Lời Tôn Tuệ Yến nói rất có đạo lý, Bạch Trân Trân suy tư một lát, gật đầu nói: "Cô nói đúng, là tôi không cân nhắc đến vấn đề này."
Có điều dù cô không nghĩ tới cái đoạn này nhưng cũng đề phòng lão già thối Đường Thuận Diên làm gì đó nên cũng rất dứt khoát nói chuyện này cho hiệp hội huyền môn biết.
Chuyện liên quan đến lợi ích của mình, người ở hiệp hội huyền môn nhất định sẽ bắt con sâu làm rầu nồi canh ra.
Có điều Đường Thuận Diên làm trưởng lão nhiều năm như vậy, chưa chắc đã không có chiêu vuốt đuôi, bọn họ không chắc đã bắt được Đường Thuận Diên nhưng nhất định sẽ gây phiền toái cho ông ta.
Chó cùng dứt dậu, Đường Thuận Diên trước đó đứng trong tối âm thầm làm chuyện đâm thọc, bây giờ bị người khác quấy rối, ông ta nhất định sẽ ra tay trước thời hạn.
Bạch Trân Trân cũng không lừa Tôn Tuệ Yến, nói toàn bộ mưu tính của mình cho đối phương biết.
Tôn Tuệ Yến gật đầu một cái, giơ ngón tay cái lên với Bạch Trân Trân: "Thông minh, mượn lực đả lực mới là thông minh nhất, lúc năng lực mình chưa đủ cứng rắn mà lỗ mãng chính là ngu ngốc, cô như vậy rất tốt."
Vừa nói, Tôn Tuệ Yến và Bạch Trân Trân bắt đầu phản bác về những huyền thuật sư mình từng gặp, rõ ràng năng lực không được lại biết đối phương có thực lực siêu quần nhưng kiên quyết cảm thấy dựa vào bản thân mình nhất định có thể làm được.
"Thứ người như vậy tôi thấy không thể gọi là dũng cảm, đáng trầm trồ khen ngợi, cũng không phải không có lựa chọn nào khác, sao cứ phải tự mình xông lên làm cái gì?"
Có lẽ là vì ăn ý hợp tính với Bạch Trân Trân nên Tôn Tuệ Yến lải nhải rất nhiều chuyện có không, Bạch Trân Trân trò chuyện mấy câu cùng với đối phương rồi lại quay về nói chủ đề chính.
"Cho nên nếu trận pháp mà không di chuyển thì tôi không có cách nào phá hỏng nó sao?"
Nói tới đoạn này, Bạch Trân Trân cảm thấy có chút mệt mỏi, cô thở dài một cái, mở miệng nói sâu xa: "Yến Yến, giống như trận pháp mà tôi phá hỏng ngày trước, tôi trực tiếp hủy diệt tâm trận không phải trận pháp sẽ bị phá hủy hoàn toàn hay sao?"
Lúc này Tôn Tuệ Yến đang cầm ly kem đào ăn, cô ấy ăn rất thoải mái vui vẻ, đôi mắt vừa lòng híp lại, sau khi nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, cô ấy liền nghiêng đầu nhìn về phía cô.
"Cô có biết tâm trận là cái gì không?"
Bạch Trân Trân lắc đầu trả lời: "Tôi không biết nhưng cô lợi hại như vậy, chẳng lẽ cô cũng không biết hay sao? Chẳng lẽ cái này không thể tính ra được?"
Tôn Tuệ Yến lắc đầu một cái: "Tôi là người chứ không phải là thần, không thể nào tính ra tâm trận là cái gì, bị bố trí ở chỗ nào."
Mắt thấy mặt Bạch Trân Trân để lộ vẻ không hiểu, Tôn Tuệ Yến kiên nhẫn giải thích: "Mặc dù tài tiên đoán của tôi cũng coi là thiên phú trác tuyệt nhưng cũng không có nghĩa là cái gì xem cũng ra được, nếu thực sự như vậy thì tôi còn đứng đây làm cái gì chứ? Tôi đã sớm vào cơ quan nhà nước hưởng phúc rồi."
Tương lai cũng không phải là thứ gì đó không đổi, bói quẻ, coi bói bằng bất cứ phương thức gì đều gặp hạn chế, dùng phương thức bói quẻ để tìm tâm trận như Bạch Trân Trân nói là không thể nào.
Dù sao trận pháp cũng không phải thứ gì đó không thay đổi, tâm trận mà mỗi một huyền thuật sư sử dụng khi bày trận cũng khác nhau, người lợi hại có thể trực tiếp sử dụng đất đai sông núi để làm tâm trận, thu nạp vận nước để tập trung hết vào người.
Giống như triều đại phong kiến cuối cùng cũng làm như vậy, dùng sơn xuyên tứ hải làm trận, để đổi lấy cuộc sống xa hoa quyền quý cho hoàng quyền quý tộc, người khổ là lê dân chúng sinh.
Cuối cùng sau khi vận khí của lê dân bách tính bị thu nạp, cuộc sống tự nhiên trở thành dầu sôi lửa bỏng, hết sức khó khăn.
Những huyền thuật sư năm đó vì muốn tìm ra tâm trận mà hết đời này đến đời khác hao phí vô số thời gian tâm lực, lúc này mới tìm được tâm trận, phá được trận pháp thu nạp vận khí của chúng sinh bách tính, vì thế huyền môn bị tổn thất trầm trọng – dù sao lấy sơn xuyên tứ hải làm trận, dù cho có phá tâm trận thì trận pháp vẫn còn ở đó, bọn họ muốn chia cắt liên kết giữa trận pháp và hoàng quyền quý tộc mà không thể gây tổn thương cho sơn xuyên tứ hải, đương nhiên cần phải trả giá thật lớn.
Sau khi nghe cô nói những điều này, biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân xảy ra biến hóa nhỏ xíu.
Đại nạn hơn một trăm năm trước, nhân tài huyền môn điêu linh, truyền thừa gần như đoạn tuyệt chẳng lẽ cũng vì chuyện này?