Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130:

 Chương 130: Chương 130: Chương 130:

Lời của anh vừa dứt, hai người giấy ám linh hồn của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai bay tới, họ rơi lên bàn, mở miệng khẩn cầu.

"Trân Trân, chị của chị không thể nào là hung thủ, xin em giúp đỡ."

"Trân Trân, chị Lệ Hoa bị oan, không thể để chị ấy gánh tất cả tội danh mà để hung thủ tiêu dao ngoài vòng pháp luật được."

"Trân Trân, cầu xin em giúp đỡ."

Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai đồng loạt cầu xin Bạch Trân Trân giúp đỡ, họ biết Vương Lệ Hoa không phải hung thủ, chắc chắn có người lợi dụng Vương Lệ Hoa để giết người, họ không thể để Vương Lệ Hoa chết rồi còn phải cõng tội danh hung thủ giết người.

"Chị Mai Mai, anh A Thọ, anh chị yên tâm đi, em sẽ cùng trưởng khoa Ông đi xem thử tình hình, nhưng năng lực của em không có, trình độ có hạn, chưa chắc có thể nhìn ra vấn đề gì, anh chị đừng ôm hi vọng quá lớn."

Bạch Trân Trân đồng ý giúp đỡ, nhưng trước đó, cô nói rõ mọi thứ.

Cô hoàn toàn chỉ là một tay mơ, môn pháp huyền môn chính thống các loại cô đều không biết gì, những tà môn ngoại đạo đó cô chỉ biết chút chút.

Giống như quỷ trùng và nuôi tiểu quỷ, cô vừa hay biết được, nhưng thuật pháp tà môn khác cô chưa chắc rõ, cô nói những lời này là nói cho Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ nghe, cũng là nói cho Ông Tấn Hoa nghe.

Cô có thể giúp đỡ, nhưng không thể ôm ấp hi vọng quá lớn, lỡ như không thành, cũng không thể trách cô.

"Dù sao tôi chỉ là một Nhập Liệm sư bình thường, tôi thật sự chỉ hiểu sơ sơ về những thuật pháp huyền môn này."

"Không phải khiêm tốn, thật sự chỉ là hiểu sơ sơ."

Nói tới đây, Bạch Trân Trân nhìn sang Ông Tấn Hoa: "Cho dù như vậy, trưởng khoa Ông anh cũng muốn mời tôi đi làm cố vấn đặc thù sao?"

Ông Tấn Hoa gật đầu: "Cô Bạch, tôi tin cô, cho dù cô không tra ra được gì, tôi cũng sẽ không trách cô."

Bạch Trân Trân nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười công nghiệp: "Quả thực anh không thể trách tôi, dù sao tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi chỉ là tay mơ, anh cứ nhất quyết muốn tôi giúp, vậy tôi cũng chỉ có thể cố mà lên."

Cô thuần túy là không trâu bắt chó đi cày, ai biết cô làm Nhập Liệm Sư, có thể nhìn thấy quỷ đã đành, bây giờ thế mà còn bị ép bị mời đi làm cố vấn đặc thù cho phía cảnh sát, cô tìm ai nói lý đây?

"Cho nên, có phải anh nên trả tiền trước không?"

Ông Tấn Hoa cười, không nói nhảm, trực tiếp giao số tiền đã nói trước cho Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, vậy thì nhờ cô, hi vọng cô có thể dốc toàn lực, giúp cảnh sát tìm ra hung thủ thật sự."

Bạch Trân Trân hào phóng kiểm số tiền — kiếm tiền mà, chuyện tốt, cô cũng không phải người coi rẻ tiền bạc.

Sau khi nhận tiền, Bạch Trân Trân về phòng thay đồ.

Chẳng mấy chốc, cô từ trong phòng đi ra.

Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân mặc áo hai dây quần đùi, biểu cảm trên mặc có hơi vi diệu: "Cô mặc thành thế này?"

Anh nhớ những cố vấn đặc thù họ mời trước đây về cơ bản đều là kiểu sẽ mặc đạo bào, Bạch Trân Trân ăn mặc cũng quá không phù hợp ấn tượng của mọi người đối với người trong huyền môn rồi.

Bạch Trân Trân nhíu mày: "Các anh còn chế định tiêu chuẩn ăn mặc cho cố vấn đặc thù hay sao?"

Nếu đã chế định, cô tuân thủ quy tắc cũng không phải không được, dù sao thì đã cầm tiền rồi, không thể làm trái quy định của người ta.

Ông Tấn Hoa cười nói: "Vậy thì không có, nếu cô Bạch thích mặc như vậy, hoàn toàn có thể, tôi không có ý kiến."

Chẳng qua là kiểu ăn mặc này của Bạch Trân Trân có hơi không phù hợp tưởng tượng của anh mà thôi, nhưng dựa theo tính cách của cô, mặc thành thế này hình như cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Bạch Trân Trân hài lòng gật đầu: "Chúng ta đi thôi."

Nếu Ông Tấn Hoa đã nói không có ý kiến gì, dĩ nhiên Bạch Trân Trân cũng sẽ không quay vào thay đồ, cô gọi Ông Tấn Hoa một tiếng, đi ra khỏi cổng trước.

Trần Tiểu Sinh thấy họ rời đi như vậy, anh ta vội vàng lên tiếng nói: "Sư phụ, cô không dẫn tôi đi cùng sao?"

Bạch Trân Trân quay đầu nhìn Trần Tiểu Sinh: "Anh không cần đi làm sao?"

Trần Tiểu Sinh: "Hả?"

Bạch Trân Trân lại nói: "Anh còn phải đến nhà tang lễ làm, nhân tiện xin nghỉ giúp tôi, đợi tôi làm xong sẽ về."

Trần Tiểu Sinh: "..."

Được thôi, xem ra Bạch Trân Trân không có ý dẫn anh ta đi cùng, Trần Tiểu Sinh chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.

Anh ta cũng rất muốn đi cùng, sư phụ làm cố vấn đặc thù, anh ta cũng muốn đi xem thử, rốt cuộc khi nào anh ta mới có thể có tư cách giống như sư phụ, có thể được cảnh sát mời đi làm cố vấn đặc thù?

Đương nhiên, Trần Tiểu Sinh chỉ ảo tưởng trong đầu một chút thôi, sư phụ từng nói, vào ngành này không dễ, sư phụ còn là tay mơ, càng huống hồ là anh ta.

Bỏ đi bỏ đi, anh ta vẫn nên làm tốt chuyện của mình thì hơn.

Bình Luận (0)
Comment