Đường Bảo u oán nhìn Bạch Trân Trân một cái, nói: "Chị Bạch, có phải chị không xem em như một đứa bé hay không?"
Sao cảm thấy đối thoại của Bạch Trân Trân với cậu bé cứ như đã coi cậu bé là người lớn để đối đãi rồi thế? Cô thật sự không sợ mình không tiêu hóa được những đạo lý lớn này, lại chui vào ngõ cụt nào sao?
Bạch Trân Trân nhìn Đường Bảo một cái, hơi suy tư chốc lát, sau đó đáp: "Em không phải một đứa bé."
Đường Bảo: "..."
Bạch Trân Trân dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục nói: "Em là tiểu quỷ."
Đường Bảo: "..."
Mặc dù đối thoại với Bạch Trân Trân thường xuyên khiến Đường Bảo cảm thấy cạn lời và mệt mỏi, nhưng trò chuyện câu được câu không như thế cùng cô, tinh thần đang căng thẳng của Đường Bảo chậm rãi thả lỏng xuống.
Qua đi cậu bé đã phát hiện, những thứ mà trước kia mình cứ tính toán chi li, không muốn buông xuống, chợt trở nên không còn quan trọng.
Đúng vậy, mẹ cũng được, cha cũng được, những điều này đều chẳng liên quan gì tới cậu bé, hiện tại cậu bé chỉ là tên tiểu quỷ mà thôi, đã không thể sống tiếp, chuyện khi còn sống có liên quan gì cậu bé sau khi chết?
"Chị Bạch, cám ơn chị."
Sau khi suy nghĩ tỏ tường điều này, Đường Bảo nghiêm túc nói cám ơn với Bạch Trân Trân.
Có điều Bạch Trân Trân lại đầy vô tình nói: "Đừng khách sáo, trả giá của chị cũng cần báo đáp, về sau em báo đáp chị là được rồi."
Đường Bảo: "..."
Được thôi, cậu bé coi như Bạch Trân Trân nói như vậy là vì để cậu bé đừng có áp lực tâm lý, dù sao con người cô tốt như vậy, sao lại nỡ để cậu bé đáng thương này báo đáp chứ?
Bạch Trân Trân đi dọc theo con đường xi măng đã sửa xong thẳng lên phía trước, cô câu được câu không trò chuyện với Đường Bảo, hai người nói các loại chủ đề nhàm chán, nghĩ đến cái gì thì trò chuyện cái đó, bầu không khí trở nên càng ngày càng hài hòa.
Loáng thoáng, Bạch Trân Trân cảm thấy hình như mình đã quên đi chuyện gì, có điều khi cô cẩn thận hồi tưởng thì phát hiện mình không nghĩ ra mình đã quên đi cái gì, bèn dứt khoát không tiếp tục nghĩ nữa.
Đảo Ly cũng không lớn, phong cảnh không đẹp lắm, người đến bên này du lịch gần như không có, người từ bên ngoài tới đây phần lớn là đi làm việc ở bên ngoài về hồi hương.
Ký ức nguyên chủ lưu lại không được tốt cho lắm, cho nên Bạch Trân Trân không đến khách sạn ở trong trấn, mà là tìm một miếu hoang phù hợp ở một đêm.
Có sự hiện diện của một con quỷ cấp bậc lệ quỷ như Đường Bảo, muỗi nghĩ thôi là biết không có, nhiệt độ buổi tối mùa hè vẫn có chút cao, có điều Bạch Trân Trân mang theo Đường Bảo nên không cần sợ bị nóng.
Cô ở trong ngôi miếu đổ nát ngủ thoải mái một đêm, qua hôm sau ngồi xe buýt đến bến cảng, chuẩn bị ngồi tàu thuỷ về Hương Giang.
Cuối cùng đã sắp rời khỏi đảo Ly rồi, thần kinh căng thẳng của Bạch Trân Trân hơi thả lỏng.
Nguyên chủ có ký ức không tốt lắm với đảo Ly này, mỗi lần tới đều sẽ cảm thấy rất không thoải mái, mặc dù Bạch Trân Trân cũng không biết vì sao, nhưng trực giác nói cho cô biết, có lẽ nơi này từng xảy ra chuyện gì nguyên chủ không biết. Cho nên Bạch Trân Trân luôn luôn đề phòng, dù đã lên tàu thuỷ, nhưng Bạch Trân Trân vẫn chưa an tâm. Đợi đến khi tàu thuỷ được lái ra khỏi bến cảng, lúc này Bạch Trân Trân mới thả lỏng. Bất kể như thế nào, cô đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, chuyện khiến nguyên chủ cảm thấy không thoải mái cũng không xảy ra, cuối cùng cô có thể an tâm rồi.
Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cũng không lâu lắm, cô cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người. Lúc ngửi thấy mùi máu tươi trên người đối phương, Bạch Trân Trân nhíu mày, mở mắt nhìn sang.
"Anh Kỳ, sao anh ra nông nỗi này vậy?"
Người xuất hiện trước mặt Bạch Trân Trân là Kỳ Lỗi, hiện tại trông anh ta rất bết bát, hoàn toàn không còn phong lưu tiêu sái của trước đó.
Nếu như không phải bởi vì trên khuôn mặt đó mặc dù có mấy vệt vết sẹo nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ gốc thì sợ là Bạch Trân Trân đã không nhận ra tên này là ai.
Có điều sau khi nhìn thấy anh ta, Bạch Trân Trân đã nhớ tới chuyện bị cô quên hôm qua là cái gì. Lúc ấy sau khi giải quyết chuyện ở thôn Đào Gia, đưa tiễn tất cả đứa trẻ đi, Bạch Trân Trân đã thừa dịp hỗn loạn rời khỏi thôn Đào Gia, nhưng đã quên sạch sẽ Kỳ Lỗi.
Mãi cho đến khi lên tàu thuỷ, Bạch Trân Trân vẫn chưa nghĩ tới có người như Kỳ Lỗi tồn tại, nếu không nhờ anh ta xuất hiện ở trước mặt mình, sợ rằng Bạch Trân Trân sẽ quên hẳn anh ta. Có điều hôm qua trước khi tách ra mặc dù tinh thần Kỳ Lỗi trông không tốt lắm, nhưng không chịu vết thương ngoài da nào, sao bây giờ trông anh ta cứ như chịu ngược đãi vậy?
Bạch Trân Trân ngẫm nghĩ, giữ vững tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, hỏi một câu: "Anh Kỳ, vết thương trên người anh là bị sao vậy?"
Kỳ Lỗi cười khổ một tiếng, đáp: "Là bị các phụ huynh của những đứa trẻ đánh."
Hôm qua sau khi Kỳ Lỗi xin lỗi, các phụ huynh của mấy đứa nhỏ đã đánh tơi tả anh ta một trận, Kỳ Lỗi không có phản kháng, thản nhiên nhận trừng phạt.
Những người kia là người hiền lành, không có ra đòn sát thủ với anh ta, nhưng nỗi đau da thịt thì không thiếu được.