Nếu mọi thứ đều nghĩ theo những tà môn ngoại đạo này, một chuyện nhỏ đơn giản đều có thể tưởng tượng ra vô số màn kịch lớn, lúc cảnh sát tra án nghi thần nghi quỷ, và tin vụ án là do quỷ thần làm, không ngừng phủ nhận năng lực của mình, hậu quả gây nên mang tính tai nạn.
"Sở dĩ đồn cảnh sát không gióng trống khua chiêng mời cố vấn đặc thù cũng là bởi suy nghĩ như vậy, có thể mời cố vấn đặc thù giúp đỡ, nhưng họ tuyệt đối không thể trở thành chủ lưu."
Trần Tiểu Sinh vẫn không phục, lẩm bẩm nói: "Nhưng chính là có người lợi dụng tâm lý như vậy phạm tội, các người làm như vậy, không phải chính là bỏ qua cho kẻ đầu têu sao?"
Sở dĩ Từ Phong bị oán khí bủa vây chẳng phải là bởi bắt sai hung thủ giết người sao?
Tiếng của Trần Tiểu Sinh không lớn, nhưng người có mặt đều nghe rõ mồn một lời anh ta nói, Ông Tấn Hoa và Từ Phong trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Bạch Trân Trân vỗ vai Trần Tiểu Sinh, lên tiếng giải vây giúp họ: "Tiểu Sinh, thế giới này chung quy cũng là thế giới của người bình thường, người trong huyền học không nhiều như anh nghĩ, người làm tà môn ngoại đạo cũng không nhiều như anh nghĩ, anh thật sự cho rằng ngưỡng cửa tà thuật hại người thấp như thế sao?"
Nói cho cùng, người dùng tà thuật hại người là thiểu số, hầu hết đều là người bình thường gây án, vì những vụ án thiểu số này, coi những thứ này làm chủ lưu, hiển nhiên không được.
"Chúng ta làm việc mình có thể làm là được, cái khác cũng không liên quan tới chúng ta."
Bạch Trân Trân không muốn nói những đạo lý lớn gì đó với Trần Tiểu Sinh, đây cũng không phải chuyện họ có thể suy nghĩ, họ chỉ cần làm tốt chuyện trong phận sự của mình là được.
Trần Tiểu Sinh nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, sư phụ, tôi nghe cô."
Anh ta nghe lời sư phụ, sư phụ nói gì thì là đó.
Ông Tấn Hoa, Từ Phong: "..."
Được, họ nói một đống đạo lý lớn, thật sự không bằng Bạch Trân Trân nói một câu.
Đương nhiên, bây giờ cũng không phải lúc so đo những điều này.
La Nhã Văn rất nhanh được đưa vào phòng thẩm vấn, người thẩm vấn cô ta đổi thành Bạch Trân Trân. Để đề phòng bị người khác phát hiện sơ hở, Từ Phong đuổi Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch đi.
Bạch Trân Trân ở bên trong thẩm vấn La Nhã Văn, mà Từ Phong Ông Tấn Hoa và Trần Tiểu Sinh đứng ở chỗ kính một chiều nhìn quá trình thẩm vấn bên trong.
La Nhã Văn là một cô gái trẻ tướng mạo bình thường, lúc này cô ta đeo còng tay ngồi ở đó, cả người giống như mất hồn, ngây ngốc nhìn Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân nhìn cô ta một lúc, ánh mắt rơi sang bên cạnh La Nhã Văn.
Từ Phong ở đây nhíu mày theo, nhìn hai người trong phòng thẩm vấn nhìn nhau một lúc, quay đầu nhìn Trần Tiểu Sinh.
"Anh Trần, cô Bạch là nhìn thấy quỷ rồi sao?"
Ánh mắt của cô không nằm trên người La Nhã Văn mà là nhìn khoảng trống bên cạnh, nơi đó không có gì cả.
Nhưng trước đây vừa gặp quỷ, bây giờ Từ Phong cũng thành thục rồi, phát hiện Bạch Trân Trân không nhìn người, liền cho rằng cô đang nhìn quỷ.
Nếu không khi không nhìn khoảng trống làm gì?
Trần Tiểu Sinh: "Tôi không biết, tôi cũng không nhìn thấy quỷ."
Bạch Trân Trân đã cho Trần Tiểu Sinh nước mắt trâu, nhưng cô cũng từng nhắc nhở Trần Tiểu Sinh, nước mắt trâu là thanh kiếm hai lưỡi, sau khi anh ta bôi lên quả thực có thể thấy quỷ, nhưng đồng thời cũng phá vỡ giới hạn hai giới âm dương để quỷ dễ dàng có thể chú ý tới mình hơn.
Nếu gặp phải quỷ bình thường thì thôi, nhưng nếu đụng trúng oan hồn lệ quỷ, vậy chỉ có thể tự cầu phúc lớn.
Từ Phong ngạc nhiên hỏi: "Anh không thể thấy quỷ?"
Không phải anh ta là đồ đệ của Bạch Trân Trân sao?
Trần Tiểu Sinh nhếch khóe miệng, mặt cười tim không cười nói: "Tôi không thể thấy quỷ, người có mắt Âm Dương trời sinh không nhiều, sư phụ tôi có, tôi không có."
Anh ta đoán chính là bởi vì điều này, mình mới không thể học thuật pháp huyền môn, nhưng không sao, có thể theo sư phụ mở mang kiến thức cũng tốt.
Từ Phong: "..."
Được thôi.
Nhưng nếu đã tìm Bạch Trân Trân tới giúp, dĩ nhiên Từ Phong tin cô, vì vậy anh ấy không nói gì nữa, chỉ là im lặng nhìn.
Bạch Trân Trân trong phòng thẩm vấn không biết chuyện bên ngoài, ánh mắt của cô rơi vào vị trí bên cạnh La Nhã Văn, nhìn chỗ cô ta có một nửa quỷ hồn đi ra từ trong thân thể, khóe miệng không khỏi giật giật.
Người có ba hồn bảy phách, trong thân thể người này chỉ còn lại một hồn ba phách, nếu có thể có phản ứng với thế giới bên ngoài mới lạ.