"Trân Trân cô yên tâm, chuyện của cô đã khoán trên người tôi, tôi lấy thân phận truyền nhân đời thứ một trăm lăm mươi hai của Long Hổ sơn ra thề, chỉ cần tôi sống thì sẽ không để cô bị kẻ khác gieo họa!"
Nghe giọng nói vang vang có lực của đối phương, dù trong lòng Bạch Trân Trân rất cảm động nhưng vẫn cảm thấy cô ấy quá kích động.
"Cô Tôn, thực ra cô không cần làm như vậy..."
Tôn Tuệ Yến khoát tay một cái: "Cô gọi thẳng tôi Yến Yến là được, cô không cần có gánh nặng gì, cô đã là người lương thiện mấy đời, giúp cô vượt qua kiếp nạn đối với tôi cũng có điểm lợi."
"Hơn nữa đường tu luyện vốn dĩ tràn đầy gian nan trắc trở, nào có chuyện thuận buồm xuôi gió? Nếu tôi đã tới chỗ này thì đây chính là những thứ tôi phải trải qua, chắc chắn tôi không thể đứng ngoài, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực."
Thái độ của đối phương quá mức chân thành, Bạch Trân Trân cũng dần dần thả lỏng, sau một hồi đi sâu vào trò chuyện với Tôn Tuệ Yến, cô phát hiện lời nói của đối phương thực sự rất nhất trí, hoàn toàn khác biệt với những huyền thuật sư mà mình quen.
Khi Bạch Trân Trân nói tới đoạn huyền thuật sư ở Hương Giang đều lấy an toàn của bản thân làm đầu, nếu gặp phải nguy hiểm nhất định sẽ bảo đảm an toàn tính mạng của bản thân mình trước, nếu như có dư sức mới tính đến cứu người, Tôn Tuệ Yến vỗ bàn.
"Hoang đường, quá hoang đường, huyền môn Hương Giang lại sa đọa tới cái mức này sao?"
Bạch Trân Trân hỏi: "Chẳng lẽ huyền môn đại lục không như thế sao?"
Tôn Tuệ Yến tức đến giậm chân: "Đương nhiên không phải, chúng sinh gặp nạn, người đứng giữa đương nhiên phải lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng, không chối từ, nếu tham sống sợ chết vậy tu đạo cái gì, làm huyền thuật sư làm gì? Trốn ở nhà bú sữa mẹ không phải tốt hơn à?"
Nói quan nói lại, cảm xúc của Tôn Tuệ Yến càng ngày càng nóng nảy hơn, từ trong miệng cô, Bạch Trân Trân cũng biết lúc trước mình đã hiểu lầm huyền môn của thế giới này.
Xảy ra vấn đề là huyền môn Hương Giang chứ không phải huyền môn của cả thế giới này, huyền môn đại lục vẫn phò nguy tế khốn, coi bảo vệ chúng sinh là nhiệm vụ của mình.
Khi bọn họ có thực lực nhất định thì sẽ xuống núi nhập thế, bọn họ sẽ coi mình là người bình thường, thể nghiệm cuộc sống của chúng sinh, nếu gặp phải tà ma làm loạn thì dù cho không có người tiêu tiền mời bọn họ giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ dốc hết toàn lực để diệt trừ tà ma.
"Đây vốn dĩ là chuyện chúng tôi nên làm, nếu như làm huyền thuật sư còn không hành động vì người bình thường vậy không bằng về nhà bán khoai lang đỏ."
"Rõ ràng có năng lực nhưng vẫn nhìn sáu mươi hai đứa bé vô tội chết thảm? Nếu chuyện này diễn ra ở chỗ chúng tôi thì những huyền thuật sư kia phải tiếp nhận xét xử!"
"Người như bọn họ sao có thể làm huyền thuật sư chứ!"
Tôn Tuệ Yến không giống như đang giả vờ tức giận, nếu không phải Bạch Trân Trân ngăn cản thì Tôn Tuệ Yến đã đi tìm hiệp hội huyền môn Hương Giang để tính sổ.
Phải biết huyền môn Hương Giang thực ra cũng bắt nguồn từ đại lục, ngàn năm trước một vài huyền thuật sư đại lục theo người bình thường di chuyển đến Hương Giang, lúc này mới hình thành huyền môn Hương Giang.
Nhưng Tôn Tuệ Yến không nghĩ tới nguyên do thời đại cùng các nguyên do đặc biệt khác đã khiến huyền môn đại lục và Hương Giang mất liên lạc, huyền môn bên này bắt đầu tự do phát triển, cuối cùng phát triển đến mức biến thành cái dáng vẻ quỷ quái này.
"Quá khinh người, bọn họ sao xứng trở thành huyền thuật sư chứ? Quá buồn cười!"
Tôn Tuệ Yến giận tới mức đi vòng vòng trong phòng, Bạch Trân Trân hòa nhã an ủi cô ấy, sau đó trình bày suy đoán lúc trước của mình.
"Cô nói có người lấy toàn bộ công đức thiên phú của huyền thuật sư ở Hương Giang và tương lai của huyền môn ở Hương Giang để hiến tế chỉ vì muốn giữ tính mạng một người?"
Chuyện này nghe cũng quá hoang đường, nhưng theo phong cách làm việc của huyền môn bên này thì quả thực có khả năng làm việc kiểu như vậy.
Bạch Trân Trân suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Yến Yến, cô từ đại lục tới, điển tịch ở đại lục chắc chắn nhiều hơn Hương Giang, vậy cô cảm thấy loại trận pháp mà tôi nói có thể tồn tại hay không?"
Tôn Tuệ Yến suy nghĩ một chút mới trả lời: "Từ lý thuyết mà nói chỉ cầu tài nguyên đầu nhập đủ nhiều thì hoàn toàn có thể làm được chuyện này."
Tôn Tuệ Yến giải thích cho Bạch Trân Trân, nói chuyện này như trận pháp hộ sơn của các môn phái trong đại lục, chỉ cần bố trí thỏa đáng thì có thể thu vị trí của tất cả các môn phái vào trong.
Nếu như lấy toàn bộ Hương Giang làm nền trận thì công trình khổng lồ này cũng không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
"Có điều chỉ cần không quan tâm cái giá phải trả thì hẳn là có thể thành công, dù không có tiền lệ nhưng trận pháp cũng không phải thứ gì đó không thay đổi, người có thiên phú trác tuyệt có thể dựa vào trận pháp vốn có để sáng tạo ra trận pháp mới tinh..."
Cho nên trên lý thuyết mà nói thì chuyện này có thể thành công.