Chiêu này cô học được từ một đàn chị ở viện y học của họ, chỉ cần có thể thành thục sử dụng dao phẫu thuật, với mức độ sắc bén của dao phẫu thuật, hoàn toàn có thể khiến người ta mất đi năng lực hành vi trong tình huống tránh khỏi những chỗ chí mạng.
Cô vận dụng vào, dùng trên người người đàn ông biến thái này.
Bạch Trân Trân chỉ vào cốp sau: "Người bị hại trước còn ở đây, ở gần đây có lẽ là nơi ông ta chôn xác, tôi không phải người bị hại đầu tiên."
Khi nói lời này, Bạch Trân Trân rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức tựa như có hơi không được bình thường.
Cảnh sát trẻ nhìn Bạch Trân Trân, hoài nghi mở miệng hỏi: "Cô không sợ sao?"
Biểu hiện của cô không hề giống dáng vẻ của một người phụ nữ thành niên bình thường gặp phải kẻ biến thái giết người nên có.
Cảnh sát đi cùng từ cốp sau phát hiện một túi chứa xác, bên trong chứa người bị hại trước, thời gian cô ấy chết không dài, thậm chí thi thể còn chưa hình thành co cứng.
Vừa nãy mới giết một người, tài xế vẫn chưa được thỏa mãn, Bạch Trân Trân là con mồi tiếp theo mà gã nhìn trúng.
Thân phận của tài xế taxi cho ông ta lớp bảo hộ rất tốt, ông ta cho rằng hành vi của mình không ai biết, nhưng khi Bạch Trân Trân đợi xe ở bên đường, nhìn thấy ngay oan hồn trên xe — một oan hồn chết oan nhưng lại bởi vì không đủ năng lực mà không thể báo thù.
Bạch Trân Trân lựa chọn ngồi lên chiếc xe taxi này.
Đối mặt với tra hỏi của cảnh sát, Bạch Trân Trân nghiêm túc trả lời: "Tôi là Nhập Liệm sư, làm công việc tiếp xúc với thi thể, vào nghề một năm, có thi thể gì tôi chưa từng thấy qua? Thật sự không có gì đáng sợ cả."
Nói xong, Bạch Trân Trân giao giấy tờ của mình cho cảnh sát: "Thưa sếp, chuyện nên nói tôi đều nói rồi, tôi còn có việc phải làm, có thể đưa tôi đi một đoạn không?"
Bây giờ cũng chưa có phần mềm gọi xe gì, dựa vào hai chân đi bộ về, đoán chừng sẽ lỡ thời gian hỏa táng A Bổn.
Sau khi xác nhận Bạch Trân Trân không có hiềm nghi gây án, là người bị hại, đãi ngộ Bạch Trân Trân nhận được dĩ nhiên khác với tội phạm, cảnh sát trẻ lương thiện sắp xếp một cảnh sát khác đưa cô tới nhà tang lễ.
Lúc lên xe, Bạch Trân Trân không quay đầu, vì vậy cũng không nhìn thấy sau khi kẻ hiềm nghi phạm tội đó bị đeo còng, chấp niệm của quỷ hồn chết oan đó tiêu tan, hồn về địa phủ, chỉ còn lại ánh sáng màu vàng lốm đốm bay theo Bạch Trân Trân, dung nhập vào trong thân thể của cô.
Cảnh sát đưa Bạch Trân Trân tới nhà tang lễ, sau đó cùng cô đi vào, sau khi xác nhận cô là Nhập Liệm sư của nhà tang lễ, lúc này mới rời đi.
Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, đã tới thời gian đi làm, người của nhà tang lễ cũng nhiều lên.
Cảnh cảnh sát đưa Bạch Trân Trân lọt vào trong mắt mọi người, mọi người lập tức tới hỏi Bạch Trân Trân đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Trân Trân tướng mạo xuất sắc là một nhành hoa của nhà tang lễ, tuy dạo này dường như tính cách xảy ra một số thay đổi, không còn dịu dàng như trước kia nhưng người thích cô vẫn không ít.
Cường Tử nhờ Bạch Trân Trân thay ca tối qua ghé tới, hỏi cô sao lại được cảnh sát đưa về.
Bạch Trân Trân trả lời: "Không có gì, chỉ là xảy ra chút chuyện nhỏ, vừa hay được cảnh sát đưa về."
Diệp Thanh Mị phụ trách sắp xếp hồ sơ tỏ vẻ chế nhạo nhìn Bạch Trân Trân: "A Trân, cô khai thật, người đàn ông kia có phải là bạn trai của cô không?"
Cảnh sát vừa mới đưa Bạch Trân Trân về tướng mạo không tồi, ngoài chiều cao trông xấp xỉ Bạch Trân Trân một mét bảy, ngược lại không có vấn đề gì khác.
Chiều cao không đủ, nhan sắc bù vào, đẹp trai có thể bù đắp khuyết điểm về chiều cao.
Bạch Trân Trân nhìn Diệp Thanh Mị, bất đắc dĩ nói: "A Mị, cô hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai tôi."
Nhìn thấy mọi người còn định hỏi, Bạch Trân Trân mượn cớ nói mình có việc phải làm, vội vã rời đi.
Mấy người còn lại nhìn nhau, đều cho rằng Bạch Trân Trân xấu hổ.