"Trân Trân, cô cũng biết, tôi luôn coi cô là con gái ruột mà đối đãi, từ trước đến nay không hề có ý nghĩ gì khác, tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho cô..."
"Trân Trân, đứa bé Trần Huân kia tôi đã nhìn cậu ấy lớn lên từ nhỏ, tính tình của cậu ấy rất tốt, điều kiện gia đình cũng không tệ, cậu ấy hứa với tôi, nếu như cô gả cho cậu ấy, cậu ấy bảo đảm sẽ đối xử tốt với cô cả đời..."
"Trân Trân, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, tuổi của cô đã không nhỏ, sư phụ của cô trước khi đi, người không yên tâm nhất chính là cô rồi, chẳng lẽ cô muốn để sư phụ cô mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này sao?"
"Trân Trân, tôi nói nhiều như vậy, không phải có ý gì khác, chỉ là muốn nói với cô, cả đời này cô gặp được một người thực tình yêu cô không dễ dàng, nếu cô bỏ qua cậu ấy, có khả năng đời này sẽ không gặp lại một người tốt giống như cậu ấy đâu..."
Bạch Trân Trân nghe Cầu Quốc Hoa nói một lèo, chờ đến khi đối phương nghỉ ngơi, lúc này mới nói: "Chú Cầu, tôi biết chú nói vậy đều là vì tốt cho tôi, tôi cũng biết anh Trần là người đàn ông tốt hiếm có."
Bạch Trân Trân bình tĩnh tán dương Trần Huân, dùng tất cả những từ ngữ có thể hình dung đàn ông mình biết dùng vào Trần Huân. Chợt nghe, giống như Bạch Trân Trân thật sự đã động lòng với Trần Huân, nói gần nói xa tất cả đều là tán dương anh.
Cầu Quốc Hoa bên kia đầu điện thoại nở nụ cười, hiển nhiên rất mừng rõ vì Bạch Trân Trân tán dương Trần Huân như thế, đang mỉm cười, khóe miệng của Cầu Quốc Hoa đột nhiên cứng đờ, không biết ông đã nhìn thấy cái gì, giọng nói đã sượng hơn trước đó mấy phần.
"Trân Trân, nếu cô đã biết Trần Huân là một người tốt, vậy vì sao cô không ở bên cậu ấy chứ? Tôi nghe ý của cô, hiển nhiên không phải hoàn toàn không có cảm giác với Trần Huân, vậy vì sao cô không thử một lần với Trần Huân chứ?"
"Thử một lần cũng không lỗ, trước đó không phải cô cũng hứa với tôi nói là muốn thử một lần sao?"
Bạch Trân Trân trầm ngâm không nói, chờ đến khi hô hấp của đối phương lại thay đổi, lúc này cô mới lên tiếng nói.
"Chú Cầu, quả thực anh Trần rất tốt, là một trong những người đàn ông tương đối ưu tú mà tôi từng gặp, nhưng cái này cũng không đại biểu tôi muốn sống với anh ta."
"Anh ta rất tốt, nhưng chúng tôi không phù hợp, chú Cầu, tôi nói lại với chú một lần, tôi không muốn sống với Trần Huân, nếu như chú lại tác hợp chúng tôi, tôi sẽ từ chức, rời khỏi Hương Giang, chú cứ xem đó mà làm thôi."
Cảm xúc của Bạch Trân Trân bên kia đầu điện thoại vốn đang rất bình thường, nhưng không biết thế nào, đột nhiên nổi giận, sau khi nói xon câu nói này thì cúp điện thoại.
Lúc Cầu Quốc Hoa lại gọi tới, điện thoại đã không thể kết nối. Cầu Quốc Hoa thử mấy lần, phát hiện từ đầu đến cuối điện thoại đều không kết nối, ông biết Bạch Trân Trân đã không định nhận điện thoại nữa rồi. sau khi nhận thức rõ hiện thực này, Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, bỏ điện thoại về túi.
Sau khi làm xong tất cả, Cầu Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông chẳng biết xuất hiện ở trước mặt mình từ lúc nào.
"Anh Đường, đã lâu không gặp."
Người đàn ông bị Cầu Quốc Hoa gọi anh Đường nở một nụ cười vô hại với vạn vật, nói: "Anh Cầu, chúng ta đúng là đã lâu không gặp, không biết anh có chịu nể mặt, đi uống với tôi một ly hay không."
Cầu Quốc Hoa nghe vậy, lắc đầu nói: "Không uống, tuổi của tôi đã lớn, khoảng thời gian trước còn bệnh một đợt, bác sĩ nói tôi đã có tuổi, khi nào tiện rồi uống rượu."
Anh Đường chậm rãi lại gần Cầu Quốc Hoa, cuối cùng cách ông một mét thì đứng lại.
Đối phương đột nhiên tới gần như thế, khiến Cầu Quốc Hoa cảm thấy rất không thoải mái, ông vô thức muốn lui về sau, nhưng đối phương lại đột nhiên mở miệng làm ngăn chặn động tác của ông.
"Anh Cầu, sao anh vẫn như xưa thế, gặp phải một chút nguy hiểm, không cần biết chuyện gì xảy ra đã lui về?"
Nói đến đây, đối phương lắc đầu, trong giọng nói đã xen lẫn mấy phần khinh khi: "Thật ra tôi không ngờ là đã qua nhiều năm như vậy, anh thế mà chẳng có chút tiến bộ nào, chẳng khác hồi xưa, anh đúng là..."
Nói rồi, anh Đường lắc đầu: "Khó trách lúc trước mẹ của Huân..."
Không đợi lão Đường nói xong, sắc mặt Cầu Quốc Hoa thay đổi hẳn, ông lạnh lùng nói: "Lão Đường, nhiều năm không gặp, anh vừa tới đã chế nhạo tôi, đây là ý gì? Tôi nhiều năm qua không có tiến bộ, vậy nhiều năm qua chẳng phải anh cũng giống với trước đây sao?"