Từ Phong liều mạng giãy giụa, nhưng chân Bạch Trân Trân đã đặt trên lồng ngực của anh ấy, Đường Bảo thì đè ép tay của anh ấy, ngoại trừ hai cái đùi của anh ấy có thể giãy giụa ra thì không đả thương được Bạch Trân Trân.
Theo bùa chú được vẽ xong, hào quang màu đỏ vàng lóe ra, chìm vào mi tâm của Từ Phong, nhưng Bạch Trân Trân vẫn chưa yên tâm lại, cô đã thấy một đám sương mù màu đen bừng lên từ chỗ mi tâm của Từ Phong.
Đám sương mù màu đen kia chậm rãi tấn công hào quang màu đỏ vàng, khi không còn sức mạnh của bùa chú, Từ Phong lại bắt đầu giãy giụa.
Bạch Trân Trân: "!!!"
Đây là thứ quỷ gì trong thân thể Từ Phong?
Ngay lúc Bạch Trân Trân chuẩn bị điều động công đức kim quang trong cơ thể mình để áp chế khí đen đột nhiên xuất hiện này, người giấy nhỏ Đường Bảo đột nhiên bay ra ngoài, nuốt xuống một đám khói đen.
Hiện tại thân thể của Đường Bảo vốn chỉ là một trang giấy mỏng manh, nhìn như sinh vật 2D, kết quả sau khi nuốt đám khói màu đen đó, thân thể của cậu bé bành trướng nhanh như phi mã, từ sinh vật 2D biến thành sinh vật 3D.
Bạch Trân Trân đổi sắc mặt, thấy hào quang màu đỏ vàng tiến vào đã thân thể Từ Phong, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí nâng người giấy Đường Bảo ở trong lòng bàn tay.
Cô đặt người giấy Đường Bảo ở trong lòng bàn tay, nhìn thân thể nho nhỏ của cậu bé một hồi phình to một hơi thu nhỏ, lá bùa mỏng giống như sẽ nứt rách bất cứ lúc nào.
Cậu bé là vì giúp mình mới trở nên thế này.
Bạch Trân Trân gấp giọng nói: "Đường Bảo, sao em ăn tầm bây thế? Đây là thứ có thể ăn bậy sao?"
Cô không biết sương mù đen như mực là kia cái quái gì, Đường Bảo chỉ một miếng đã nuốt trọn, nếu cậu bé vì thế mà không còn, ngược lại là tội lỗi của cô. Chỉ là hiện tại hồn thể của Đường Bảo không được đầy đủ, Bạch Trân Trân không biết giúp cậu bé như thế nào, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí nâng cậu bé lên, liên tục hô tên của Đường Bảo.
Sau khi Đường Bảo nuốt đám sương đen đó, đừng nhìn thân thể một hồi bành trướng một hồi thu nhỏ, thật cậu bé không có quá nhiều cảm giác khó chịu. Chỉ là Bạch Trân Trân lo lắng hô tên của cậu bé khiến trong lòng Đường Bảo tràn đầy cảm động, bởi vì cậu bé cảm thấy mình được người cần.
Loại cảm giác này rất mới lạ.
Thật ra Đường Bảo rất hưởng thụ cảm giác được quan tâm này, cậu bé tham lam hi vọng có thể hưởng thụ càng nhiều tình yêu, đây là thứ cậu bé chưa từng chiếm được, khó khăn lắm mới được hưởng thụ một lần, cậu bé muốn hưởng thụ thêm một hồi. Thế nhưng cậu bé không đành lòng nhìn Bạch Trân Trân lo lắng cho cậu bé, cho nên Bạch Trân Trân chỉ mới hô tên cậu bé vài tiếng, Đường Bảo đã cố hết sức nói: "Chị, em không sao, chỉ là có hơi trướng bụng, chị bỏ em vào túi đi, rất nhanh em sẽ tốt thôi."
Xưng hô cậu bé gọi Bạch Trân Trân từ chị Bạch thành chị, đây là Đường Bảo đùa nghịch một chút mưu kế, bởi vì cậu bé hi vọng Bạch Trân Trân là chị chứ không phải chị Bạch. Cậu bé hi vọng có một người chị có thể thương cậu bé chiều cậu bé, chân chính đặt cậu bé ở trong tâm.
Sau khi nghe thấy Đường Bảo trả lời, Bạch Trân Trân hơi yên tâm, cô nâng Đường Bảo, tỉ mỉ kiểm tra một phen, xác định Đường Bảo không có gì đáng ngại, lúc này mới thở dài một hơi.
Có điều mặc dù bây giờ nhìn Đường Bảo không có vấn đề gì, nhưng thân thể người giấy vẫn đang bành trướng rất đáng sợ, Bạch Trân Trân dứt khoát vẽ một bùa Ngưng Hồn trên thân thể người giấy nhỏ.
Thấy thân thể Đường Bảo chậm rãi khôi phục bình thường, lúc này Bạch Trân Trân mới thở dài một hơi, cô vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của Đường Bảo, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt cậu bé vào trong túi gấm đeo bên người.
Sau khi làm xong tất cả, Bạch Trân Trân thoáng thở dài một hơi, lúc này mới rảnh đi xem Từ Phong đang hôn mê bất tỉnh ở một bên.
Sắc mặt của Từ Phong nhìn không tốt lắm, có điều khí đen như có như không ở hai đầu lông mày đã biến mất, hô hấp của anh ấy trở nên bình thường, cảm giác không hài hòa khiến cho người ta khó chịu trên người đã biến mất theo.
Bạch Trân Trân đi tới, cúi đầu quan sát Từ Phong hôn mê bất tỉnh, xác nhận hiện tại anh ấy không sao, Bạch Trân Trân thở dài một hơi, sau đó không chút do dự giơ tay lên ấn vào huyệt Nhân Trung của Từ Phong.
Cô dùng lực có hơi lớn, Từ Phong đau tới mức người co giật, anh ấy mở mắt, ánh mắt đối diện với Bạch Trân Trân.
Có điều Từ Phong vừa mới tỉnh lại vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn, hoàn toàn quên đi trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Bạch Trân Trân, Từ Phong ngẩn người, lập tức nở nụ cười với Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cô tới hồi nào thế? Chuyện của cô làm xong chưa?"
Bạch Trân Trân: "..."