Chân mày Đường Thuận Diên cau lại: "Chiếc xe đó có gì đặc biệt sao? Khiến con chú ý như thế? Cha phải đi xuống xem thử."
Nói xong, Đường Thuận Diên đã chuẩn bị mở dây an toàn đi xuống, nhưng mà Trần Huân đã phản ứng kịp, anh lập tức nói: "Cha, hiểu lầm rồi, con không thấy gì hết, chỉ là cảm thấy chiếc xe đó tàn tạ quá, có vẻ đã sắp hư rồi, cũng không biết ai sẽ đi lái cái xe thế này, chẳng lẽ tên đó không cảm thấy mất mặt à?"
Đường Thuận Diên nghe vậy, ngược lại cũng không hoài nghi thêm cái gì: "Hương Giang lớn như thế, người nghèo chiếm tám mươi phần trăm, loại xe này đối với quỷ nghèo đều là vật chí mạng, là bảo bối của bọn họ, có vấn đề gì sao?"
"Lái xe đi, cha thấy sắc mặt con không tốt lắm, phải trở về uống thuốc rồi."
Tay cầm tay lái của Trần Huân nắm chặt hơn, anh dời ánh mắt từ chiếc xe van đó về lại, sau đó lái xe rời khỏi nơi này.
Khi giao nhau với chiếc xe van cũ nát đó, anh đã khống chế thân thể của mình không nghiêng đầu nhìn, chỉ làm như mình cái gì cũng không biết.
Xe màu đen chở Trần Huân và Đường Thuận Diên rời đi, và đợi bọn họ rời không lâu sau đó, chiếc xe van đó cũng rời khỏi nơi này.
Trên đường lái xe trở về, Bạch Trân Trân nhíu chặt lông mày, từ đầu đến cuối chưa từng thả lỏng.
Đèn đỏ giao lộ phía trước chặn đường đi của Bạch Trân Trân, cô dừng xe, nghiêng đầu nhìn về phía máy ảnh đang đặt một bên.
Lần này tới đây, vốn Bạch Trân Trân chỉ vì nghe lén Cầu Quốc Hoa chốc lát, không ngờ vậy mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Không ngờ Trần Huân là con trai của Đường trưởng lão...
Mặc dù dung mạo của Đường Thuận Diên và Đường trưởng lão có chút khác biệt, nhưng Bạch Trân Trân vẫn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.
Trần Huân là con trai của trưởng lão cấp cao của hiệp hội Huyền Môn, Cầu Quốc Hoa biết Đường Thuận Diên, và sư phụ của cô Trần Thúy Bình chính là mẹ của Trần Huân, vợ của Đường Thuận Diên. Sau khi tất cả được xâu chuỗi, mê cung vây nhốt Bạch Trân Trân trước đó chỉ trong nháy mắt này đã được tháo gỡ.
Khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển rất nhanh, các cách thức huyền học sẽ bị chú ý, nhưng cách thức của khoa học kỹ thuật chưa chắc sẽ bị người ta chú ý tới.
Suy đoán của Bạch Trân Trân cũng không sai, cô đã cài cắm máy nghe trộm vào trong thân thể của Cầu Quốc Hoa, là vì muốn biết Cầu Quốc Hoa vì sao cứ kiên trì muốn tác hợp cô với Trần Huân.
Không ngờ cô vậy mà lại nghe được một bí mật lớn như thế. Củ cải nhổ khỏi đất vẫn còn dính bùn, không ngờ chân tướng tất cả mọi chuyện đã gấp rút, bất thình lình bày ra trước mặt Bạch Trân Trân. Mọi chuyện thuận lợi đến mức thậm chí có chút quá hoang đường, nếu không phải chính tai nghe thấy, có thể Bạch Trân Trân sẽ tưởng là người khác đang biên tập tiểu thuyết. Thế nhưng tiểu thuyết còn cần bàn vấn đề logic, hiện thực thì không cần bàn logic gì sất, sự việc tuy đã bại lộ một cách bất chợt thế này, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Bạch Trân Trân nhớ tới lúc Trần Huân nhìn chiếc xe van này của mình ban nãy, chẳng lẽ anh đã chú ý tới mình rồi? Sẽ không!
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện đã lập tức bị Bạch Trân Trân bác bỏ.
Trần Huân cần mượn khí vận của cô mới có thể sống tiếp, hiển nhiên bản thân anh cũng biết điểm này.
Anh không có tồn tại bất kỳ tình cảm gì với mình, kiên trì theo đuổi không ngừng thời gian dài như vậy cũng là vì sống sót thôi.
Chỉ trong thời gian ngắn thế này đã thu hoạch được số lượng lớn tin tức, Bạch Trân Trân cảm thấy CPU của mình sắp bốc cháy rồi, cô hít sâu vài hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Bạch Trân Trân lật quyển tập viết bản đồ tư duy của mình ra, sau đó viết bổ sung tất cả tin tức đạt được hôm nay.
Những khối gỗ ghép hình quan trọng đều được ghép lại, vấn đề làm khó Bạch Trân Trân lúc trước chỉ trong nháy mắt đã được mở rộng và thấu tỏ.
Và nguyên nhân cái chết của nguyên chủ cũng đã xuất hiện rành rành trước mặt Bạch Trân Trân.
Nhìn mấy chữ được viết ở chỗ nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, Bạch Trân Trân lại viết thêm mấy chữ, liên kết đến cái chết của người nhà nguyên chủ.
Vốn dĩ nguyên chủ không định làm nhập liệm sư, người nhà của cô ấy có dấn thân vào ngành nghề mai táng, nhưng nguyên chủ không có hứng thú gì với cái này. Có điều em trai của cô ấy cảm thấy rất hứng thú với ngành nghề này, về sau em trai cô ấy hoàn toàn có thể kế thừa gia nghiệp, và nguyên chủ thì có thể thuận theo ý nghĩ của mình đi làm nhập liệm sư. Thế nhưng tất cả đã đột ngột dừng lại vào ba năm trước.