắt đó rõ ràng lộ ra suy nghĩ này.
Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy hết sức buồn cười, cô không khách khí chút nào đáp lại: "Anh Kỳ, anh sẽ không quên chuyện vừa rồi anh học tôi nhìn ra bên ngoài, thiếu chút nữa bị tà ma lôi đi đâu nhỉ? Nếu không phải tôi kịp thời ngăn cản thì có lẽ bây giờ anh đã bị tà ma bắt đi rồi."
Lời Bạch Trân Trân nói khiến Kỳ Lỗi khôi phục lại lý trí, lúc này anh ta mới nhớ ra những chuyện vừa phát sinh, trên mặt Kỳ Lỗi có vẻ bất ngờ, có chút co quắp quay sang xin lỗi Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, thật là xin lỗi, không phải tôi cố ý, chẳng qua là tôi..."
"Chẳng qua là anh không tin tưởng tôi, có ác ý với tôi nên làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích, những thứ anh vừa thể hiện ra chính là suy nghĩ thực sự trong lòng anh."
Kỳ Lỗi định giải thích nhưng Bạch Trân Trân cũng không có ý định nghe anh ta giải thích.
"Anh Kỳ, anh đừng quên là chúng ta tới đây để làm gì, đánh võ mồm không có nghĩa lý gì hết, chúng ta vẫn nên đi tìm những đứa trẻ kia trước."
Nhìn biểu cảm của Bạch Trân Trân, Kỳ Lỗi nuốt lại những lời muốn nói vào trong, anh ta xoay người tiếp tục đi về phía trước, tốc độ cũng nhanh hơn so với trước đó vài phần.
Âm dương lộ nhìn dài bất tận, rừng cây hai bên đường có vẻ giống nhau như đúc, vật tham chiếu không thay đổi mà bọn họ vẫn đi, cảm giác giống như đang dậm chân tại chỗ vậy.
Thời gian vào khoảnh khắc này dường như đã mất đi ý nghĩa vốn nên có của nó, chân Bạch Trân Trân không có ý định dừng lại, cứ thế thẳng về phía trước.
Đây là một quá trình rất khô khan lại còn hành hạ người khác, dù có là Bạch Trân Trân thì cũng có một chút xíu không ổn định như thế, có điều cô nhanh chóng điều chỉnh xong tâm trạng của bản thân, nhịp bước dưới chân sau đó lại nhanh hơn vài phần.
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, cảnh tượng trước mặt vẫn như vậy nhưng Bạch Trân Trân lại có cảm giác thân thể mình giống như vừa xuyên qua một tầng màng không thể nhìn thấy.
Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, tất cả những thứ trước mặt đều phát sinh biến hóa.
Mới vừa rồi cô vẫn còn đi trên âm dương lộ u tối âm trầm kia, lúc này cô lại chân đạp đất, xuất hiện trong thao trường của tiểu học thôn Đào Gia.
Trên đỉnh đầu là ánh mặt trời rực rỡ, toàn bộ trường học đều đắm chìm trong ánh mặt trời, nhìn tràn đầy sức sống bừng bừng.
Trường học đang cử hành hội diễn văn nghệ, thầy trò toàn trường đều đang ở trong thao trường xem các lớp học biểu diễn trên võ đài, bọn họ phát ra từng hồi tiếng cười to, trong không khí tràn đầy cảm giác vui vẻ.
Tất cả những thứ trước mặt đều là ảo cảnh, còn Bạch Trân Trân được coi như người đứng xem, không có cách nào tham gia vào ảo cảnh.