Bạch Trân Trân bấm ngón tay niệm chú, lợi dụng âm khí và oán khí trong trường học, sau khi khai nhãn cho cho những thôn dân kia, cô lấy người giấy chứa những đứa bé ra, để bọn họ gặp mặt người nhà mình.
Bọn nhỏ chết rất thảm, hồn thể vẫn duy trì dáng vẻ khi chết thảm.
Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi đều là người đã gặp qua sóng to gió lớn, lại thêm bọn họ và những đứa bé kia cũng không có quan hệ gì, cho nên lúc nhìn thấy vẻ chết thảm của bọn họ thảm trạng sẽ không chịu kích thích quá lớn. Nhưng cha mẹ của bọn nhỏ thì khác, nếu bọn họ nhìn thấy dáng chết thê thảm của con mình, chưa chừng sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên Bạch Trân Trân đã hơi nhọc công, khôi phục vẻ ngoài của bọn nhỏ thành dáng vẻ khi còn sống, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc thì bọn họ trông không hề có sự khác biệt với vẻ ngoài của đứa trẻ bình thường.
Người thân gặp lại, cho dù là sinh tử cách biệt, cũng vẫn khiến cho người ta cảm động, trong bãi tập không lớn vang vọng tiếng khóc, các thôn dân vây xem đều đỏ cả vành mắt.
Bọn họ không nhìn thấy những đứa bé kia, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy những bậc phụ huynh đang thút thít, kêu gào, có thể cảm nhận được sự đau thương của bọn họ, tất cả mọi người đã đỏ mắt, tiếng khóc theo đó lần lượt vang lên.
Nơi này không phải sân nhà bọn họ, Bạch Trân Trân đã lui qua một bên với Kỳ Lỗi, một người giấy nhỏ lặng yên nhìn hình ảnh này, trên khuôn mặt được vẽ đơn giản không nhìn ra sự thay đổi cảm xúc.
Người giấy nhỏ ngồi trên bờ vai Bạch Trân Trân là Đường Bảo, các thôn dân cũng đã thông báo với cha mẹ của cậu bé, nhưng không ai chịu tới.
Đường Bảo ngồi trên bờ vai của Bạch Trân Trân, thân thể nho nhỏ tản ra sự cô đơn.
Mặc dù miệng cậu bé thì nói không quan tâm, dường như thật sự không thèm để ý mọi thứ, nhưng Bạch Trân Trân biết, thật ra cậu bé cũng muốn nhìn thấy cha mẹ của mình.
Khi cậu bé còn sống cha mẹ không quan tâm cậu bé, có lẽ cậu bé chết, cha mẹ của cậu bé sẽ chịu tới gặp cậu bé một lần cuối.
Khi phụ huynh của những đứa bé kia đến, thật ra Đường Bảo đã lặng lẽ nhìn rất nhiều lần, cậu bé đã lượn qua lượn lại hết lần này đến lần khác, chỉ vì muốn tìm hai bóng hình quen thuộc, thế nhưng cuối cùng cậu bé vẫn không tìm ra người nào.
Đường Bảo ngồi trên bờ vai của Bạch Trân Trân, nhìn những người bạn mình hội ngộ với cha mẹ mình, ánh mắt của cậu bé lạnh nhạt, rõ ràng đã không có thực thể, thế nhưng cậu bé lại cảm thấy tim mình giống như đã bị khoét một lỗ sâu hoắm, có làm sao cũng không thể nào lấp đầy.
Bạch Trân Trân đã nhận ra cảm xúc của đứa nhỏ này thay đổi, cô duỗi ngón tay, sờ lên đầu của Đường Bảo.
"Ngoan nha, chị thương em, về sau những thứ mấy em ấy có, em cũng sẽ có."
Linh hồn của Đường Bảo đã từng dung hợp với không gian quỷ quái, trước đó Bạch Trân Trân đã tách cả hai bằng cách thô bạo, đơn giản nhất, bởi vậy đã dẫn đến hồn phách của Đường Bảo không được đầy đủ.
Âm thần đã nói, Đường Bảo thế này sẽ không thể chuyển thế đầu thai, coi như đi vào địa phủ, linh hồn của cậu bé cũng phải bù đắp, chí ít cũng cần hơn một trăm năm. Có điều nếu như được nhận hương hỏa cung phụng của nhân gian tại dương gian, có người bằng lòng dùng công đức của mình bù đắp linh hồn của cậu bé thì chỉ cần mấy năm là được.
Âm thần từng nhắc nhở Bạch Trân Trân, tình huống của Đường Bảo khác biệt, linh hồn của cậu bé đã từng dung hợp với không gian quỷ quái, mặc dù Bạch Trân Trân đã cứu cậu bé ra, nhưng một bộ phận linh hồn của cậu bé đã hoàn toàn biến mất. Bù đắp linh hồn của người khác là chậm rãi ngưng tụ mảnh vỡ linh hồn của người đó, để người đó trở lại bình thường, nhưng Đường Bảo, tương đương với phải tái tạo phần linh hồn mà cậu bé đã mất đi, cho nên cái giá Bạch Trân Trân cần trả là cực kỳ lớn. Dù sao ngưng tụ mảnh vỡ và một lần nữa tái tạo linh hồn từ không tới có là hoàn toàn khác biệt.
Đối với cái này Bạch Trân Trân không có quá cảm xúc.
"Hết cách, ai bảo tôi không may chứ, cứu đã cứu rồi, đâu thể cứ vậy ném cậu bé xuống chứ?"
Đương nhiên Bạch Trân Trân sẽ cân nhắc lợi hại, có điều đã làm rồi, cho dù là cần trả giá đắt, nhưng chỉ cần cái giá không phải lấy mạng của cô thì những chuyện khác đều dễ nói.
Dù sao sinh mệnh là vô giá, mấy thứ khác xem như trân quý hơn nữa thì chỉ cần cố gắng một chút vẫn có thể lại có được, cuộc sống của cô dài đằng đẳng, chỉ cần có mạng thì cái giá đã trả sẽ luôn có cơ hội lấy về.
Đường Bảo ngẩn người, cảm nhận được ấm áp đang liên tục lan tỏa chuyền đến từ trên người Bạch Trân Trân, chiếc đầu nho nhỏ của cậu bé nhẹ nhàng cọ cọ đầu ngón tay của Bạch Trân Trân.
"Chị, cám ơn chị."