Đường Bảo nghe tất cả mọi người tớ một lời bạn một câu nói, ánh mắt quét ngang lần lượt từng đồng bọn nhỏ, tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ, bọn họ đều cảm thấy nên cho Kỳ Lỗi một cơ hội.
"Giết anh ta cũng không thay đổi được sự thật chúng ta đã chết, hơn nữa hắn còn có nhiều bạn bè như vậy, nếu chúng ta giết hắn, bạn bè của hắn biết tin sẽ ra tay với cha mẹ chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Cho hắn một bài học là đủ, cho hắn biết chúng ta không phải dễ trêu, để hắn nhớ có lỗi với chúng ta cả một đời, về sau liên tục làm việc tốt để đền bù, cái này không tốt hơn giết hắn sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, Đường Bảo, hay là chúng ta chừa cho hắn một mạng đi, đừng giết hắn nữa."
"Oan oan tương báo khi nào dứt, hắn và chị gái đó không phải sẽ dẫn chúng mình đi ra sao? Vậy coi như là lấy công chuộc tội rồi..."
"Đường Bảo, trước đó không phải chúng ta đã thử rất nhiều lần, nhưng mãi mà không thể thoát ra ngoài sao? Hắn có thể giúp chúng ta rời đi, thế này không tốt sao?"
Tất cả mọi người tớ một lời cậu một câu biểu đạt ý nghĩ của mình, chờ đến khi nói xong, đám người cùng nhìn về phía Đường Bảo, chờ đợi quyết đoán của cậu bé. Đường Bảo nhìn khuôn mặt của những đồng bọn nhỏ này của mình, nhìn trong mắt bọn họ ánh lên loáng thoáng vẻ chờ mong đã biết bọn họ đã có lựa chọn.
Đúng vậy, bọn họ đã chết, linh hồn thì bị nhốt ở không gian quỷ quái này, bất kể bọn họ nghĩ bao nhiêu biện pháp cũng không thể rời khỏi nơi này.
Về sau Đường Bảo phát hiện không gian quỷ quái có dấu hiệu hỏng, và hình như nó còn sống, liên tục lén lút hút sức mạnh của bọn họ.
Xem như làm quỷ hồn, bọn họ cũng không thể tồn tại bao lâu, không phải bị không gian quỷ quái nuốt chửng gần như không thừa cặn bã thì chính là đợi đến khi không gian quỷ quái sụp đổ và biến mất, bọn họ cũng sẽ biến mất theo.
Mặc dù đã chết, nhưng bọn họ vẫn muốn trở về nhìn cha mẹ của mình một lần, muốn chào tạm biệt thế giới này lần cuối.
Trong lòng Đường Bảo dao động các loại cảm xúc tiêu cực, bởi vì cảm xúc tiêu cực xuất hiện quá nhiều, hồn thể của cậu bé rất không ổn định, vặn vẹo biến hình không ngừng.
Những đứa trẻ khác nhìn thấy sự thay đổi của Đường Bảo, vẻ mặt hiện rõ vẻ lo âu, mọi người muốn tiến lên, nhưng lại bị Đường Bảo quát lui.
"Mấy bạn đừng tới gần tôi!"
Giọng của Đường Bảo quá thê thảm, tất cả mọi người giật nảy mình, bất an nhìn về phía cậu bé.
Nhưng lúc nhìn thấy oán khí và lệ khí cuồn cuộn quanh người của Đường Bảo, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi, bọn họ vô thức lui về sau một bước, nhưng rất nhanh lại dừng bước, lo lắng nói.
"Đường Bảo bạn sao vậy? Có phải lại không thoải mái hay không? Bạn nhanh về lớp nằm nghỉ một lát."
"Đường Bảo, bạn có thể chuyền oán khí trên người qua cho chúng tôi, thế này bạn sẽ dễ chịu hơn chút. Đường Bảo, mọi người chúng ta đều có thể giúp cho bạn, bạn đừng tự gắng sức một mình."
"Đường Bảo..."
Đã sống nương tựa lẫn nhau hơn nửa tháng, tất cả mọi người rất rõ ràng, là Đường Bảo luôn luôn che chở bọn họ, bây giờ thấy Đường Bảo thế này, tất cả mọi người cũng rất lo lắng, sợ Đường Bảo xảy ra chuyện gì.
Thân thể Đường Bảo run rẩy không ngừng, hồn thể vặn vẹo biến hình, có vẻ đã sắp không duy trì nổi hình dạng của loài người, cậu bé ráng đứng vững, chỉ vào Bạch Trân Trân đứng cách đó không xa.
"Mọi người hãy tới chỗ chị ấy, chị ấy có thể đưa mọi người ra ngoài, người kia mọi người không nên tin, hắn không phải người tốt, mọi người đừng tin hắn."
Dù là đã từng nhìn thấy ký ức của Kỳ Lỗi, biết ý nghĩ chân thật của Kỳ Lỗi, nhưng Đường Bảo vẫn không thể tin Kỳ Lỗi. Nhưng Bạch Trân Trân thì khác, linh hồn Kỳ Lỗi bụi bẩn, trong linh hồn chi chít điểm đen pha tạm, thoạt nhìn như là ngọc thạch thấp kém. So với anh ta, linh hồn Bạch Trân Trân hoàn toàn khác biệt, linh hồn của cô sặc sỡ loá mắt, như là một viên bảo thạch hoàn mỹ không một tì vết, không hề tồn tại chút bụi bẩn nào.
Đường Bảo đặc thù, cậu bé nhìn thấy nhiều hơn những đứa trẻ khác, cho nên dù là vừa rồi thái độ đối xử với Bạch Trân Trân không tốt, cậu bé vẫn tín nhiệm Bạch Trân Trân.
Có khả năng nửa đường Kỳ Lỗi sẽ làm chuyện gì khác, nhưng Bạch Trân Trân sẽ không, linh hồn của cô sạch không có tì vết, cô nhất định sẽ giúp bọn họ.
"Đường Bảo, hay là bọn tôi đưa bạn về trước, bạn..."
Tất cả mọi người còn chuẩn bị nói cái gì, sắc mặt Đường Bảo đã thay đổi, cậu bé gấp giọng thúc giục nói: "Mọi người mau lại chỗ cô ấy, cái không gian quỷ quái này không chống đỡ thêm được bao lâu, cha và mẹ của mọi người còn đang chờ mọi người trở về..."